Chương 195: Dị Bảo Cổ Quái


Lập tức, Trác Linh, Phong Linh dẫn đường cho Long Bích Vân và Long Nguyệt ra chính ốc, đến mật thất quét dọn, Phương Kiếm Minh thấy bốn nàng cười nói và đi ra ngoài, không có gì ngăn cách, nên cũng yên tâm không ít, hắn chỉ sợ Long Nguyệt và Trác Linh không hợp nhau, bởi vì tính tình của hai nàng đều thuộc dạng 'có chút' ngang ngược, tuy rằng hôm nay đã thay đổi không ít, nhưng cũng khó tránh xảy ra 'bạo phát'.

Dược Tiên nói là muốn đi nghiên cứu thuốc của lão, lão nói là đã nghĩ ra biện pháp giúp cho kỳ lân thử có thể phun ra lửa, nhưng tạm thời vẫn chỉ là giai đoạn thử nghiệm, còn việc thành công hay không thì phải đợi sau này mới biết được, cho nên cũng lập tức đi ra ngoài. Phương Kiếm Minh nghe lão nói thế thì cũng chỉ có thể âm thầm cầu khẩn cho kỳ lân thử.

Bạch Mi Thần Quân chờ sau khi họ ra ngoài, suy nghĩ một chút rồi nói: "Hiền chất, khó có được thời gian rãnh rỗi như thế, ta có vài việc muốn hỏi, nghĩa phụ của ngươi đâu? Hắn đã đi đâu? Sao lại không đi cùng ngươi?"

Phương Kiếm Minh thần sắc đau buồn, thở dài một hơi, nói: "Tiểu tử cũng không biết, sáu năm sturowsc, tiểu tử và nghĩa phụ bị người của ma môn truy sát, trên đường đi tiểu tử và nghĩa phụ phân tán, đến hôm nay vẫn chưa gặp lại lão nhân gia!"

Thiên Đô Thánh Nhân kinh ngạc nói: "Các ngươi và ma môn có thù hận gì? Sao bọn họ lại phải truy sát các ngươi, nghĩa phụ của ngươi là người như thế nào, hai chữ 'truy sát' này không phải là thật chứ?"

Phương Kiếm Minh nói: "Thật ra là cũng không có thù hận gì, bọn họ muốn nghĩa phụ gia nhập ma môn, nghĩa phụ không muốn, bọn họ lại quấn lấy không chịu buông, khi đó võ công của sư phụ lại đang vào giai đoạn gặp chướng ngại, đương nhiên không thể động thủ với bọn họ, vì thế cho nên tiểu tử và nghĩa phụ thất lạc, nhưng mà tiểu tử nghe nói nghĩa phụ không hề bị tổn thương gì, những năm gần đây không biết người đang ở đâu, nhưng nghe nói là võ công đã cao hơn một bậc rồi!"

Bạch Mi Thần Quân và Thiên Đô Thánh Nhân đều cảm thấy vui, Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Ta nói không sai mà, ta nói không sai, nghĩa phụ của ngươi đã tiến nhập vào cảnh giới vô thượng rồi!"

Phương Kiếm Minh cười nói: "Tiểu tử nghe nói, vài năm trước nghĩa phụ đã tiến nhập vô thượng cảnh giới, những năm gần đây, chắc là càng thêm tinh thuần. Thiên Đô bá bá, còn bá bá, Bạch Thúc Thúc nữa, hai người hẳn cũng đã tiến vào vô thượng cảnh giới?"

Thiên Đô Thánh Nhân cười khổ, lắc đầu, Phương Kiếm Minh kinh ngạc, Bạch Mi Thần Quân nói: "Hiền chất, ngươi không nên thấy lão lắc đầu mà nghĩ rằng lão chưa tiến vào, Thiên Đô bá bá của ngươi, nếu nói về thực lực thì đã tiến nhập vào vô thượng cảnh giới, nhưng kỳ lạ chính là, mặc dù đã tiến nhập vào vô thượng cảnh giới nhưng lão vẫn chưa có cảm giác gì, vì vậy có thể nói là Thiên Đô bá bá của ngươi đã tiến nhập vào cảnh giới vô thượng, về phần ta, không phải Bạch Thúc Thúc cuồng vọng, không đến một năm ta có thể khám phá sinh tử huyền quan, tiến nhập vào cảnh giới vô thượng!"

Phương Kiếm Minh nghe xong thì vui vẻ nói: "Bạch Thúc Thúc, Minh nhi xin chúc mừng thúc thúc trước, Thiên Đô bá bá, theo như Minh nhi nghĩ thì sở dĩ người không có cảm giác gì hẳn là người đang ở trong một trạng thái như là mơ ngủ!"

Hai người nghe xong lời này thì giật mình, nhìn nhau, Phương Kiếm Minh cười nói: "Ý của tiểu tử là khi tiến vào trạng thái mơ ngủ, tức là đã đạt đến cảnh giới cao nhất, như vậy, mọi chuyện bên ngoài sẽ bị vứt sang một bên, cả thể xác và tinh thần đều được tiến vào một trạng thái vô dục vô cầu, Thiên Đô bá bá có tu vi võ học thâm hậu, thiên hạ hiếm có, hiển nhiên là không ít lần xuất hiện qua tình hình này, lúc Thiên Đô bá bá tiến vào cảnh giới vô thượng, Thiên Đô bá bá lại gặp lại trạng thái này cho nên hiển nhiên là không có nhận ra!"

Những lời nói cổ quái của hắn khiến cho Thiên Đô Thánh Nhân và Bạch Mi Thần Quân bị dọa một phen, hai người họ cho tới bây giờ chưa từng nghe qua cái gì mà trạng thái mơ ngủ, giờ nghe hắn nói nên không hỏi kinh ngạc.

Theo lý mà nói, người học võ chú ý nhất chính là công phu thật sự, nếu như đang mở ngủ thì làm cao võ công thăng tiến được, điều này quả thật là trái ngược hẳn với đạo lý võ học, hai người trầm tư một chút rồi cho là Phương Kiếm Minh hồ ngôn loạn ngữ, nên chỉ cười cho qua, Thiên Đô Thánh Nhân thì vừa cười vừa lắc đầu.

Phương Kiếm Minh thấy bọn họ không tin tưởng thì cũng không có cách nào, loại tình cảnh này chỉ gặp qua khi tu luyện 'Đại Thụy Thần Công', mà hai người bọn họ lại căn bản là không tu luyện qua nên làm sao biết được?

Bạch Mi Thần Quân đột nhiên nói: "Hiền chất, có thể cho ta mượn thiên thiền bảo đao xem qua?"

Phương Kiếm Minh cười nói: "Bạch Thúc Thúc, người nói chi khách sáo, nếu thúc thúc muốn xem thì cứ nói!" Vừa nói vừa tháo Thiên Thiền Đao xuống đưa cho Bạch Mi Thần Quân.

Bạch Mi Thần Quân vươn tay trái đón lấy, năm ngón tay vừa chạm vào võ đao thì cảm giác được có một luồng lệ khí mạnh bạo truyền từ thân đao đến, năm ngón tay của Bạch Mi Thần Quân lập tức bắn thẳng ra, điểm hơn mười chỉ trên vỏ đao, lúc này Thiên Thiền Đao mới ngoan ngoãn lại.

Phương Kiếm Minh cười nói: "Bạch Thúc Thúc, quên nói cho người, ngoại trừ tiểu tử ra, nếu ai động đến nó thì nó sẽ phản kháng, cũng may là Bạch Thúc Thúc võ công cao cường!"

Bạch Mi Thần Quân cầm Thiên Thiền Đao trong tay, tỉ mỉ quan sát, thầm nghĩ: "Đao này sát khí dày đặc, đao còn chưa ra khỏi võ mà đã bạo lệ như thế rồi, sao lại được xếp vào một trong thất tuyệt của Thiếu Lâm nhỉ, khó hiểu!" Miệng thì nói: "Lão thiên, mặc dù lão không sử dụng đao nhưng với nhãn lực của lão thì chưa bao giờ nhìn lầm, Thiên Thiền Đao này thật sự có uy lực lớn vậy sao?"

Thiên Đô Thánh Nhân chỉ liếc mắt nhìn qua Thiên Thiền Đao một cái, cười nói: "Uy lực của nó như thế nào thì ta cũng chỉ nghe nói qua mà thôi, cũng không có tận mắt thấy, nhưng Thiên Thiền Đao là một trong thất tuyệt của Thiếu Lâm là sự thật. Nghe nói đao này mất tích nhiều năm, khi ta còn nhỏ, từng nghe gia phụ nhắc qua, trong võ lâm có một ác nhân gọi là 'sát thần', không biết từ đâu có được Thiên Thiền Đao, giết chết không ít nhân sĩ võ lâm, việc đó khiến cho giang hồ náo loạn, nhất thời dâng lên một làn sóng hoảng sợ, rốt cục cũng kinh động đến hai đại nhân vật, một người là khai sơn tổ sư của Võ Đang Trương chân nhân, và một người là Thiếu Lâm thần tăng Liễu Không đại sư, hai người họ chia nhau ra hành động, đuổi bắt sát thần, sát thần không gặp phải Trương chân nhân mà lại gặp Liễu Không đại sư.

Liễu Không đại sư thấy sát thần, lúc này mới phát hiện ra Thiên Thiền Đao mất tích nhiều năm đang ở trong tay của hắn, thảo nào đao pháp của hắn lợi hại như thế, Liễu Không đại sư cũng có một trong thất tuyệt là 'A Nan Kiếm', đương nhiên là không sợ hắn, người xuất ra vốn từ bi, Liễu Không đại sư không muốn giết hắn, chỉ cần hắn giao ra Thiên Thiền Đao, sẽ cùng hắn trở về Thiếu Lâm Tự, ý định độ hắn vào phật môn, không ngờ sát thần đã nhập ma, không chịu nghe khuyên bảo, lập tức ra tay, Liễu Không đại sư thấy hắn không thể độ được, không thể làm gì khác hơn là sử dụng A Nan kiếm pháp, lúc ấy Liễu Không đại sư chính là thần tăng có bối phận cao nhất của Thiếu Lâm, võ công cao cường, hai người giao đấu chưa đến trăm chiêu thì Liễu Không đại sư đã đánh trọng thương sát thần, sát thần liều mạng xông qua vòng vây của đệ tử Thiếu Lâm, vong mệnh thiên nhai, sau đó không biết ở nơi nào, không ai biết được hắn ở đâu, sống hay chết, chuyện này đã hơn một trăm sáu mươi năm, sợ rằng hắn đã chết từ lâu, thành một đống xương trắng! Thiên Thiền Đao cũng theo hắn biến mất, từ đó về sau chưa từng có tin tức!"

Phương Kiếm Minh nghe được hai từ 'sát thần' thì nhớ lại trong mộng hắn cũng gặp một người tự xưng là sát thần, nghĩ rằng bọn họ chính là một người, đoạn chuyện xưa này hắn cũng đã được nghe từ sát thần, nhưng theo như lời của sát thần thì không có đề cập đến trương chân chân, chắc là hắn không có tin tức về việc Trương chân nhân muốn đuổi bắt hắn, Phương Kiếm Minh nóng lòng muốn biết 'A Nan kiếm' đang ở nơi nào, hỏi: "Thiên Đô bá bá, vậy Liễu Không đại sư đâu? Người có quay về Thiếu Lâm Tự hay không?"

Thiên Đô Thánh Nhân lắc đầu, sắc mặt có vẻ mơ hồ, thở dài một hơi, nói: "Mặc dù Liễu Không đại sư đánh bại sát thần, nhưng cũng bị hắn đánh bị thương, Liễu Không đại sư đoán rằng sau này sát thần sẽ không thể nào sử dụng đao kiếm nữa cho nên mang theo đệ tử Thiếu Lâm trở về Thiếu Lâm Tự, không ngờ, trên đường trở lại chùa đã xảy ra một việc lạ, hành tung của bọn họ đột nhiên biến mất, từ đó về sau không ai có được tin tức về họ, giống như là đã biến mất khỏi thế gian này. Thiếu Lâm Tự đã phái ra vô số cao tăng đi đến những nơi mà họ từng đi qua, điều tra mười mấy năm nhưng vẫn không có được tung tích gì, Thiếu Lâm Tự biết rằng Liễu Không đại sư và đệ tử Thiếu Lâm đã lâm nạn, nên nói với bên ngoài rằng Liễu Không đại sư đã viên tịch. Từ đó không ai biết được tin tức về A Nan kiếm, đây là một bí ẩn của võ lâm lúc ấy, Liễu Không đại sư võ công thông thiên, cho dù có bị thương thì liệu có ai ngăn cản được! Qua gần hai mươi năm, Võ Đang xuất hiện một tuyệt thế kỳ tài, người này chính là Trương Hướng Phong, Trương đại hiệp ta đã nhắc qua, danh tiếng của hắn càng ngày càng lớn, chưa từng có người nào nhắc về chuyện Liễu Không đại sư mất tích, việc này đã yên lặng nhiều năm, hôm nay nhắc đến, ta cũng không hiểu được bí ẩn trong đó!"

Phương Kiếm Minh nghe xong thầm nghĩ: "Thảo nào khi ở tại Thiếu Lâm Tự, hỏi về thất tuyệt của Thiếu Lâm, sư phụ lại lộ vẻ mặt buồn bã, không muốn nói cho ta nghe, cho dù sư phụ không biết được chi tiết bên trong đó nhưng chắc hẳn cũng nghe phong thanh."

Lúc này, đột nhiên Bạch Mi Thần Quân cười nói: "Hiện nay thì tốt rồi, chuyện Liễu Không đại sư mất tích xem ra đã có chút manh mối!"

Phương Kiếm Minh kinh ngạc nói: "Như thế là sao?"

Bạch Mi Thần Quân cười nói: "Ngươi không nghe nói qua sao, vài năm trước, khi ta nam hạ thì trên đường có nghe nói A Nan kiếm đã xuất thế!"

Phương Kiếm Minh kêu lên: "Thật thế sao, tiểu tử không có nghe nói qua!"

Bạch Mi Thần Quân khẽ kêu một tiếng, nói: "Ngươi không biết? Chuyện Vu Khiêm Vu đại nhân bị ám sát, ngươi không có nghe nói qua sao?"

Phương Kiếm Minh đỏ mặt, nói: "Không có nghe nói qua!"

Bạch Mi Thần Quân cười nói: "Vậy chắc hẳn ngươi biết, là ai đánh lui thích khách cứu Vu đại nhân chứ?"

Phương Kiếm Minh nói: "Nghe nói ngày Vu đại nhân bị ám sát không ít nhân sĩ võ lâm đến giải cứu, nhưng người có công lớn nhất chính là một thanh niên, hình như là thị vệ của Vu đại nhân, một thanh trường kiếm không hề hoa mỹ, nhưng không ai là đối thủ của hắn." Nói đến đây thì sắc mặt đại biến, hét lớn: "Chẳng lẽ thanh kiếm trong tay hắn chính là A Nan kiếm?"

Thiên Đô Thánh Nhân mỉm cười, Bạch Mi Thần Quân gật đầu, nói: "Sau trận chiến này, danh khí của thanh kiếm đó được truyền ra, những người lắm mồm lắm miệng thì gọi hắn là kiếm thần, một kiếm trong tay, tựa như thần nhân, nghe nói là đã có người của Thiếu Lâm Tự tìm gặp hắn, qua mấy năm, cũng không biết chuyện này có kết quả ra sao? Theo ta thấy, cho dù thanh niên đó có nói ra bí mật về việc Liễu Không đại sư mất tích năm đó thì cũng tuyệt đối không giao 'A Nan kiếm' ra, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất, đây chính là tâm niệm của một cao thủ sử dụng kiếm!"

Đang nói thì đột nhiên một cổ kình khí xuất hiện, Thiên Thiền Đao trong tay của hắn khẽ ngân lên, nghe thanh âm thì dường như vô cùng hân hoan.

Phương Kiếm Minh ngẩn người ra, không biết tại sao nó lại như thế, Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Ngươi đã động tâm!"

Bạch Mi Thần Quân nói: "Không có!"

Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Vậy sao ngươi lại như thế?"

Bạch Mi Thần Quân nói: "Ta chỉ muốn gặp hắn!"

Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Sợ rằng là do ngươi muốn động thủ!"

Bạch Mi Thần Quân nói: "Lão Thiên, lão còn chưa rõ sao? Từ đêm đó, trong lúc tức giận, sư phụ đã chặt đứt tay phải của ta, trục xuất ta khỏi sư môn, sau đó ta chưa từng sử dụng kiếm, thế thì làm sao có thể cùng thanh niên đó phân cao thấp về kiếm thuật được, việc này chẳng phải là tự tìm khổ sao?"

Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Chỉ cần trong lòng có kiếm, trong tay không kiếm, trong thiên quân vạn mã, ai có thể cản ngươi?"

Đôi mày của Bạch Mi Thần Quân nhướng lên, nói: "Hay cho 'trong lòng có kiếm'! Nếu ta có thể đạt đến cảnh giới 'trong lòng có kiếm', thế thì nhất định sẽ muốn đi gặp thanh niên kia một lần!"

Phương Kiếm Minh ở một bên nghe nói: "Bạch thúc thúc, Minh nhi cho rằng, 'trong lòng có kiếm' vẫn chưa phải là cảnh giới chí cao của kiếm đạo, trên cả 'trong lòng có kiếm' xem ra phải là 'trong lòng không kiếm', Bạch thúc thúc, Minh nhi chỉ biết người bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn, nhưng không biết lý do là gì, Bạch thúc thúc nếu như đã sử dụng kiếm, biết được 'thập niên ma nhất kiếm, sương nhận vị tằng thí', Minh nhi hy vọng Bạch thúc thúc trong đường kiếm đạo sẽ có một ngày đạt đến 'trong lòng có kiếm', thậm chí là 'trong lòng không kiếm', như thế thì Bạch thúc thúc có thể quên hết tất cả ưu sầu trên đời này!"

Thiên Đô Thánh Nhân và Bạch Mi Thần Quân nghe xong thì lộ vẻ kinh ngạc, Phương Kiếm Minh có thể nói được những lời như thế thì quả nhiên là ngoài dự liệu của bọn họ.

Bạch Mi Thần Quân nói: "Hiền chất, những lời này của ngươi quả thật là đã giúp Bạch thúc thúc thức tỉnh, Bạch thúc thúc nhất định sẽ nghe lời ngươi! Nhưng, hiền chất, hiện nay ngươi vẫn còn trẻ, có một số việc vẫn chưa có kinh nghiệm, ngươi chưa từng trải qua, trên đời này có một việc không ai muốn quên, cũng không có cách để quên!"

Thiên Đô Thánh Nhân nghe xong, sợ Bạch Mi Thần Quân lại đau buồn, nên vội nói sang chuyện khác, cười nói: "Hiền chất, ngươi đoạt được 'Thiên Hà Bảo Lục', không biết đã giải được bí mật trong đó?"

Phương Kiếm Minh lắc đầu, nói: "Vãn bối ngu đốt, đến giờ vẫn còn chưa nhận ra được điều gì, Thiên đô bá bá, Bạch thúc thúc, hai người giúp tiểu tử xem xét."

Vừa nói vừa lấy Thiên Hà Bảo Lục trong áo ra, Thiên Hà Bảo Lục hắn vẫn luôn mang theo bên người, không để trong phòng, sợ khi mình ra ngoài sẽ có người lẻn vào đánh cắp.

Sau khi Phương Kiếm Minh lấy Thiên Hà Bảo Lục ra, để lên bàn, cả ba cùng cẩn thận xem xét, đánh giá. Tình hình quỷ bí của Thiên Hà Bảo Lục so với lúc xuất thế không khác gì nhau, hai mặt trước sau đều có một làn sương mù mở ảo, không nhận ra được nó là vật gì, Thiên Đô Thánh Nhân và Bạch Mi Thần Quân lại càng không có dũng khí chạm tay vào, Thiên Đô Thánh Nhân nhìn một lúc lâu, thầm nghĩ: "Đồ vậy này rốt cuộc là gì, ta phải thử xem!"

Nghĩ thế, lão liền tập trung tinh thần, chăm chú nhìn chằm chằm vào làn sương mù, đôi ngươi dần dần u thâm, mơ hồ như là phát ra kình khí, Phương Kiếm Minh nhìn thấy thì giật mình, thầm nghĩ: "Không ngờ Thiên đô bá bá lợi hại như thế!"

Thiên Đô Thánh Nhân nhìn thẳng vào sương mù một lúc, sau đó song chưởng rung lên, hai mắt nhắm lại, rồi bật mở ra, ánh sáng bao quanh đôi mắt của lão mở rộng rồi thu hẹp không ngừng, qua một lúc lâu mới dần dần biến mất.

Bạch Mi Thần Quân lên tiếng hỏi: "Thế nào?"

Thiên Đô Thánh Nhân thở dài nói: "Quả nhiên không hổ danh là đứng đầu tứ đại thánh thư, lão phu không thể nhìn ra được! Xấu hổ, xấu hổ!"

Bạch Mi Thần Quân nhăn mài, hỏi: "Hiền chất, làn sương mù này ngươi có dùng tay thử dò xét qua chưa?"

Phương Kiếm Minh cười nói: "Có chứ, tiểu tử đã từng thử qua một lần, hai người xem!"

Nói xong, đưa tay chạm vào màn sương mù, sau đó càng lúc càng đưa sâu vào, màn sương mù thì giống như một cái động không đáy vậy, toàn bộ cánh tay của Phương Kiếm Minh đã đưa vào trong, mà nó cũng không hề có dấu hiệu gì lạ, Bạch Mi Thần Quân kinh hãi nói: "Hiền chấy, tay ... tay ngươi ..." Sau đó cúi đầu nhìn xuống bàn, nhưng không thấy tay của Phương Kiếm Minh xuất hiện bên dưới, lúc này mới trở lại bình thường, trầm tư một lúc rồi lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu, nói: "Có chuyện gì xảy ra, tay ngươi đã đưa vào trong, nhưng không xuất hiện bên dưới bàn, vậy vừa rồi nó duỗi đến đâu?"

Phương Kiếm Minh lấy tay ra, cười nói: "Bạch thúc thúc, Thiên bá bá, có phải rất kỳ lạ không, lúc đầu, tiểu tử cũng rất là ngạc nhiên, sau đó đó lại thành thói quen, mà bên trong màn sương này tựa như là có một không gian, khi thì mát mẻ, khi thì nóng bức, tiểu tử nghĩ rằng cho dù tiểu tử có tiến vào thì cũng được, nhưng tiếc là miệng của nó quá nhỏ, nên không thể vào được. Hơn nữa tiểu tử cũng không dám vào, nếu lỡ không ra được thì chỉ có nước chết trong đó!"

Hai lão nghe hắn nói xong thì cười, Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Ngươi nói là bên trong màn sương mù này có khí hậu sao?"

Phương Kiếm Minh nói: "Đúng vậy, Thiên đô bá bá, người cũng thử xem, nói không chừng có thể tìm ra một ít dấu vết, phá giải được huyền cơ!"

Thiên Đô Thánh Nhân định thử, nhưng cách thử này giống như là mấy trò chơi của trẻ con, nên không có ý định thử, liền 'bán cái' sang cho Bạch Mi Thần Quân, nói: "Xem ra cũng thần kỳ, ngươi thử xem!"

Bạch Mi Thần Quân làm sao không hiểu dụng ý của lão chứ, cười nói: "Lão Thiên, võ công của ngươi cao hơn ta, muốn thử thì cũng phải do lão thử chứ, ta ở bên cạnh hộ pháp!"

Thiên Đô Thánh Nhân cười hà hà, nói: "Quên đi, hiền chất đã thử qua, chỉ sợ chúng ta có thử cũng thế, hiền chất hãy thu lại Thiên Hà Bảo Lục!"

Phương Kiếm Minh ồ một tiếng rồi cất Thiên Hà Bảo Lục, Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Hiền chất, Thiên Hà Bảo Lục là một trong tứ đại thánh thư, tương truyền là võ học bảo điển, tốt nhất là nên giữ cẩn thận đừng để người xấu đoạt được!"

Phương Kiếm Minh nói: "Vãn bối nhất định sẽ bảo vệ nó tốt!"

Bạch Mi Thần Quân nói: "Thật ra như vậy cũng tốt, bí mật của Thiên Hà Bảo Lục, ngay cả chúng ta cũng không nhận ra được, cho dù có rơi vào tay kẻ xấu cũng sợ là hắn không tu luyện được tuyệt thế thần công, chỉ đáng tiếc một điều là, hiền chất, ngươi mang một bảo vật bên mình, mà lại không sử dụng được, đúng là làm khó cho ngươi!"

Phương Kiếm Minh cười nói: "Thật ra tiểu tử cũng không ham muốn tuyệt thế thần công gì, cái gì của mình sẽ là của mình, không phải của mình, cho dù có dùng muôn vàn thủ đoạn thì cũng là công dã tràng, hiện giờ Thiên Hà Bảo Lục đang ở trong tay tiểu tử, nếu như có một ngày nào đó có người giải khai được bí mật của Thiên Hà Bảo Lục, vãn bối mong nhị vị tiền bối thứ lỗi cho vãn bối!"

Nhị lão kinh ngạc nhìn Phương Kiếm Minh, không ngờ hắn có thể thông suốt như thế, Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Hiền chất đừng nên nói như thế, ngươi có thể hiểu được như vậy khiến cho lệnh bá bá cảm thấy xấu hổ, ngươi muốn làm gì cứ làm, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được!"

Bạch Mi Thần Quân gật đầu, nói: "Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm, chỉ cần ngươi làm việc đoan chính, thì người khác có đánh giá thế nào cũng không cần để ý đến!"

Phương Kiếm Minh nói: "Vãn nối thụ giáo!"

Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Được rồi, đêm cũng đã khuya, hiền chất đi nghỉ đi, ta và Bạch thúc thúc của ngươi còn có vài việc muốn nói!" Phương Kiếm Minh cáo từ lui ra.

Bạch Mi Thần Quân nói: "Thế nào, lão Thiên, có chuyện gì muốn nói?"

Thiên Đô Thánh Nhân vuốt râu cười nói: "Không kiêu ngạo, không nóng nảy, tư tưởng khoáng đạt, không tham lam, hoàng nhi, linh nhi khó có thể sánh bằng, trong lúc này, xem ra gánh nặng sẽ rơi lên vai hắn!"

Bạch Mi Thần Quân ừ một tiếng, nói: "Lão Thiên, Huyết Thủ môn phục sinh từ đống tro tàn, lão có biết nguyên nhân? Không phải năm xưa Cô Diệp tiên sinh đã bắt người đó đi rồi sao? Vậy còn ai có thể gầy dựng lại Huyết Thủ môn nữa?"

Thiên Đô Thánh Nhân trầm tư nói: "Việc này ta cũng không rõ lắm, đêm đó, cao thủ Huyết Thủ môn xông vào phòng ta, cùng ta giao thủ, vốn ta cũng không biết hắn là ai nhưng hắn tự báo gia môn, nói là người của Huyết Thủ môn năm đó, lúc này ta mới kinh hãi. Sau đó ta cũng đi tìm Cô Diệp tiên sinh, nhưng lại không thấy, điều này quả nhiên là kỳ quái!"

Bạch Mi Thần Quân âm trầm nói: "Lão Thiên, có thể là ..."

Thiên Đô Thánh Nhân khoát tay nói: "Không đâu, mặc dù Cô Diệp tiên sinh rất trân trọng người này nhưng cũng rất hận hắn, mặc dù năm đó không giết chết hắn nhưng cũng đã chặt đứt hai chân, nhố trong mật thất, điều này cho thấy Cô Diệp tiên sinh rất là căm ghét hắn, nên không có lý do gì mà thả hắn ra, hơn nữa người tổ chức cho chúng ta vây công Huyết Thủ môn chính là Cô Diệp tiên sinh, làm sao hắn lại làm như thế được?"

Bạch Mi Thần Quân gật đầu nói: "Không sai, việc này có chút khó hiểu, lão nói xem có phải là ..." Chần chờ một chút rồi nói tiếp: "Có lẽ là hắn lừa được Cô Diệp tiên sinh, tự mình trốn thoát?"

Thiên Đô Thánh Nhân nói như đinh đóng cột: "Tuyệt đối không có khả năng, võ công của người đó đã bị phế toàn bộ, haai chân bị chặt, cho dù có chạy trốn được cũng không thể làm được gì, năm đó Cô Diệp tiên sinh có nói với ta, chỉ cần hắn còn sống trên đời ngày nào thì ngày đó người kia sẽ không xuất thế, Cô Diệp tiên sinh có võ công cao như thế, tuyệt không xảy ra bất trắc, ta hoài nghi chính là những con cá lọt lưới năm đó của Huyết Thủ môn gây ra sóng gió, có lẽ Cô Diệp tiên sinh là người đầu tiên nghe được tin này cho nên mới đi ra ngoài điều tra."

Bạch Mi Thần Quân nói: "Nhưng năm đó chúng ta đã tiêu diệt toàn bộ Huyết Thủ môn, làm sao có người thoát được!"

Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Cho nên ta mới cảm thấy kỳ lạ, năm đó danh tiếng của Huyết Thủ môn còn xuất hiện trong chốn võ lâm thì đã bị chúng ta tiêu diệt, thế thì làm sao có người biết được về Huyết Thủ môn, trừ khi trong số chúng ta có người để lộ tin tức này ra ngoài!"

Bạch Mi Thần Quân nói: "Nếu tin tức bị tiết lộ ra thì cũng không phải là chuyện lớn, theo ta thấy, có lẽ năm đó Huyết Thủ môn cũng không bị chúng ta tiêu diệt hết, vẫn còn có người thoát được, Cô Diệp tiên sinh mặt dù trí như Gia Cát, nhưng 'Trí giả thiên lự, tất hưu nhất thất' (), Huyết Thủ môn có nhiều người như thế, khó tránh khỏi việc có một hai người nằm ngoài dự tính của Cô Diệp tiên sinh!"
()Người thông minh suy nghĩ nghìn điều thì cũng có đôi điều sai sót.

Thiên Đô Thánh Nhân suy nghĩ một chút rồi nói: "Quả thật là cũng có khả năng này!"

Bạch Mi Thần Quân cười nói: "Được rồi, lão kêu lão Khương đến Thiên Trúc, vậy Thiên Trúc tăng sẽ rời núi sao, hắn ở Thiên Trúc quốc quyền cao chức trọng, sợ rằng sẽ không lấy thân mạo hiểm!"

Thiên Đô Thánh Nhân cười, khẳng định: "Đến, nếu năm đó hắn đã tham gia, thì cũng không tránh khỏi!"

?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=51#ixzz3OOi6d764
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiếu Lâm Bát Tuyệt.