Chương 73: Châm ngòi ly gián
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1595 chữ
- 2022-02-04 05:50:25
Tiệc rượu nhà họ Chu hơi thua kém nhà họ Cổ một chút, song không ít doanh nhân vẫn tới nịnh nọt vì cái tên Thẩm Đình Thâm.
Điều này làm cho cha của Chu Kỳ là Chu Kiện Quốc vô cùng vui mừng. Lúc ông ta tiếp đãi khách, vẻ mặt cười tươi như hoa thấy rõ. Đột nhiên tiếng trò chuyện trong tiệc rượu từ từ ngừng lại, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên hai người vừa bước vào. Chu Kỳ mặc chiếc váy dài màu hồng tao nhã, đai lưng bằng lụa tơ tằm buộc quanh làm nổi bật vòng eo thon gọn của cô ta, bàn tay đặt trên đó vừa nhẹ nhàng vừa lịch thiệp. Mọi người ghé mắt nhìn sang người đàn ông trưởng thành mặc âu phục màu đen, áo sơ mi trắng. Trong bộ trang phục ấy, dáng người anh săn chắc, đặc biệt là phần đuôi én được may sẵn càng khiến anh trở nên cao quý thêm mấy phần.
Dường như người đàn ông này khác hẳn so với những người đàn ông mặc âu phục ở đây. Mắt Thẩm Đình Thâm hơi nheo lại, bởi vì anh thấy trong số những người đang nhìn chằm chằm vào mình, có một người mà anh đã lâu không gặp.
Song anh cũng chỉ nhìn thoáng qua một chút rồi rời mắt, không nhìn cô ta nữa.
Dựa theo lễ tiết, đương nhiên là Thẩm Đình Thâm phải đến trước mặt Chu Kiện Quốc, chào hỏi ông ta.
Mấy doanh nhân đứng bên cạnh Chu Kiện Quốc lập tức lên tiếng tán dương:
Cô Chu và anh Thẩm thật sự là trai tài gái sắc, quả thực là một đội trời ban.
Đúng vậy, nếu như hai người kết hôn, nhất định là một giai thoại trong giới kinh doanh.
Chu Kiện Quốc cười đến nỗi mắt híp thành một khe nhỏ hẹp, ý nghĩ của đám người đó quả nhiên rất hợp ý ông ta.
Ông ta cười ha ha mấy tiếng:
Quá khen quá khen.
Trong lúc bọn họ tán dương, Chu Kỳ xấu hổ cúi đầu, ý cười trong mắt càng thêm rạng rỡ. Không sai, Chu Kỳ cũng cảm thấy mình và Thẩm Đình Thâm cực kỳ xứng đôi, hai người bọn họ vốn nên ở bên nhau!
Bác Chu, làm phiền bác đã tổ chức cho chúng cháu một buổi tiệc rượu thế này.
Thẩm Đình Thâm cũng không phản bác gì, nói chuyện rất khách khí với Chu Kiện Quốc.
Nào nào thằng bé này, cháu nói những lời ấy làm gì, Chu Kỳ là con gái của bác, giúp hai đứa tổ chức tiệc rượu thế này là việc nên làm.
Chu Kiện Quốc vỗ vai Thẩm Đình Thâm:
Mấy đối tác chuẩn bị đầu tư vào hạng mục của chúng ta đều đã tới đây, bác dẫn con đến chào hỏi họ.
Dạ được.
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Đình Thâm đã buông cánh tay vốn đặt bên hông Chu Kỳ.
Chu Kỳ tỏ vẻ hơi mất mát, cô ta nhìn cha mình và Thẩm Đình Thâm đi xa, sau đó ngồi xuống một chỗ thuận tiện ăn chút gì đó.
Dù sao cũng là vì chuyện công ty nhà mình, Chu Kỳ cũng không ủ rũ lắm. Vài người khách nhìn thấy Chu Kỳ đều sẽ cố ý tới đây khen ngợi cô ta và Thẩm Đình Thâm.
Trong lòng cô ta cực kỳ phấn khởi, trái tim nhỏ bé đã được hạnh phúc lấp đầy.
Cho đến khi người phụ nữ trang điểm cực kỳ xinh đẹp kia đến đứng trước mặt mới khiến toàn bộ tâm trạng tốt đẹp của cô ta tiêu tan.
Sao cô lại tới đây? Cô tới làm gì?
Chu Kỳ cầm ly rượu cocktail lên nhấp một ngụm, không nhìn đối phương. Song Hạ Tiêu Tiêu vẫn không giận, cô ta chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Chu Kỳ, dường như muốn nói chuyện với Chu Kỳ một hồi lâu.
Tại sao tôi không thể tới? Tất cả tiệc rượu nổi tiếng ở thành phố H, tôi đều nhận được thư mời, chẳng qua phải xem tôi có muốn tới hay không mà thôi.
Chu Kỳ liếc Hạ Tiểu Tiểu một cái:
Nói như cô, vậy hẳn là tôi phải cảm ơn cô vì đã cho nhà họ Chu của chúng tôi một chút mặt mũi, đặc biệt đến tham gia tiệc rượu nhà tôi sao?
Đôi mắt đẹp của Hạ Tiêu Tiêu khẽ gợn sóng:
Tôi nói này, cô không cần phải có thái độ thù địch với tôi như vậy, tôi chỉ muốn giúp cô mà thôi.
Giúp tôi? Tại sao phải giúp? Giúp tôi đối với cô có ích lợi gì sao?
Tại sao phải giúp cô à?
Mắt Hạ Tiêu Tiêu hơi nheo lại:
Bởi vì lúc đầu tôi và cô giống nhau, không đề phòng Bạch Nhược Y nên mới đánh mất Thẩm Đình Thâm. Tôi chỉ là không muốn thấy cô đi theo con đường cũ của tôi rồi để cho Bạch Nhược Y có được Thẩm Đình Thâm thôi!
Tôi thấy cô muốn có được Thẩm Đình Thâm thì đúng hơn, chuyện của cô tôi đều đã nghe nói. Cho dù Thẩm Đình Thâm không cho cô một danh phận nào, cô vẫn đi theo anh ấy nhiều năm như vậy!
Ánh mắt Chu Kỳ tràn đầy vẻ khinh thường khi nhìn Hạ Tiểu Tiêu.
Trong mắt Hạ Tiểu Tiêu chợt lóe lên một chút đớn đau, khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên, tựa như không hề bực bội mấy lời mà Chu Kỳ nói.
Không phải tôi đã nói với cô sao? Bây giờ tôi không còn hy vọng xa vời nào với Thẩm Đình Thâm nữa. Tôi thấy cô hiểu rõ chuyện giữa tôi và anh ta như vậy, chắc cô cũng đã điều tra rõ về anh ta rồi nhỉ?
Chu Kỳ liếc Hạ Tiêu Tiêu một cái, không trả lời câu hỏi của cô ta, cũng coi như ngầm thừa nhận.
Vậy hẳn là cô cũng biết chuyện của Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm. Mặc dù Bạch Nhược Y là vợ cũ, nhưng Thẩm Đình Thâm vẫn đối xử với cô ta một cách đặc biệt, điều này cô cũng biết đúng không?
Giọng nói của Hạ Tiêu Tiểu càng ngày càng thấp, nhưng cũng ngày càng đi vào đáy lòng Chu Kỳ. Mặc dù mấy ngày qua Chu Kỳ cảm thấy Thẩm Đình Thâm không có cảm tình gì với Bạch Nhược Y, nhưng mấy ngày qua anh cũng hiểm khi đến tìm cô ta.
Đương nhiên cô ta sẽ thấy hơi hoài nghi về Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y, dù sao Thẩm Đình Thâm vẫn chưa thật sự mở miệng nói thích cô ta, không hề cho cô ta một danh phận rõ ràng.
Hạ Tiêu Tiêu lớn hơn Chu Kỳ hai tuổi, hơn nữa đã sớm xuất hiện trong giới giải trí sâu không thấy đáy, đương nhiên có thể nhìn ra sự dao động trong mắt Chu Kỳ.
Hạ Tiểu Tiểu thừa cơ hội này, lấy mấy tấm hình trong túi xách ra rồi đặt lên bàn, chậm rãi đẩy tới trước mặt Chu Kỳ:
Cô thật sự cho rằng Thẩm Đình Thâm chỉ xem Bạch Nhược Y là vợ cũ à?
Khi Chu Kỳ nhìn thấy số hình đó, đồng tử trong mắt cô ta mở to hết cỡ, trong hình là gương mặt Thẩm Đình Thâm khi anh đi mua hoa hồng bên Mỹ. Lúc ở Mỹ, Chu Kỳ luôn ở bên cạnh Thẩm Đình Thâm nhưng không hề nhận được hoa hồng anh tặng. Hơn nữa lúc gặp Bạch Nhược Y trên máy bay, cô ta thấy trong tay cô có ôm một bó hoa hồng. Đó chính là bó hoa mà Thẩm Đình Thâm đã mua trong tấm hình này.
Nhưng rõ ràng ở trên máy bay, cô ta thấy hai người họ nhìn nhau với vẻ rất khó chịu. Chẳng lẽ bọn họ cố ý giả vờ để lừa gạt mình? Nhưng cô ta xem như mình hiểu rõ Thẩm Đình Thâm sẽ không làm chuyện như vậy, anh cần gì phải lừa mình chứ?
Hay những tấm hình này đều là giả?
Trong lòng Chu Kỳ cực kỳ không tin Hạ Tiêu Tiêu, nhưng lại hoài nghi Bạch Nhược Y. Hạ Tiêu Tiêu nhìn thấu những cảm xúc vi diệu biến hóa trong mắt Chu Kỳ. Tác dụng của tấm hình đã đạt được, Hạ Tiêu Tiêu lấy tấm hình lại.
Tôi biết cô không tin tôi, có phải cô hoài nghi rằng những tấm hình này là giả?
Chu Kỳ giương mắt liếc nhìn Hạ Tiêu Tiêu, nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, không lên tiếng.
Cô đừng có gấp, cô có thể chờ một chút, xem thử có phải tôi còn tâm tư nào với Thẩm Đình Thâm không. Đồng thời cổ cũng có thể tìm người để ý Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y, rồi cô sẽ nhanh chóng phát hiện ra thật ra hai người họ thường xuyên gặp mặt. Số lần mà Thẩm Đình Thâm gặp cô ta nhất định lớn hơn số lần tới gặp cô nhiều...
Nói xong, Hạ Tiêu Tiêu đứng dậy, gật đầu khách sáo với Chu Kỳ:
Tôi đi trước nhé.
Cô ta vừa đi hai bước đã quay đầu lại, lấy ra một tấm danh thiếp rồi đặt lên bàn:
Quên cho cô cách liên lạc với tôi. Nếu cô tin tôi thì hãy gọi điện, tôi nhất định sẽ giúp cô có được Thẩm Đình Thâm.