Chương 169: Thập Bát Mộc Nhân Trận


Sau khi nôn xong thì Phương Kiếm Minh tiến đến bên cạnh Đường Phì, tiếp nhận Đinh Thế Kiệt từ tay của Đường Phì, thở dài:
- Đường tỷ tỷ, là do đệ đến chậm! Nếu đến sớm hơn thì sẽ không như thế.

Đường Phì nói:
- Đệ đến được là tốt rồi, chỉ cần tính mạng của Thế Kiệt không có nguy hiểm thì ta đã yên tâm rồi!

Phương Kiếm Minh nói:
- Vốn đệ đã sớm đến nhưng lại bị người của Đông Hán tập kích giữa đường cho nên đến trễ một chút, nếu không...

Đường Phì nói:
- Kiếm Minh, cám ơn đệ, trước tiên chúng ta cần tìm một chỗ để chữa thương cho Thế Kiệt, đợi cho Thế Kiệt tỉnh dậy đã!

Phương Kiếm Minh ừ một tiếng, gật đầu, ôm Đinh Thế Kiệt, rồi cùng Đinh Thế Kiệt rời đi, đảo mắt cái đã biến mất trong màn đêm.

Bọn họ vừa rời đi không lâu thì một thiếu niên có diện mạo anh tuấn từ trong màn đêm bước ra, trên vai thiếu niên có đeo một thanh đại đao, nét mặt lạnh lùng, nhìn thi thể tiết công công trên mặt đất, lắc đầu, đưa tay vào ngực, lấy ra một cái bình, trong bình có một loại bột phấn, rắc lên thi thể của tiết công công, trong nháy mắt, thi thể của tiết công công đã biến thành một vũng mãu, thiếu niên cũng không quên cả cánh tay đã bị đứt lìa ra của tiết công công, như vậy, tiết công công xem như là biến mất trên đời này, bởi vì lúc trước trời đổ mưa, cho nên huyết thủy cũng hòa với nước mưa, không thể nhìn ra được dấu vết.

Thiếu niên mang đao ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phương Kiếm Minh rời đi, thấp giọng nói:
- Thiếu chủ, sao người lại bất cẩn thế!

Lời vừa dứt thì lập tức phi thân vọt đi, biến mất trong màn đêm, khinh công thật cao, ít ra cũng tương đương với trưởng môn của một phái. Thiếu niên này vừa rời đi thì từ trong bóng đêm lại xuất hiện hai thân ảnh, hai người này di chuyển mà chân luôn cách mặt đất khoảng một thước, trông vô cùng quỷ dị, người bên trái cất giọng nói:
- Thiếu niên kia tại sao lại gọi thiếu chủ của chúng ta là thiếu chủ?

Người bên tay phải cười hắc hắc:
- Làm sao ta biết được, lão Nhị, cần gì quan tâm nhiều như thế chứ? Chúng ta chỉ cần biết phải bảo vệ thiếu chủ là được rồi, còn chuyện khác thì không cần phải quan tâm!

Người bên trái không quan tâm đến lời nói của người bên phải, lẩm bẩm một mình:
- Thiếu niên này hình như là người của Ma Đao Môn, khó trách!

Người bên phải hạ xuống, khi chân vừa chạm đất thì nói:
- , môn khinh công này đã luyện một trăm năm mươi năm rồi mà vẫn không có tiến bộ, mau hạ xuống đi, ngươi tưởng chúng ta là thần tiên sao?

Vừa nói vừa bước đi, người bên trái cười ha hả nói:
- Công phu của thiếu chủ lại tăng lên không ít, hà hà, không biết thiếu chủ tu luyện như thế nào.

Nói xong thì cũng hạ người xuống, phi thân đuổi theo người kia.

Phương Kiếm Minh từ trong một rừng cây đi ra, ngẩng đầu lên nhìn trời, lúc này cũng đã là giữa trưa, suốt một đêm không ngủ hắn cảm thấy rất mệt mỏi, đi từ đường mòn vào đường lớn, trên đường cũng không có nhiều người lắm.

Phương Kiếm Minh đi vào thành Hàng Châu, đi đến trước đại môn cửa Lôi phủ, Lôi Minh đang đứng ngoài cổng, trên mặt lộ rõ thần sắc lo lắng, khi thấy Phương Kiếm Minh an toàn trở về thì vội vàng chạy đến, nói:
- Phương huynh, huynh làm cho chúng ta thật là lo lắng, đi suốt một đêm, nếu còn không trở lại thì chắc ta đã địch thân đi tìm rồi!

Phương Kiếm Minh xin lỗi, cười nói:
- Không có việc gì, các người không cần phải lo lắng cho ta, ta đã đưa đinh đại ca an toàn rời đi, chắc giờ đã không còn gì đáng lo nữa!

Vừa nói vừa cùng Lôi Minh đi vào Lôi phủ, ngồi trên xe ngựa, chỉ một lúc là đến biệt viện.

Khi vừa vào đại sảnh là đã thấy Long Bích Vân, Long Nguyệt, Lôi Nhu, Chung Đào đang ngồi đó, Phương Kiếm Minh mỉm cười:
- Các người không cần phải lo lắng, đinh đại ca đã an toàn rời đi rồi, triều đình có muốn tìm họ gây khó dễ thì cũng không có khả năng đó nữa!

Lôi Nhu vội hỏi:
- Cái gì mà không có khả năng, nếu trên đường đi họ bị người của Cẩm Y Vệ hoặc là người của Đông Hán mai phục thì làm sao hai người họ ứng phó được, theo ta thấy, mấy người chúng ta tốt nhất là nên theo sau họ, đợi đến khi họ đến được một nơi thật sự an toàn thì mới trở về, tiện đường bái phỏng các võ lâm hào kiệt, chẳng phải là một việc tốt đẹp sao, đều là do đinh đại ca rời đi quá vội vàng, đêm qua đám quan binh kia căn bản là không dám vào đây lục soát, ta nói rồi, quan binh có đến thì lôi gia ta cũng không sợ!

Phương Kiếm Minh vừa bước vào cửa thì đã nghe nàng nói liên tục như thế thì cảm thấy nhức cả đầu, cơn buồn ngủ càng đậm, Lôi Minh nghe xong thì cười khổ:
- Tỷ tỷ, đêm qua nếu không có Chu công tử ở đây thì sợ rằng bọn họ đã xông vào, dù sao đám quan binh kia cũng là do Cẩm Y Vệ dẫn đầu, thậm chí là còn có cả cao thủ của Đông Hán, thái tổ gia gia lại đang bế quan tu luyện, nếu không nể mặt của Chu công tử thì bọn họ cũng không vội vội vàng vàng nhìn sơ qua một chút rồi vội vã rời đi như thế, thật ra bọn họ cũng biết cho dù có phát hiện ra đinh đại ca thì cũng không ngăn cản được, đó chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi!

Phương Kiếm Minh nghe xong thì ngáp một cái, cười nói:
- Đêm qua không ngủ, ta đi ngủ trước một giấc, gặp lại sau.

Nói xong thì lấy chiếc khăn trắng từ trong lòng ra đưa cho Long Bích Vân, nhưng Long Bích Vân không tiếp lấy, dịu dàng nói:
- Chàng giữ đi, lần sau còn có mà dùng.

Phương Kiếm Minh ừ một tiếng rồi xoay người ra khỏi đại sảnh.

Phương Kiếm Minh vừa rời đi thì Lôi Nhu liền kéo tay Chung Đào, nũng nịu hỏi:
- Huynh thành thật khai báo đi, tối hôm qua huynh có cùng đinh đại ca đến được nơi an toàn không?

Chung Đào nói:
- Ta cũng không biết, nhưng mà, ta thấy hai người bọn họ đã an toàn rời khỏi thành, cho nên mới quay trở lại, hơn nữa người bịt mặt kia cũng không biết là ai, võ công lại cực cao, xem ra là bằng hữu của đinh đại ca, có bằng hữu của đinh đại ca nên ta nghĩ đinh đại ca có thể an toàn!

Đôi mày liễu của Lôi Nhu dựng thẳng lên:
- Huynh đó, tại sao lại không nhìn xa một chút, trước khi đi không phải muội đã dặn rồi sao, huynh phải dùng đến cơ trí của huynh! Huynh xem, Phương đại ca đuổi theo đinh đại ca, tám phần là đã gặp địch nhân, đến tận giờ mới quay trở lại, cũng may là họ không có chuyện gì nếu không thì huynh chết với muội, không để ý đến huynh nữa!

Chung Đào cười hắc hắc:
- Quả thật là ta đã tận dung cơ trí của mình rồi, không phải năm cao thủ của Cẩm Y Vệ kia đã bị ta dọa đó sao? Còn sau đó xảy ra chuyện gì thì ta cũng không rõ lắm, chuyện này cũng không trách ta được, ta cứ nghĩ là đinh đại ca và đường tỷ tỷ ra khỏi thành rồi thì sẽ có bằng hữu tiếp ứng cho nên mới yên tâm trở về, nhưng không ngờ khi trở về rồi thì Phương đại ca còn chưa trở về nữa, nên định đi xem một chút, nhưng chính muội bảo ta ở lại, nếu không thì ta cũng đã đi rồi!

Long Bích Vân ở bên cạnh nghe hai người nói thì cười thầm trong lòng, nét mặt vẫn trầm tĩnh, nói:
- Lôi Nhu muội muội, chung huynh, thật ra chúng ta đều lo lắng cho sự an toàn của đinh đại ca, nhưng giờ đinh đại ca đã được Phương lang đưa đến nơi an toàn rồi, chúng ta có thể yên tâm rồi, đêm qua mọi người cũng không có ngủ, trở về nghỉ ngơi một chút đi, tỷ cũng cảm thấy mệt!

Vừa nói vừa kéo Long Nguyệt đứng dậy, Lôi Nhu dịu dàng nói:
- Đúng rồi, long tỷ tỷ không nói thì muội cũng không nhớ, giờ tỷ nhắc đến thì muội cũng cảm thấy buồn ngủ, đi thôi, 'Chung đệ đệ', đệ đệ, đệ cũng trở về nghỉ đi, đến tối chúng ta sẽ trở lại, sẵn tiện dùng cơm!

Long Bích Vân cười nói:
- Tốt quá, Lôi Nhu muội muội, tỷ sẽ chờ muội đại giá!

Lôi Nhu cười duyên cách cách, nói:
- Long tỷ tỷ, tỷ lại giễu cợt muội rồi!

Nói xong thì nắm lấy tay chúng đào, đi ra ngoài, Lôi Minh cũng đi theo phía sau.

Phương Kiếm Minh vừa vào phòng thì cảm giác buồn ngủ kéo đến như thủy triều, hắn nằm xuống giường, chỉ một lúc sau là tiến vào mộng.

- Ai da, vai đau quá!

Khi Phương Kiếm Minh mở mắt ra thì đã thấy bốn phía có mười tám mộc nhân ở đó, trên người xuất đầy mồ hôi lạnh, nằm trên đất, không dám động đậy, cũng không biết đây là lần thứ mấy bị các thanh đồng côn này nện lên người, mấy ngày nay chỉ cần hắn tiến vào mộng thì sẽ đến đây, khi vừa tỉnh lại thì liền giao thủ với mười tám mộc nhâm, mỗi lần giao thủ đều lĩnh ngộ được không ít, nhưng cũng bị đánh không ít, khiến hắn thật đâu đầu, cả đời này chắc cũng không thể quên được.

Mười tám mộc nhân này quả thật không phải là người! Trong lòng Phương Kiếm Minh thầm nghĩ như thế, xuống tay vừa tàn nhẫn lại vừa nặng, trên người của Phương Kiếm Minh, chỗ nào cũng bị nện cho vài gậy, tuy thế Phương Kiếm Minh nhận thấy rằng chỉ có đầu vai là bị đánh trúng nhiều nhất và cũng là bị nặng nhất, hiển nhiên là cũng làm cho hắn khổ nhất.

Ngoại trừ đầu ra thì các vết thương hầu như bao khắp người hắn, nhưng kỳ lạ nhất chính là đến ban ngày, khi cởi áo ra thì không hề có một vết thương nào, chỉ khi tiến vào mộng mới cảm giác được. Sau đó, Phương Kiếm Minh học được một điều, chỉ cần hắn nằm trên đất, không nhúc nhích thì mười tám mộc nhân này sẽ không tìm hắn nữa, đứng ngơ ngác tại chỗ, vây quanh hắn.

Phương Kiếm Minh nằm nghỉ một lúc, khôi phục được không ít sức lực, trong lòng thầm nghĩ:
- Bất Hưu sư phụ cũng thật là, mười tám mộc nhân này thật là quác lợi hại, cho dù là nghĩa phụ, cũng bị bọn họ đánh đến nỗi tránh tới tránh lui, thở không nổi, xem ra lúc trước ta đã đánh giá sai bọn họ rồi, đây không phải là muốn hại ta, bảo ta đến để bị đánh sao!

Hắn đang suy nghĩ trong đầu thì đột nhiên nghe được một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai:
- Này, tiểu tử, ta nói, ngươi muốn nghỉ ngời thì cũng có lúc, không lẽ cứ nằm dài trên mặt đất hoài sao?

Phương Kiếm Minh vừa nghe được thanh âm này thì hồn vía lên mây, trán xuất ra đầy mồ hôi lạnh, nằm trên đất, không dám động, thầm nghĩ:
- Sao lão gia hỏa này biết mình nghĩ gì?

Lại nghe được Bất Hưu cười nói bên tai:
- Tiểu tử, ngươi lại dám lén mắng ta là lão gia hỏa, xem ra ngươi thật sự hổn rồi.

Trong lòng của Phương Kiếm Minh thầm nghĩ:
- Lão gia này, lão biết trong lòng ta đang nghĩ gì sao?

Bất Hưu nói:
- Nói nhảm, nếu ta không biết được ngươi nghĩ gì thì ta còn dám tự xưng 'Thụy Kinh' là thiên hạ đệ nhất kỳ công sao?

Phương Kiếm Minh thầm nghĩ:
- Vậy thì khác nào thân tiên!

Bất Hưu nói:
- Cái gì mà thần tiên với không thần tiên chứ, ta nói cho ngươi biết, sau này không được cấp cho ta hai chữ thần tiên, , trên đời này có người nào tự xưng là thần tiên, thần công của ta đã tu luyện đến cảnh giới 'Tha Tâm thông', đường nhiên là biết được ngươi đang suy nghĩ gì!

Phương Kiếm Minh thầm nghĩ:
- Thì ra là thế, đúng rồi, lần trước con nghe Mộc Đầu Thúc Thúc nói, sư phụ chia cao thủ võ học thành nhiều cảnh giới, có cái gọi là Thiên Đạo, Tiên Cảnh, Thánh Cảnh v.v..., thật sự có cách phân chia vậy sao?

Bất Hưu cười hắc hắc, nói:
- Đó là do lúc trước ta không có chuyện gì để làm nên bịa chuyện nói chơi, không ngờ ngươi tưởng thật, ngươi phải nhớ kỹ, phải chịu được gian khổ thì mới có thành tựu được, đương nhiên ta không muốn ngươi sau khi học được một thân công phu kinh thiên thì đạp đổ tất cả dưới chân, ta muốn ngươi trở thành một người bất bại!

Phương Kiếm Minh ngạc nhiên, thầm nghĩ:
- Cái gì là bất bại?

Bất Hưu cười nói:
- Lời này nói với ngươi lúc này thì cũng không hiểu đâu, chờ sau khi ngươi đạt được cảnh giới như bang chủ của Cái Bang thì ta sẽ giải thích rõ!

Phương Kiếm Minh ngẩn ra một chút:
- Bang chủ Cái Bang, Bất Hưu sư phụ, người nói chính là Hoa đại ca!

Bất Hưu nói:
- Không sai, ta nói hắn, võ công của hắn đã đạt đến cảnh giới vô thượng, điều này ngươi biết không?

Phương Kiếm Minh cảm thấy vui mừng lẫn sợ hãi, thầm nghĩ:
- Thật sao, ha ha, đệ tử đã thấy lạ, tại sao lúc trước trên thạch bích Trùng Dương lão nhân chỉ với một đôi thiết tụ mà lại giống như là thiên hạ vô địch, thật là quái lạ, thậm chí là bốn người Tiếu tiền bối cũng không nhìn ra được, mà Hoa đại ca lại nhìn ra được, đúng rồi, Bất Hưu sư phụ, người thần thông quảng đại, con muốn hỏi, nghĩa phụ của con, đã đạt đến được vô thượng cảnh giới chưa, và người đang ở nơi nào? Còn nữa, Phong Linh Độ Khẩu đó là ở đâu, cha mẹ con là ai, con có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi!

Bất Hưu cười mắng:
- Tiểu tử thúi, tương lai của ngươi mà ngươi cứ muốn biết hết thế sao, tương lai, biết được quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt, nghi vấn trong lòng ngươi ta cũng biết được, nhưng nếu nói cho ngươi biết hết thì nhân sinh còn gì là đặc sắc nữa, ta chỉ có thể trả lời là nghĩa phụ của con, tên tiểu tử đó, khi con rơi xuống đoạn nhai thì hắn đã ngộ đạo tiến nhập vô thượng cảnh giới, ít nhiều cũng là do ảnh hưởng của 'Tẩy Tủy Kinh', mặc dù đối với ta nó chẳng đáng giá một xu, nhưng dù sao nó cũng là thần công tuyệt thế, không thể coi thường, còn nữa, ta tiết lộ thêm một chút, nghĩa phụ của con, đã liên lạc được với sư môn của hắn là Ma Đao Môn, Ma Đao Môn đã sắp phục hưng rồi, con không cần phải lo lắng tìm nghĩa phụ của con sớm là gì nữa, đầu xuân năm sau khi đến kinh thành tham gia võ lâm đại hội thì sẽ thấy được hắn thôi, còn nếu tên Tiếu tiểu tử đã bảo ngươi đi tìm phong linh độ khẩu thì cứ tự đi tìm đi, không phải là đã có được manh mối rồi sao?

Phương Kiếm Minh thầm nghĩ:
- Tìm hiểu thì cũng có được chút tin tức rồi, nhưng mà con không dám đi tìm Thiên Đô Thánh Nhân, con không biết lão, còn có tiểu cô nương kia nữa, bộ dạng hung ác của nàng năm đó con vẫn còn nhớ, mỗi lần nhớ đến là cảm thấy hãi hùng khiếp vía!

Bất Hưu cười nói:
- Cho dù có hung ác thì cũng không bằng Lôi Nhu đâu! Yên tâm, tiểu cô nương năm xưa đã thay đổi rất nhiều rồi, vài ngày nữa khi con gặp lại thì sẽ biết.

Phương Kiếm Minh thầm nghĩ:
- Bất Hưu sư phụ, ý của người là muốn con tìm Thiên Đô Thánh Nhân?

Bất Hưu nói:
- Đúng vậy, nhưng mà ta nói thế thì chắc sẽ bị thiên lôi nhòm ngó vì tội dám tiết lộ thiên cơ, tội rất lớn đó, còn nữa, ngươi nghỉ ngơi đủ rồi!

Phương Kiếm Minh còn chưa kịp hiểu những lời này có ý gì thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng cười quái dị, Phương Kiếm Minh mơ hồ có một dự cảm không tốt, quả nhiên, nghe được tiếng thét của Bất Hưu:
- Tiểu tử thúi, ngươi tưởng rằng ta ngốc sao, cố tình hỏi lung tung, muốn kéo dài thời gian sao, bất giờ nghỉ ngơi tốt tồi, đứng dậy cho ta!

Một cổ lực đạo khổng lồ xuất hiện bên dưới mông của Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh chưa có chuẩn bị gì thì đã bị đẩy bay về phía trước, mười tám mộc nhân kia vừa thấy Phương Kiếm Minh động thì lập tức vung đồng côn trong tay, bổ về phía Phương Kiếm Minh, trên người Phương Kiếm Minh lập tức đổ mồ hôi lạnh, vội lộn người, bổ ra vài đạo nội gia chân lực, ngăn ba mộc nhân phía trước lại một chút, xoay người đứng vững, hai tay giương lên, bắt đầu cùng mười tám mộc nhân khởi chiến.

Lúc đầu Phương Kiếm Minh chỉ dùng Thiếu Lâm Long Trảo Thủ để đấu với bọn họ, chỉ một lúc, trên người đã bị trúng năm sáu côn, sau khi sử dụng xong Thiếu Lâm Long Trảo Thủ thì dùng tay làm đao, tay hắn khởi phát 'Hỏa Diễm Thủ Đao' của Phi Long Tử, hơn nữa hắn tu luyện đao pháp của Thiên Thiền Đao, đối với lĩnh ngộ về đao pháp đã được xem như là một cao thủ, công phu Thủ Đao của hắn là biến hóa từ Đao Pháp của Thiên Thiền Đao, không có ma lực của Thiên Thiền Đao, dĩ nhiên là uy lực sẽ giảm đi, nhưng mà cho dù là thế thì hắn cũng đã dễ thở hơn một chút, hắn giao đấu với thập bát mộc nhân được mười chiêu thì bị trúng một côn vào đầu vai, Phương Kiếm Minh cảm thấy đầu vai đau nhức, vội vàng thi triển thân pháp mà hắn đắc ý nhất là 'Kỳ Lân Bát Biến', bảy ảo ảnh và thêm một chân ảnh của hắn, quấy nhiễu thập bát mộc nhân, tình thế cuối cùng cũng chuyển biến tốt đẹp hơn chút, nhưng Phương Kiếm Minh cũng hiểu rõ, chỉ một lúc sau thôi là 'Kỳ Lân Bát Biến' sẽ vô ích, hắn đã từng sử dụng qua, nhưng không được bao lâu thì thập bát mộc nhân đã tìm được sơ hở, lập tức đánh cho hắn một trận, lần trước cũng là do hắn ỷ vào thân pháp cao diệu, tưởng rằng có thể yên tâm không cần lo lắng nữa, khi sơ hở của 'Kỳ Lân Bát Biến' bị tìm được thì tám đồng côn đồng thời tấn công về phía hắn, khiến cho hắn luống cuống tay chân, trúng không ít đòn, cuối cùng một mộc nhân vung côn đánh vào đầu vai hắn, trước mắt hắn hoa lên rồi bất tỉnh.

Lần này khi Phương Kiếm Minh thi triển thân pháp 'Kỳ Lân Bát Biến' thì trong lập tức tìm cách ứng phó, thầm nghĩ:
- Võ công của ta chẳng có bao nhiêu, một môn Thiếu Lâm Long Trảo Thủ, một thủ đao, chẳng còn gì cả, à đúng rồi, suýt tí nữa là quên, không phải còn một môn 'Mộng Tiêu Dao Quyền' tự nghĩ ra sao? Môn võ công này dù sao cũng chỉ vừa mới nghĩ ra được vài ngày thôi, uy lực cũng không lớn, nhưng bù lại thì có chút cổ quái, xem ra phải thử xem mới được, nếu như dùng được thì xem như đa tạ trời đất!

Trong lòng hắn đang suy nghĩ, đưa mắt nhìn lên thì thấy có một mộc nhân bỗng nhiên khựng lại, đồng côn trong tay lập tức đánh về phía hắn, Phương Kiếm Minh cả kinh kêu lên:
- Lại bị phát hiện sơ hở!

Vội phi thân lên, mười tám mộc nhân kia cũng đồng loạt lao đến, mười tám thanh đồng côn lập tức được đập ra.

Phương Kiếm Minh hét lớn:
- Ối mẹ ơi, hình như bọn họ tức giận rồi!

Thanh âm của Bất Hưu vang lên bên tai hắn:
- Không sai, lần trước ngươi dùng 'Kỳ Lân Bát Biến' khiến cho bọn chúng bị mê hoặc, một lúc lâu mới có thể phát hiện ra sơ hở, lần này ngươi lại sử dụng, bọn chúng dù sao cũng không phải chân thân cho nên nhất thời không nhận ra được, nhưng lúc này đã nhận ra được chính là thân pháp lần trước ngươi sử dụng thì sao không tức giận được, tiểu tử, chịu chết đi! Nhưng, tiểu tử dùng thử 'Mộng Tiêu Dao Quyền' của ngươi thử xem.

Trong khi thanh âm của Bất Hưu vang lên bên tai của hắn thì hắn cũng hét lớn lên một tiếng, chân hơi lắc lư, ngả về phía một mộc nhân, mộc nhân kia cảm thấy lạ, không ngờ Phương Kiếm Minh lại tìm đến hắn để chịu chết, cho nên mới cảm thấy khác thường, hoặc là trong lòng Phương Kiếm Minh có quỷ kế, vung đồng côn trong tay lên, không dựa theo xu thế của trận pháp, mà tự mình đánh về phía Phương Kiếm Minh, mười tám mộc nhân còn lại đánh đồng côn về phía Phương Kiếm Minh thì không trúng mà bổ vào khoảng không, còn Phương Kiếm Minh thì tiến về phía mộc nhân còn lại khi đến trước người mộc nhân kia khoảng hai trượng, thì thân hình của Phương Kiếm Minh nghiêng ngả, chiêu pháp cũng không phải chiêu pháp, so với những người biểu diễn kiếm tiền còn có nhiều sơ hở hơn, vừa lại giống như là bọn du côn đầu đường xó chợ, mà còn có cảm giác là bọn du côn đó còn mạnh hơn cả Phương Kiếm Minh lúc này.

Mười bảy mộc nhân kia thấy thế thì ngẩn ra, không tự chủ được mà dừng lại, đứng ngay tại chỗ, nhìn Phương Kiếm Minh và mộc nhân kia quấn lấy nhau, bộ 'Mộng Tiêu Dao Quyền' này vốn là do Phương Kiếm Minh dựa vào Đại Thụy Thần Công, Thiếu Lâm Long Trảo Thủ và Thiên Thiền Đao pháp dung hợp lại thành, cũng đã có một thời gian dài hắn chưa sử dụng lại cho nên nhất thời cảm thấy không thuận tay, sau khi trúng thêm hai côn nữa lên người thì càng đánh càng thuần thục, sau đó, không ngờ hắn lại đánh cho mộc nhân đó tối tăm mặt mũi, mặc dù quyền cước của Phương Kiếm Minh không thể làm gì mộc nhân kia, đối với hắn chẳng khác gì là gãi ngứa cả, nhưng là hắn có cảm giác như đang bị làm trò trước mặt huynh đệ (mười bảy mộc nhân còn lại), bị Phương Kiếm Minh 'làm nhục' thế thì nhất thời tức giận, vung đồng côn trong tay lên, côn ảnh bay tán loạn, côn phong điếc cả tai, buộc Phương Kiếm Minh phải cuống quít lùi về sau, một côn giáng mạnh xuống, trúng lên vai của Phương Kiếm Minh, không kịp nhé tránh, Phương Kiếm Minh buộc phải sử dụng 'Mộng Tiêu Dao Quyền', đầu vai bị trúng một côn nên đau nhức, nhưng cố chịu đựng, vươn hai tay ôm lấy thắt lưng của mộc nhân, chiêu thức này của Phương Kiếm Minh là điều mà hắn hoàn toàn không ngờ đến, chiêu này của Phương Kiếm Minh chẳng ra chiêu ra thức gì cả, vì thế mộc nhân đó ngây người ra, vặn người ném mộc nhân ra xa, mộc nhân kia dùng đồng côn điểm lên mặt đất, lộn người vững vàng rơi xuống đất.


?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=43#ixzz3OOdTtfwu
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiếu Lâm Bát Tuyệt.