Chương 194: Nữ Đại Thập Bát Biến
-
Thiếu Lâm Bát Tuyệt
- Thiên Ma Thánh
- 3960 chữ
- 2019-09-21 09:50:20
Hai người vừa tiến đến bờ sông, nhìn thấy hình tình của bốn người kia thì trầm mặt, quát: "Sao lại như thế, các ngươi ra đây hết cho ta!"
Lời vừa dứt, mười cẩm y vệ đang ẩn nấp ở khắp nơi lập tức phóng người lên, đứng thành một hàng ở phía sau hai người, trang phục của họ giống y như của bốn người kia.
Người còn lai đảo mắt nhìn qua Phương Kiếm Minh và Long Nguyệt, cười lớn: "Thì ra là hai tiểu oa oa, gọi người lớn nhà các ngươi ra nói chuyện!"
Hai người kia, một người có vóc dáng cao lớn, hai bên mai đầy râu quai nón, mắt như chuông đồng, vừa lớn vừa tròn, không giận mà uy, thái dương gồ cao, vừa nhìn qua là biết có nội công thâm hậu.
Người còn lại là một trung niên sắc mặt trầm úc, mái tóc dài được cột lại, trên tóc có cắm ngân phiến, hai tay để phía sau lưng, khiến cho người đối diện có cảm giác cao thâm khó lường, người này chính là người gọi các cẩm y vệ ra.
Lão đầu có râu quai nón bước ra, Long Nguyệt đã sớm được dặn dò, mỉm cười, nói: "Tiểu nữ Long Nguyệt ra mắt hai vị thống lĩnh!"
Trung niên nhân hừ một tiếng, nói: "Sao ngươi biết chúng ta là thống lĩnh cẩm y vệ?"
Long Nguyệt cười nói: "Đại nhân xem ra chính là 'Thánh Thủ' Hà Phi danh chấn võ lâm Hà đại nhân!"
Lão đầu có râu quai nón cười ha hả, nói: "Lão Hà, uy phong năm xưa của lão vẫn còn đó, ngay cả một tiểu cô nương cũng biết đến, tiểu cô nương, cô nói xem, ta là ai?"
Long Nguyệt không hề chần chờ, nói: "Đại nhân hẳn chính là Khổng Bá Đoan, khổng đại nhân!"
Lão đầu sửng sốt, thầm nghĩ: "Ta rất ít xuất hiện trên giang hồ, tiểu cô nương này được bao nhiêu tuổi chứ, sao lại cũng biết được ta?"
Thánh Thủ Hà Phi lạnh lùng nói: "Nếu đã biết chúng ta là ai, thì sao không thấy người lớn ra nói chuyện, và sao lại trêu cợt thuộc hạ ta?"
Long Nguyệt nói: "Hà đại nhân, chúng ta không có trêu thuộc hạ của ngài, là bọn hắn không hề chào hỏi, tự mình xông vào, rơi vào trận pháp, việc này sao trách chúng ta được!"
Khổng Bá Đoan gật đầu, nói: "Việc này ta có thể nhận ra được, tiểu cô nương, cô là ai? Người lớn trong nhà là ai?"
Long Nguyệt cười nói: "Khổng đại nhân, ngài sai rồi!"
Khổng Bá Đoan ngạc nhiên nói: "Sai rồi, tiểu cô nương, lời này là co ý gì?"
Long Nguyệt nói: "Thật ra tiểu nữ cũng chỉ là khách mà thôi, không phải chủ nhân nơi này!"
Thánh Thủ Hà Phi nghe xong thì cười lạnh nói: "Tiểu cô nương, cô đã là khách, chúng ta cũng là khách, sao chủ nhân nơi này còn không ra nghênh đón bổn đại nhân?"
Khổng Bá Đoan nói: "Đúng vậy, chủ nhân nơi này là ai?"
Long Nguyệt cười nói: "Hai vị đại nhâ, chủ nhân nơi này có dặn qua, muốn tiểu nữ hỏi hai vị, các người đến nơi này làm gì?"
Khổng Bá Đoan trầm ngâm nói: "Tiểu cô nương, ta nói cho cô biết, những ngày nay, trong thành Hàng Châu đã có không ít người chết, trong đó có một vị công công vô duyên vô cớ mất tích ở Hàng Châu, Thánh Thượng lo lắng, phân phó ta đến đây tìm hiểu, theo người dò xét báo lại, ở gần đây có rất nhiều võ lâm cao thủ, hành tung quỷ bí, cho nên chúng ta đến đây, tiểu cô nương, mau gọi người lớn trong nhà ra, lão phu không có kiên nhẫn đâu!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì trong đầu thầm nghĩ: "Công công mà họ đến chắc chính là người mà ta giết đêm đó!"
Thánh Thủ Hà Phi này hắn đã từng gặp qua, tám năm trước, tại 'Dự Địa Đệ Nhất Khách Điếm', Thánh Thủ Hà Phi ra tay giáo huấn 'Nhạn Bắc Song Tà', lúc đó Phương Kiếm Minh và sư phụ ngồi dùng cơm ở đó, nên có chút ấn tượng.
Lúc đó, cẩm y vệ có năm thống lĩnh, đại thống lĩnh là Tư Mã Vô Phong, bốn phó thống lĩnh là Thánh Thủ Hà Phi, Kinh Thần Tiên - Vu Đông Hải, còn có một người là Nam Cung Nham, ngày đó cũng tham gia đoạt Thiên Hà Bảo Lục, Khổng Bá Đoan này là người thứ tư.
Hôm nay hai vị phó thống lĩnh cùng đến đây, xem ra vị thái giám bị giết kia có thân phận không nhỏ. Long Nguyệt Khổng Bá Đoan nói, nàng không cho là đúng, mà ngược lại còn cười nói: "Khổng đại nhân, tiểu nữ sợ nói ra người này, hai vị sẽ không biết nói làm sao trước mặt Thánh Thượng!"
Khổng Bá Đoan sửng sốt, nói: "Tại sao?"
Long Nguyệt nói: "Vị tiền bối này đã ẩn cư ở đây nhiều năm, lão nhân gia người không sợ chuyện gì, chỉ sợ có người đến quấy rầy, nếu để cho ngoại nhân biết được lão nhân gia đang ẩn cư ở đây, thì e rằng sẽ khiến cho nhiều người nhàm chán kéo đến!"
Thánh Thủ Hà Phi cười lạnh, nói: "Hắn là ai mà có mặt mũi lớn thế, nếu hắn không ra gặp thì bổn đại nhân sẽ xông vào!"
Long Nguyệt mỉm cười, cũng không có tức giận, nói: "Cũng khó trách Hà đại nhân tức giận, Hà đại nhân, tiểu nữ cả gan hỏi ngài một câu, ngài tiến cung làm phó thống lĩnh khi nào?"
Thánh Thủ Hà Phi ngạc nhiên, cười nói: "Tiểu cô nương, ta không dò xét lai lịch của cô nương, thế nào mà cô nương lại hỏi chuyện của bổn đại nhân!"
Khuôn mặt xinh xắn của Long Nguyệt nghiêm lại, nói: "Hà đại nhân, tiểu nữ không phải chỉ là muốn đùa với ngài!"
Thánh Thủ Hà Phi kinh ngạc, thầm nghĩ: "Tiểu cô nương này, miệng lưỡi lanh lợi, xem ra khó đối phó!" Nói: "Bổn đại nhân tiến cung vào mười tám năm trước!"
Phương Kiếm Minh nghe thế thì suýt cười thành tiếng. Khuôn mặt của Long Nguyệt vẫn thế, hướng sang Khổng Bá Đoan, hỏi: "Khổng đại nhân?"
Khổng Bá Đoan nghe giọng của nàng trịnh trọng, cũng không làm cao, nói: "Lão phu đã ở trong đại nội nhiều năm, từ một giáo úy, đến nay đã là phó thống lĩnh, tổng cổng đã trải qua nhiều đời Thánh Thượng, tóm lại là từ những năm đầu của thành tổ, lão phu đã làm việc cho triều đình!"
Long Nguyệt cười nói: "Vậy là tốt rồi, khổng đại nhân, ngài ở trong đại nội nhiều năm như thế, hẳn là đã nghe nói qua một việc lạ vào ba mươi năm trước?"
Khổng Bá Đoan trầm tư một chút, sau đó sắc mặt đại biến, cả kinh nói: "Tiểu cô nương nói đến ..."
Long Nguyệt gật đầu, cười nói: "Chắc ngài cũng biết chủ nhân nơi này là ai chứ?"
Khổng Bá Đoan nói: "Là ai?" Thanh âm của hắn đã hơi run run.
Long Nguyệt nói: "Chính là vị đại phu diệu thủ hồi xuân năm đó!"
Khổng Bá Đoan kêu lên một tiếng kinh ngạc, nói: "Lão nhân gia người vẫn còn tại thế?"
Long Nguyệt cười nói: "Đương nhiên, khổng đại nhân, lão nhân gia người mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng thân thể vẫn còn tráng kiện. Thế nào? Hai vị còn muốn xông vào nữa không? Nếu ngài đã biết là ai, thì chắc hẳn là biết phải làm thế nào!"
Khổng Bá Đoan gật đầu, nói: "Lão phu biết làm thế nào, xin cô nương giơ cao đánh khẽ, thả thuộc hạ của lão phu ra, khi trở về lão phu nhất định sẽ giáo huấn bọn họ thật tốt!"
Long Nguyệt cười nói: "Không cần phải giáo huấn bọn họ, cũng là do bọn họ xui xẻo thôi!"
Vừa nói vừa đi vào hoa viên, vung ngọc thủ lên, cẩm y vệ đang khoanh chân ngồi dưới đất thờ dài một hơi, dùng tay lau mồ hôi trên trám, đứng lên, ba người nằm trên mặt đất cũng sử dụng một thế 'Lý Ngư Đả Đỉnh' bật người dậy, đứng vững, bốn người đảo mắt nhìn quanh, thấy Thánh Thủ Hà Phi và Khổng Bá Đoan thì kinh hoảng, Long Nguyệt nói: "Các ngươi đi đi!"
Bốn người kia hơi do dự, Khổng Bá Đoan quát: "Các ngươi thật to gan, ai cho phép các ngươi tự tiện xông vào, còn không mau trở về!"
Bốn người kia nghe thế thì làm sao còn dám chần chờ, phi thân bay về phía hai người, chân sau quỳ xuống, kinh sợ nói: "Thuộc hạ làm việc bất lực, xin hai vị thống lĩnh trách phạt!"
Thánh Thủ Hà Phi nói: "Các ngươi đứng lên đi, không phải các ngươi hành sự bất lực mà là các ngươi gặp phải cao nhân, Khổng huynh, huynh xem ..."
Khổng Bá Đoan đưa mắt ra hiệu cho hắn, Thánh Thủ Hà Phi hiểu ý, hai người ôm quyền nhìn về phía mộc ốc, nói: "Tiền bối, ta đến lỗ mang, kinh động đến tiền bối, mong tiền bối không trách!"
Bên trong truyền ra thanh âm của Dược Tiên, nói: "Đây cũng là chức trách của hai người, nếu không có việc gì thì cứ rời đi!"
Hai người Khổng, Hà cùng hô: "Cáo từ!" Rồi mang theo mười bốn cẩm y vệ rời đi.
Phương Kiếm Minh chờ sau khi bọn họ rời đi thì cười với Long Nguyệt nói: "Nguyệt nhi, giờ ta mới phát hiện ra, bảnh lĩnh của muội thật không nhỏ, có tài ăn nói đến thế!"
Khuôn mặt xinh xắn của Long Nguyệt đỏ lên, nói: "Bây giờ mới biết sao, được rồi, nếu không phải muội đi ra thì e rằng huynh đã ra tay với số cẩm y vệ đó. Thật ra những lời này cũng không phải là muội có thể nói, nếu không phải có các vị tiền bối chỉ dạy để tùy cơ ứng biến thì cho dù lá gan của muội có lớn hơn cũng không dám nói chuyện như thế với hai đại cao thủ, vừa rồi là do muội tỏ ra can đảm thế thôi, chứ thật sự là sợ muốn chết!"
Tiếng cười của Thiên Đô Thánh Nhân truyền đến, nói: "Nguyệt nha đầu, làm tốt lắm!"
Một thanh âm trong trẻo vang ra, cười nói: "Đó là đương nhiên rồi, Nguyệt tỷ tỷ thông minh như thế, hai lão kia sao có thể là đối thủ được!"
Dược Tiên cười ha hả nói: "Đây cũng là do danh khí của ta lớn, nếu không thì khi hai tiểu tử kia xông vào, khí đó lại làm phiền đến lão Thiên ra tay rồi!"
Long Bích Vân cười nói: "Thống lĩnh của cẩm y vệ mặc dù có võ công cao cường, nhưng muốn phá giải trận pháp của Dược Tiên tiền bối thì cũng không dễ, bốn cẩm y vệ kia đối mặt với trận pháp của tiền bối thì thúc thủ vô sách, trận pháp của Dược Tiên tiền bối quả nhiên là nhất tuyệt trong võ lâm!"
Một thanh âm của thanh niên cười nói: "Chúng ta cứ nói chuyện như thế thì khiến cho Phương hiền đệ đợi ở bên ngoài, để đệ tử ra đón hắn vào!"
Một thanh niên có tướng mạo anh tuấn đi ra, thấy Phương Kiếm Minh thì hơi ngẩn người, thầm nghĩ: "Mấy năm không gặp, sao hắn lại biến thành bộ dạng thế này!"
Phương Kiếm Minh hướng về phía hắn ôm quyền, cười nói: "Huynh đài là đệ tử của Thiên Đô bá bá? Sáu năm trước, chúng ta đã gặp qua ở am của Tuệ Trần sư thái, hôm nay gặp gỡ, phóng thái của tôn huynh vẫn như xưa, vẫn còn chưa thỉnh giáo cao danh của tôn huynh!"
Thanh niên vui vẻ nói: "Phương hiền đệ, vẫn còn nhớ rõ sao? Ta xưng hô như thế, ngươi không ngại chứ?" Ba người vừa nói vừa đi vào mộc ốc, Phương Kiếm Minh cười nói: "Sao lại thế chứ!"
Hắn đưa mắt nhìn, trong phòng đầy người, Dược Tiên ngồi ở chủ vị, Thiên Đô Thánh Nhân và Bạch Mi Thần Quân ngồi ở một bên, Long Bích Vân, Phong Linh và một tiểu mỹ nữ ngồi một chỗ.
Phương Kiếm Minh nhìn thấy tiểu mỹ nữ kia thì không hiểu sao trong lòng chợt thót lên một cái, tiểu mỹ nữ nhìn thấy Phương Kiếm Minh thì hơi kinh ngạc, không ngờ Phương Kiếm Minh lại biến thành bộ dáng như thế, nhưng sau đó chợt cười nói: "Ca ca, Phương đại ca vừa hỏi tên của ca, thế mà ca lại không trả lời!"
Vừa nói vừa đứng lên, thu hết can đảm cũng ôm quyền, nói: "Muội gọi là Trác Linh, ca ca là Trác Hoành, Phương đại ca, sáu năm trước, huynh bị Phi Long Tử bắt đi, lão không làm gì huynh chứ?"
Phương Kiếm Minh nghe khẩu khí của nàng, có vẻ rất quan tâm, không giống như khi còn bé, yên tâm không ít, thầm nghĩ: "Quả nhiên là đúng như lời của Bất Hưu sư phụ, tính cách của nàng đã thay đổi không ít, chẳng lẽ đây là 'nữ đại thập bát biến'!"
"Phương Kiếm Minh? Ai là Phương Kiếm Minh?" Phong Linh ngồi ở một bên, lớn tiếng kêu. Mọi người sửng sốt, nhìn bộ dáng ngây ngô của Phong Linh thì mỉm cười.
Long Bích Vân chỉ vào Phương Kiếm Minh, nói: "Phong Linh tỷ tỷ, hắn chính là Phương Kiếm Minh! Tỷ không nhớ sao?"
Phong Linh dùng tay dụi dụi mắt, sau đó chăm chú nhìn kỹ Phương Kiếm Minh, nói: "Không đúng, ta không nhận ra hắn, ta nhớ kỹ, Phương Kiếm Minh là một tiểu đệ đệ rất sáng sủa, hắn có hình dáng thô kệch, ta chưa từng gặp qua, đúng rồi, làm sao ngươi vào được?"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì không biết nên khóc hay cười, đưa tay lên xoa mặt vài cái, thầm vận công lực, khôi phục lại diện mạo vào vóc người như cũ, cười nói: "Phong Linh tỷ tỷ, giờ tỷ nhận ra đệ chưa, tỷ còn muốn giao thủ với đệ nữa không?"
Phong Linh thấy khuôn mặt thật của hắn thì vui mừng, vỗ tay cười nói: "Ngươi là Tề Thiên Đại Thánh sao? Thật là lợi hại, ta muốn học, muốn học phép thuật, nếu ngươi không đáp ứng thì Phong Linh sẽ không cho ngươi đến tìm sư phụ nữa!"
Mọi người nghe câu nói 'ngu ngơ' của nàng thì dở khóc dở cười. Trác Linh và Phong Linh là tỷ muội, lập tức cười nói: "Phong Linh tỷ tỷ, tỷ muốn học, muội có thể dạy cho tỷ, nhưng có điều là không được thần kỳ như Phương đại ca!"
Phong Linh chu miệng nói: "Trác muội muội, muội làm gì biết phép thuật, muội cũng không phải là Tề Thiên Đại Thánh, ta chỉ muốn Tề Thiên Đại Thánh dạy ta!"
Dược Tiên thấy nàng cố ý muốn Phương Kiếm Minh dạy thì nghiêm mặt nói: "Phong Linh, con lại không ngoan nữa à?"
Phong Linh hừ một tiếng, quay đầu không để ý tới, nhưng cũng không có ép Phương Kiếm Minh dạy nàng phép thuật.
Sau khi ngồi xuống Phương Kiếm Minh quay sang hỏi Long Bích Vân: "Vân nhi, sao nàng và Nguyệt nhi đến nơi này?"
Không đợi Long Bích Vân lên tiếng, Thiên Đô Thánh Nhân đã cười nói: "Là ta sai người kêu đến, không ngờ lúc đó ngươi có việc ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là phải làm phiền họ đến đây trước, để lại lời nhắn cho ngươi sau!"
Phương Kiếm Minh hỏi: "Là vì chuyện của cẩm y vệ?"
Thiên Đô Thánh Nhân lắc đầu, nói: "Chuyện của cẩm y vệ thì gây khó khăn gì cho chúng ta, sở dĩ chúng ta gọi ngươi đến đây là muốn cho ngươi xem biến hóa của Kỳ Lân Thử!"
Phương Kiếm Minh cả kinh nói: "A Mao? A Mao nó làm sao?"
Dược Tiên nói: "Không nên kinh hoảng, Kỳ Lân Thử không có chuyện gì, chỉ có điều trên thân của nó có xuấ thiện một ít biến hóa."
Bạch Mi Thần Quân nói tiếp: "Ngươi biết không, ngày hôm qua Kỳ Lân Thử và Bạch Hạc Tiểu hoa gặp nhau, đánh một trận, thân thể của Kỳ Lân Thử bắt đầu có biến hóa, hôm nay nó đã lớn như một con mèo rồi, Dược Tiên đã bắt bọn chúng nhốt ở sau núi."
Vẻ kinh ngạc trên mặt Phương Kiếm Minh còn chưa biến mất, Dược Tiên đã cười khổ nói: "Đều là do lão phu, vốn sau khi ngươi đưa Kỳ Lân Thử cho lão phu, thì lão phu luôn để nó bên người, che giấu khí tức của nó, không cho Bạch Hạc phát hiện, cũng không để nó phát hiện Bạch Hạc, ở bên trong mật thất nghiên cứu hai ngày, dùng hết mọi phương pháp mà vẫn không tìm ra được bí mật của Kỳ Lân Thử, chỉ phát hiện ra là trong cơ thể của nó có nội lực thâm hậu, ta đang cảm thấy kỳ quái là tại sao trong cơ thể của nó lại có nội lực? Cho đến sáng hôm qua, ta mới phát hiện được thì ra là nó đã ăn không ít các loại đan dược. Có lẽ các người không biết, Kỳ Lân Thử này chính là thượng cổ dị thú, theo lời của lịch đại tổ sư bổn môn, Kỳ Lân Thử có thực lực cường đại, có khả năng biến hóa ngàn hàng hàng vạn, ngay cả thượng cổ tứ đại thánh thú cũng e dè nó ba phần, không phải vì tứ đại thánh thú không có pháp lực bằng nó, mà là nó có thể phun ra thiên hỏa, có thể hòa tan tất cả mọi thứ. Nhưng dù sao thì đây cũng là truyền thuyết mà thôi, tình hình cụ thể thì không ai biết được. Lão phu nghiên cứu không ra, thì đột nhiên nghe được tiếng Bạch Hạc kêu bên ngoài, trong lòng chợt động, liền ra ngoài xem thử, nhưng không ngờ một phút không chú ý, khiến cho khí tức của chúng gặp nhau, lão phu đã sớm nghe Hoành nhi nói về việc tranh đấu giữa Kỳ Lân Thử và Bạch Hạc năm đó, lập tức ôm Kỳ Lân Thử chạy đến sau núi, quả nhiên Bạch Hạc liền đuổi theo, bọn chúng vừa gặp mặt là lập tức sung lên, ta liền tránh sang một bên, định xem kịch vui, chúng nó đánh nhau ở phía hậu sơn, Kỳ Lân Thử luôn ở thế hạ phong, bị Bạch Hạc bức phải chạy quanh, lúc này thì lão thiên và mọi người cũng đến, thấy tình cảnh thì định tiến lên ngăn cản, ta liền giữ họ lại, nói rõ dụng ý, để cho bọn chúng giao đấu tiếp, đấu một lúc lâu, Kỳ Lân Thử địch không lại, định chạy, nhưng nó đã ở trong 'Cửu Trung Thiên Trận' của ta, nên muốn chạy cũng không chạy được hơn mười trượng, bị Bạch Hạc đánh không ít.
Bọn chúng đang giao đấu kịch liệt thì Kỳ Lân Thử đột nhiên bị trúng một đòn quét cánh của Bạch Hạc, lăn ra đất, không nhúc nhích, tựa như là đã chết, chúng ta thấy thế thì tưởng rằng Kỳ Lân Thử đã chết, ta vô cùng hối hận, tưởng rằng Kỳ Lân Thử kiệt lực mà chết, lão Thiên quát lên bảo Bạch Hạc ngừng lại, đang định tiến lên xem Kỳ Lân Thử thì chính lúc này, ôi trời ơi, ngươi nói xem chúng ta thấy gì, Kỳ Lân Thử đột nhiên bật người dậy, hai mắt lộ hung quang, trừng mắt nhìn Bạch Hạc, điên cuồng hét lớn, cả người phát ra chân khí nóng bức, chúng ta thấy thế thì kinh ngạc vô cùng, không ngờ Kỳ Lân Thử còn có thể phát ra chân chí, Bạch Hạc nhìn thấy thì nghĩ rằng đó là do Kỳ Lân Thử hồi quang phản chiếu, nên khinh thường, việc này lại càng chọc giận Kỳ Lân Thử, tứ chi của nó bám chặt trên đất, luồng nhiệt khí đó bốc lên cao, lúc này, ba lão già chúng ta biết là có chuyện lớn rồi, còn chưa kịp ra tay thì Kỳ Lân Thử đã phóng người lên, đầu hướng thẳng về phía Bạch Hạc, Bạch Hạc vươn cánh, 'ầm' một tiếng, Bạch Hạch lộn mấy vòng trên không, mười mấy lông vũ trên cánh nó rơi xuống, Kỳ Lân Thử thì rơi xuống vị trí cũ, thân hình không biết từ lúc nào đã to lớn hơn không ít, Bạch Hạc rất yêu quý lông vũ của mình, nên lập tức cũng trở nên điên cuồng, bọn chúng lại xông vào đánh nhau, nhưng lúc này thì thực lực cả hai tương đương nhau, không bên nào chiếm được lợi thế!
Trong lúc đấu, Kỳ Lân Thử há miệng phun ra một hỏa cầu bắn về phía Bạch Hạc, Bạch Hạc vừa thấy thì vô cùng kinh hoảng liên tục lui về sau, nhưng Kỳ Lân Thử cũng chỉ phun ra có một lần, sau đó không phun tiếp, lão phu thấy thế thì mừng rỡ vô cùng, quả nhiên là Kỳ Lân Thử có thể phun ra thiên hỏa, lão phu xem như là đã đại công cáo thành, hợp lực ba người chúng ta, phân chúng ra, hai tiểu tử này đánh nhau không phân thắng bại đương nhiên là sẽ không cam tâm, chúng ta chỉ còn cách là phân chúng ra ở hai nơi khác nhau trong trận ở phía sau hậu hơn!"
Phương Kiếm Minh nghe lão kể lại xong, thấy Kỳ Lân Thử không có 'nguy hiểm', sắc mặt mới tốt hơn, nói: "Dược Tiên tiền bối, A Mao có thể phun ra thiên hỏa, tiểu tử cũng đã từng gặp qua rồi!"
Dược Tiên lắc đầu, nói: "Mặc dù ta không biết nó đã từng phun ra thiên hỏa lúc nào, nhưng theo lão phu thấy, thiên hỏa mà trước kia nó từng phun ra không thể so sánh với lần này được!"
Những lời này của Dược Tiên cũng chỉ là suy đoán, nếu để cho lão biết được đêm đó Kỳ Lân Thử cũng phun ra thiên hỏa thiêu đốt hơn một trăm mũi tên thì lão sẽ không nói như thế, nên biết là các mũi tên kia không phải là loại tên tầm thường, bên ngoài của chúng đều được bọc thiết.
Phương Kiếm Minh đứng dậy nói: "Vãn bối muốn đi xem A Mao, không biết bây giờ có tiện không?"
Dược Tiên cười nói: "Không cần phải sốt ruột, sáng mai chúng ta cùng đi, được rồi, tối nay các ngươi không nên trở về, cứ ở lại nơi này đi!"
Phương Kiếm Minh chần chừ một chút rồi hỏi: "Tiền bối, thế này có tiện không?"
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Phương hiền chất, Dược Tiên luôn nghỉ ngơi trong mật thất, đêm nay khó có cơ hội ngươi được rảnh rỗi, cứ ở lại nơi này!"
Phương Kiếm Minh chuyển ánh mắt về phía Long Bích Vân, Long Bích Vân cười nói: "Ta và Phong Linh tỷ tỷ cùng Trác muội muội vừa thấy đã thân, đang lo không biết có thể tiếp tục nói chuyện không thì không ngờ tiền bối đã giải quyết rồi!" Ngụ ý là không có dị nghị gì.
?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=51#ixzz3OOhw80eP