Chương 74: Ghi âm
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1730 chữ
- 2022-02-04 05:50:26
Hạ Tiêu Tiêu nói xong rồi quay người đi, thật ra cô ta cũng không đi xa, chẳng qua chỉ đổi sang một chỗ vắng vẻ để quan sát Chu Kỳ.
Cô ta nhìn thấy đối phương ngồi ở đó chần chừ thật lâu, cuối cùng vẫn cầm lấy danh thiếp mang tên Hạ Tiêu Tiêu rồi đặt vào trong túi xách. Hạ Tiểu Tiêu cười lạnh một tiếng:
Hừ, còn nói là không tin lời tối, cuối cùng chẳng phải vẫn tin sao?
Cô ta vốn không đợi được Chu Kỳ tự mình phát hiện ra chuyện giữa Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y. Cho nên cô ta muốn xuống tay trước, giúp Chu Kỳ tìm được một chút chứng cứ, khiến đối phương không thể không tin lời mình nói. Hạ Tiêu Tiêu vừa xoay người đã đụng phải người ta, cô ta cau mày nói:
Ai vậy hả?! Nhìn đường một chút đi!
Cô ta vừa ngẩng đầu đã phát hiện người đó là Thẩm Đình Thâm. Sắc mặt Hạ Tiêu Tiêu trở nên trắng bệch trong nháy mắt. Song cô ta vẫn còn kiêu ngạo ngước cằm, cố làm ra vẻ không sợ hãi mà nói:
Thì ra là anh à, tìm tôi có chuyện gì?
Cô tìm Chu Kỳ nói gì?
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Đình Thâm lạnh hẳn đi, quanh người anh đầy khí lạnh khiến cho không có người nào dám tới gần cả hai.
Liên quan gì đến anh?
Hiện giờ trong lòng Hạ Tiêu Tiêu cực kỳ hận Thẩm Đình Thâm, tình cảm nhiều năm tựa như chưa từng phát sinh. Đương nhiên Thẩm Đình Thâm không có một chút tình nghĩa nào với cô ta, nói hủy bỏ tài nguyên là hủy bỏ, hoàn toàn không cho cô ta một con đường sống. Anh trầm giọng cảnh cáo:
Tóm lại, nếu cô còn dám gây tổn thương Bạch Nhược Y, lần sau tôi sẽ không khách khí đối phó với cô đâu.
Nói xong, anh lập tức xoay người rời đi. Mà Hạ Tiêu Tiêu lại thở phào như được giải thoát. Khi thể của Thẩm Đình Thâm quá mạnh mẽ, anh chỉ nói mấy câu, Hạ Tiêu Tiêu đã cảm thấy mình cuống cuồng đến mức không kiềm được.
Ngày hôm sau.
Bạch Nhược Y mới trở về công ty đã thấy Cố Thần Trạch đứng ở cửa, cô cười cười:
Chờ ai đó?
Chờ em đấy.
Cố Thần Trạch cũng cười khẽ, đi chung với Bạch Nhược Y vào công ty.
Làm sao vậy, hôm nay còn đặc biệt tới chờ em thế?
.
Cố Thần Trạch trơn trắng mắt:
Em thật sự cho rằng anh chờ em sao, anh cũng vừa được Thẩm Đình Thâm đưa đến công ty, vừa đúng lúc thấy em tới, thuận tiện chờ em một lát.
Thẩm Đình Thâm, anh ta đưa anh tới đây?
Bạch Nhược Y kinh ngạc nói, nghĩ thầm: Chẳng lẽ ngày hôm qua Thẩm Đình Thâm bị Cố Thần Trạch gọi đi ư?
Tối hôm qua hai người ở cùng nhau à?
Cố Thần Trạch xoay cổ, phát ra tiếng xương kêu lách cách:
Đúng vậy, cũng do nhà họ Chu tổ chức tiệc rượu cho Thẩm Đình Thâm và Chu Kỳ, ba bảo anh đi qua đó. Sau khi tiệc rượu kết thúc, anh không muốn về, liền đến chỗ Thẩm Đình Thâm ở một đêm rồi hôm nay cậu ấy đưa anh về.
Bạch Nhược Y chợt lạnh lòng, trong mắt cô có một chút ảm đạm thoáng qua. Thì ra là anh tới tiệc rượu của anh và Chu Kỳ.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến phòng làm việc của Cố Thần Trạch, Cố Thần Trạch mở miệng nói:
Được rồi, anh đi làm trước đây, buổi trưa em rảnh thì cùng nhau ăn cơm nhé?
Bạch Nhược Y không tập trung, cô thuận miệng đáp một câu:
Ừ, có rảnh thì đi.
Cô vừa tới công ty đã thấy Tiểu Lục lo lắng bước vào:
Người phát ngôn sản phẩm mới - Hạ Tiểu Tiểu đó lại bắt đầu cáu kỉnh nữa ạ!
Lại cáu kỉnh? Bây giờ chỉ đơn giản đổi hình thức quảng cáo thôi mà, thuận tiện đổi mấy tự thể chụp hình là được, cô ta ầm ĩ cái gì?
Tâm trạng của Bạch Nhược Y vốn đã không tốt lại còn gặp chuyện này, đương nhiên giọng điệu cũng trở nên không tốt.
Tiểu Lục tỏ vẻ uất ức nhìn Bạch Nhược Y, cất giọng yếu ớt:
Tôi cũng không biết tại sao, nhưng cô ta la hét muốn gặp cô!
Lại muốn gặp tôi à?
Bạch Nhược Y bật dậy khỏi ghế:
Thật không biết rốt cuộc cô ta muốn làm gì, đúng là một khắc cũng không yên phận.
Nói vậy nhưng cô vẫn đi theo Tiểu Lục tới gặp Hạ Tiêu Tiêu. Có bài học kinh nghiệm lần trước, Bạch Nhược Y cố ý tìm một nơi có camera giám sát rồi mới gặp mặt đối phương. Cô vừa ngồi xuống, Hạ Tiêu Tiêu đã buông lời châm chọc:
Bản lĩnh của cổ đúng là lớn, không ngờ mấy tháng trôi qua, cô không chỉ khiến cho Cố Thần Trạch và Thẩm Đình Thâm quay mòng mòng quanh mình, ngược lại bây giờ còn thu được Thẩm Đình Vũ nấp dưới váy thạch lựu. Thảo nào cô lại ở công ty này lâu như vậy, tin đồn lẫn lộn như thế mà vẫn chiếm được sự đồng thuận của công ty.
Phải. So với cô, tôi quả là tin đồn lẫn lộn. Nghe nói tài nguyên mà Thẩm Đình Thâm cho cô đã bị thu hồi rồi phải không?
Bạch Nhược Y nói. Hạ Tiểu Tiểu nhất thời cứng họng, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Nhược Y thật lâu.
Đúng lúc Bạch Nhược Y muốn nói chuyện của công ty, Hạ Tiêu Tiêu chợt cười lạnh:
Ngay cả chuyện tài nguyên mà Thẩm Đình Thâm đưa cho tôi đã bị thu hồi cô cũng biết rõ, ngày thường cái gì anh ta cũng nói với cô à?
Bạch Nhược Y nhận ra mùi âm mưu, bởi vì Hạ Tiêu Tiêu đã hãm hại mình mấy lần, do đó cô cũng coi như có một chút dự cảm.
Ngày thường tôi không gặp Thẩm Đình Thâm, là Cố Thần Trạch nói cho tôi biết.
Cũng đúng, hiện giờ Thẩm Đình Thâm ở cùng với Chu Kỳ, đương nhiên sẽ không tới tìm cô, có phải cô rất bất mãn Chu Kỳ không?
Hạ Tiểu Tiêu tiếp tục ra chiều.
Bạch Nhược Y cười nhạt:
Cô bé Chu Kỳ ấy có tâm địa rất tốt, hơn nữa từng giúp tôi một lần, tại sao tôi phải ghét cô ấy?
Hạ Tiêu Tiêu nhướn mày:
Chu Kỳ và Thẩm Đình Thâm ở cùng với nhau, cô dám nói cô không có cảm giác nào à?
Trong lòng Bạch Nhược Y khẽ động nhưng ngoài mặt lại gió êm sóng lặng, không có bất kỳ sự biến đổi nào:
Tôi thì có thể có cảm giác gì, ngược lại chắc là cô tức không chịu nổi nhỉ, cô vĩnh viễn không thể chiếm được Thẩm Đình Thâm.
Cô!
Hạ Tiêu Tiêu giận đến mức ném gối ôm trong tay vào người Bạch Nhược Y. Bạch Nhược Y nghiêng mình né tránh, liếc Hạ Tiểu Tiểu một cái:
Tôi nói cho cô biết, nhãn hiệu sản phẩm mới ra đã có thành tích, hiện tại đổi người phát ngôn cũng chẳng hề quá phiền phức. Do đó nhân lúc tôi và công ty chưa đề xuất tới việc đổi người thì hãy phối hợp với tôi làm người phát ngôn cho tốt đi! Nếu không với địa vị của cô trong làng giải trí, cô thật sự cho rằng thành phố H không có minh tinh nào so được với cô sao?
Hạ Tiêu Tiêu giận đến mức hai tay từ từ nắm chặt. Cô ta khẽ cắn môi, xoay người bước vào studio:
Còn đứng đó làm gì, bắt đầu đi, tôi bạn phải làm nhiều việc!
Những nhân viên nghiệp vụ kia vội vàng chụp ảnh cho cô ta.
Bạch Nhược Y cũng cố ý lên giọng:
Tiểu Lục, nếu sau này có người không phối hợp chụp ảnh nữa mà đòi gặp tôi thì cô cứ để cô ta đi, chúng ta trực tiếp tìm người phát ngôn mới.
Cô chỉ nói cho Tiểu Lục nghe, nhưng tất cả mọi người trong studio nghe thấy đều hiểu rõ ràng. Đương nhiên Hạ Tiêu Tiêu cũng không ngoại lệ, cô ta chỉ vào Bạch Nhược Y rồi kêu to:
Cô cho rằng cô là ai, cô nghĩ đổi người là có thể đổi? Cô còn tưởng rằng công ty là của nhà cô sao?
Bạch Nhược Y xoay người, dứt khoát nói với Hạ Tiêu Tiêu:
Công ty không phải của nhà tôi, nhưng bởi vì cô cứ hễ có chuyện lại tìm tôi, cho nên hội đồng quản trị quyết định giao cho tôi toàn quyền phụ trách người phát ngôn sản phẩm mới này! Nói cách khác, chỉ cần tôi có thể tìm được một minh tinh khác phát ngôn, không tổn thất ảnh hưởng tới công ty thì tôi có quyền đổi cô.
Thế sao? Theo tôi biết, tôi và các người có hợp đồng ba năm, trong ba năm này các người không thể nào đổi tôi được!
Hạ Tiểu Tiêu hả hê liếc Bạch Nhược Y một cái.
Bạch Nhược Y nhún nhún vai:
Cho nên tôi chỉ nói, nếu như cô không phối hợp chụp hình với tôi, tôi mới đổi cô. Bởi vì hợp đồng sau này tôi thêm một điều khoản về quay chụp. Nếu không có nguyên nhân đặc biệt, cô có nghĩa vụ phải hoàn thành việc quay chụp trong thời gian quy định, nếu không sẽ coi như làm trái hợp đồng! Tôi đổi cô không phải là hợp tình hợp lý sao? À, đúng rồi, cô còn phải bồi thường cho chúng tôi tiền vi phạm hợp đồng, chẳng qua thu nhập bây giờ của cô có khả năng không bồi thường nổi đâu...
Hạ Tiểu Tiêu giận đến mức cả người phát run, trợ lý lập tức tới an ủi cô ta, tránh để cô ta bị kích động. Còn đồng nghiệp trong công ty thì đều âm thầm vỗ tay cho Bạch Nhược Y! Bạch Nhược Y, làm hay lắm!