Chương 2: Sau thảm họa và sự biến đổi
-
Thời Mạt Thế
- Erickka
- 2973 chữ
- 2019-08-20 02:45:03
Thời Mạt Thế
Đã một tiếng trôi qua sau thảm họa động đất, nó mở đầu cho việc chấm dứt những ngày yên bình của thành phố Hà Nội. Giao thông trở lên tắc nghẽn, nó tê liệt tại những điểm chịu ảnh hưởng nặng nề bởi thảm họa. Một lượng lớn người tập trung lại đây, họ không chỉ là các lực lượng chức năng thi hành nhiệm vụ. Mà còn là những người dân xung quanh, đến tìm người thân bạn bè, giúp đỡ cứu nạn.
Vào nghề đã được ba năm, nhưng đây là lần đầu tiên Thu Vân, cô phóng viên 24 tuổi được chứng kiến thảm họa lịch sử này. Ngồi trên xe đến hiện trường tai nạn, lúc này trong người cô có những cảm giác khó tả. Sợ hãi lại có một chút hưng phấn, tiếc nuối và suy nghĩ mong muốn đây chỉ là một giấc mơ.
Sau một quãng thời gian khá lâu trên đường, vượt qua nhiều điểm tắc nghẽn xe ô tô của đoàn mới đến được hiện trường. Vừa mở cửa bước xuống xe, ngay lập tức một chút cảm giác hưng phấn biến mất hoàn toàn. Thay vào đó, là sự sợ hãi đau thương với mỗi cái mình chững kiến.
Trong thời gian đợi đồng nghiệp lắp đặt chuẩn bị máy quay, cô đảo mắt nhìn hết một lượt hiện trường. Trận động đất có cường độ nhỏ, nhưng hậu quả nó để lại thì thật kinh hoàng.
Là đội ngũ chuyên nghiệp, chỉ vài phút là công tác chuẩn bị thực hiện xong. Điều chỉnh lại lần cuối, Thu Vân đứng trước ống kính cầm micro bắt đầu tác nghiệp.
Xin chào khán giả xem truyền hình, Tôi là Thu Vân đang có mặt trực tiếp tại khu phía tây thành phố Hà Nội. Nơi này vừa trải qua một thảm họa lịch sử, một trận động đất gây tai nạn kinh hoàng…
Như các bạn thấy, đã có rất nhiều tòa nhà chung cư đổ xụp chồng chéo lên nhau. Kinh hoàng hơn nữa, trận động đất đã khiến cho một khoảng trong thành phố sụt lún xuống lòng đất. Xa 100m về đằng sau tôi, trước kia là ba tòa nhà chung cư đang thi công bây giờ đã biến mất. Thay vào đó, một hố sâu thụt lún mà bằng mắt thường không nhìn thấy đáy xuất hiện…
Nói đến đây, cô phóng viên trẻ dẫn đường cho đồng nghiệp tới gần quay phim hố sâu thụt lún.
Theo như tôi biết, trên thế giới đã từng có nhiều trường hợp diễn ra như thế này. Những hố sâu thụt lún đó có một cái tên, nó gọi là Hố Tử Thần…
Trước khi thảm họa diên ra, nơi này có rất nhiều người dân sinh hoạt. Không có bất cứ cảnh báo, thảm họa diễn ra đã cướp đi rất nhiều sinh mạng của người khác. Vô số người bị thương được moi ra từ đống đổ nát, trong khi đó công tác cứu nạn đang diễn ra hết sức phức tạp….
…………
Không biết trải qua bao lâu, Phàm đột nhiên tỉnh lại. Ý thức trở về, ngay lập tức hắn cảm thấy cơ thể mình đau ê ẩm. Đầu ong lên từng đợt, choáng váng khó chịu cực kì. Đưa hai tay lên bóp mạnh vào đầu, một lúc sau hắn mới thấy nó dịu đi. Gắng gượng kéo mí mắt nặng trĩu mở ra, khung cảnh đập vào là một màu u ám nhập nhoạng.
Chống tay, Phàm dựng người ngồi dậy. Khuôn mặt thẫn thờ, hắn đảo mắt nhìn khắp xung quanh một vòng. Khu phố với nhiều tòa nhà cao tầng, bây giờ đã biến thành phế tích. Bầu trời dày đặc mây đen, đám mây thấp khiến cho ánh sáng khó khăn lọt xuống. Tầm nhìn bây giờ như vào lúc 5h tối, kết hợp với đám sương mờ chưa tan hết tạo ra khung cảnh u ám hoang tàn. May mắn, không khí rét buốt thấu xương đã giảm đi giất nhiều.
Âm thanh hỗn loạn ồn ào vang lên trong tai, tiếng khóc, tiếng kêu gào, cùng với tiếng còi xe cứu thương hòa trộn với nhau não lòng. Đang ngồi ngơ ngác tại chỗ, bỗng nhiên từ đằng sau có người vỗ vai hắn hỏi.
- Anh không sao chứ ? Có bị thương ở đâu không…?
Ngoái đầu lại nhìn, có ba bốn người mặc quần áo cứu hỏa. Mặt mũi họ lem luốc, quan tâm gấp gáp hỏi hắn. Kiểm tra lại cơ thể, hắn may mắn chỉ bị vài vết thương ngoài da và bầm tím mấy chỗ. Chưa đến mức phải nhờ đến người khác giúp đỡ, bên ngoài kia chắc chắn còn rất nhiều người bị thương nặng cần cấp cứu kịp thời. Hắn lắc đầu, đứng lên và ra vẻ mình không sao.
Sau đó, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mấy người lính cứu hỏa, Phàm tập tễnh bước đi về khu tập trung người bị nạn. Sau thảm họa, tòa nhà chung cư hắn đang thi công bây giờ đã biến mất. Đội thợ xây lúc đó chạy tứ tán, hắn muốn tìm xem còn ai may mắn sống sót không. Làm cùng nhau đã được một khoảng thời gian, những người lao động thật thà chất phác đã đi vào lòng hắn. Mặc dù khả năng sẽ không giúp được ai, nhưng hắn hy vọng có thêm người may mắn giống mình.
Bước đi chậm dãi, hắn cảm nhận sâu sắc được nỗi đau thương sau của những người sống xót. Hiếm có người còn lành lặn như hắn, họ phải chịu đựng đau đớn về thể xác. Người gãy chân, người gãy tay, người thì bể đầu quấn đầy bang vải. Đến trẻ em cũng không may mắn bởi tai nạn, tiếng gào đau đớn với tiếng khóc khiến người ta não lòng.
Tìm tòi một lúc, hắn phải thất vọng vì không thấy một người nào trong nhóm thợ. Lúc này đã bốn giờ chiều, bầu trời tối đen hơn mọi hôm rất nhiều như là sáu giờ tối hôm qua vậy. Không còn ai quen thuộc ở đây, hắn nhớ đến bác trưởng nhóm. Móc điện thoại cục gạch của mình ra, hắn bấm số gọi cho ông bác. Ông ta lúc đó không có ở đấy, đang bận đi công tác nhận thêm gói thầu. Chuông điện thoại reo lên liên tục, nhưng đã gọi mấy cuộc mà vẫn không thấy có người bắt máy.
Phàm bắt đầu thấy lo lắng, ông bác trung niên trưởng nhóm này là bạn của sư phụ hắn. Là người giúp đỡ hắn rất nhiều, mới lại tiền công cả tháng nay vẫn chưa lấy. Sau chuyện này, hắn nghĩ sẽ xin nghỉ về quê đi làm. Và tất nhiên , hắn không thể chỉ mang một số tiền ít ỏi tích trữ từ trước được. Gọi thêm mấy cuộc nữa, vẫn không thấy có ai nghe máy. Hắn dừng lại, rồi quyết định đi về nhà trọ của mình.
Về đến phòng, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cơ thể hắn bây giờ đau nhức bết bẩn rất khó chịu, cần phải ăn uống tắm rửa ngay. Cắm một siêu nước đầy, hắn móc gói mì tôm duy nhất còn lại ra. Đập quả trứng gà vào bát, cho hết đám rau cải xào mà hắn để lại lúc sáng. Hộp cơm mà hắn ăn, tất cả đều là đồ hắn tự nấu cho rẻ. Và thường thì hắn sẽ để lại một ít, để tối về đỡ phải nấu cơm ăn.
Ngồi lặng lẽ chờ nước sôi trong căn nhà trọ chật hẹp, hắn vẫn chưa hết kinh hoàng sau trận động đất đó. Hồi tưởng lại thảm kịch, hắn thấy rất khó hiểu khi mặt đất lúc đó đột nhiên xuất hiện cái khối đá có lỗ đen xì. Rồi từ đấy bắn ra khí cực mạnh, âm thanh rung lên trong óc đến giờ vẫn còn khó chịu.
Đang mải mê suy nghĩ, âm thanh nước sôi réo lên kéo hắn về thực tại. Là một người lạc quan, hắn nhanh chóng quẳng nó ra sau đầu. Chỉ cần mình mạnh khỏe là được, cần gì phải biết cái đống đen sì kia là cái gì.
Rút điện, hắn đổ nước pha một bát mì tôm lớn. Chỉ mất có vài phút là hắn đã giải quyết bữa ăn tối, những sự việc trải qua làm hắn tiêu hao rất nhiều năng lượng. Chỉ một bát mì là chưa đủ, hắn mở nồi cơm điện cạo nốt những hạt cơm cuối cùng vào bát nước mì để ăn.
Một lúc sau, khi đã thỏa mãn cái bụng rỗng. Hắn đổ nước nóng ra chậu, pha đầy một chậu lớn rồi bắt đầu tắm rửa. May là trời đột nhiên chuyển ra ấm hơn, nếu không chút nước ít ỏi ở siêu không đủ để tắm sạch sẽ. Tẩy rửa cơ thể, mặc quần áo xong, hắn liền nằm bệt ra giường. Mọi việc vừa trải qua nó như một cơn ác mộng vậy, nó khiến hắn bây giờ rất mệt mỏi và buồn ngủ.
- Reng…! Reng…!
Giữa lúc hắn thiu thiu, đột nhiên điện thoại đổ chuông vang lên. Với tay bắt máy, em gái hắn đang gọi điện cho hắn. Nhấn nút nghe, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng của em vang lên trong tai hắn.
- A lô..! Anh Phàm à…? – Em gái hắn gấp gáp hỏi, hắn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt lo âu của em bây giờ.
- Ừ ! Anh đây…! - Hắn nhanh chóng đáp lời, giọng nói hơi khàn khàn, có lẽ do ảnh hưởng sau tai nạn.
- Anh không sao chứ…! Em xem trên tivi thấy ở Hà Nội vừa mới bị động đất… Chỗ anh có bị gì không… - Nghe thấy tiếng hắn như bị bệnh, em lo hơn và hốt hoảng hỏi hắn.
- Anh vẫn khỏe ! Em đừng lo… Động đất ghê lắm, nhưng anh không sao….
Nói chuyện với em một lúc, hắn kể về những việc mình vừa trải qua. Rồi trấn an em mình vẫn khỏe và không có việc gì, sau đó hắn nói ra mục đích là sẽ về quê vào ngày mai. Em hắn lập tức đồng ý, và mong muốn hắn về sớm càng nhanh càng tốt. Ở nhà, sư phụ cũng đang rất lo lắng cho hắn. Trên tivi có quay cảnh sau động đất, trong đó có một nơi là chỗ làm việc của hắn nên sư phụ nóng ruột lắm. Nhắc em bảo với sư phụ cho ông bớt lo, hắn tắt máy điện thoại rồi đứng dậy sắp xếp đồ đạc. Mai hắn sẽ bắt chuyến xe Bus sớm, hắn muốn về nhanh nhất có thể.
Đồ đạc cũng chả có gì nhiều, mấy bộ quần áo cũ cùng với chăn màn mỏng. Cái chăn bông dầy này hắn sẽ bỏ lại, mạng đi nó cồng kềnh bất tiện lắm, sợ người ta không cho mang lên xe Bus. Vừa gấp dọn quần áo, hắn vừa nghĩ đến việc về quê là cảm thấy ấm lòng. Xa người thân, đến nơi đất khách quê người kiếm tiền nó không phải là việc dễ dàng.
Quê hắn ở Sao Đỏ, vùng đất được coi là địa linh nhân kiệt, nơi mà sinh ra vị danh nhân nổi tiếng Nguyễn Trãi. Hắn rất yêu quê mình, không khí trong lành tươi mát với núi non xinh đẹp. Xa quê cũng đã lâu, đây là lần đầu tiên hắn về nên cảm giác rất khác trong người.
Mất một lúc, hắn mới thu dọn xong đồ đạc vào ba lô. Đếm lại trong ví số tiền của mình, may mắn do hắn tiết kiệm nên còn được kha khá. Ngày mai, liên lạc thêm lần nữa với bác trưởng nhóm xem có lấy được nốt số tiền công còn lại không. Bây giờ hắn đã rất mệt, chẳng còn sức đâu để đi tìm bác ấy nữa. Nghĩ vậy, hắn tắt điện sau đó lên giường đắp chăn đi ngủ.
……………….
Giữa lúc Phàm chìm vào giấc ngủ sâu, thành phố Hà Nội sau một hồi tai ương bây giờ mới dần lắng xuống. Điểm xảy ra hố tử thần sụt lún vẫn còn rất nóng, quân đội đã được điều động để tiếp ứng cho công cuộc cứu nạn. Người dân cũng đổ xô tham gia cùng các lực lượng chức năng, tinh thần đoàn kết dâng cao hơn bao giờ hết.
Các bệnh viện lớn trong thành phố đã quá tải, lượng người bị thương sau tai nạn là rất nhiều. Liên tục trải qua nhiều cuộc phẫu thuật cấp cứu, nhiều bác sĩ đã kiệt sức ngất xỉu. May mắn đến tám giờ tối, nhờ sự giúp đỡ của quân đội và người dân tình hình dần kiểm xoát được.
Nhưng vấn đề mới phát sinh, khí hậu đang tăng lên nhanh chóng. Từ mức rét đậm rét hại, ngoài trời chỉ có hai đến ba độ đã tăng lên đến mười sáu xấp xỉ mười bảy độ. Đây là một dấu hiệu tốt, nó giúp cho người bị thương bớt đau hơn và công cuộc giải cứu thuận lợi. Do nhiệt độ và độ ẩm thay đổi đột ngột, rất nhiều người đổ bệnh. Người già và trẻ nhỏ là chịu ảnh hưởng rõ ràng nhất, có khá nhiều người cao tuổi đã ra đi trong đêm.
Số lớn lại đẩy vào bệnh viện, nó khiến cho việc cứu chữa bệnh nhân càng khó kiểm xoát. Phần lớn người nhập viện đều có triệu chứng giống nhau, sốt cao, sau đó rơi vào hôn mê sâu thần trí không rõ. Một số khác đã mất kiểm xoát, người bệnh giống như phát điên lao vào cắn bất cứ ai trong tầm mắt. Các bác sĩ chuẩn đoán do một loại vi rút mới phát sinh, nó rất nguy hiểm có khả năng kháng kháng sinh. Hiện vẫn chưa tìm ra liệu pháp điều trị hữu hiệu, chỉ đưa ra được một số cách phòng tránh.
Lão lương, năm nay đã bốn mươi tuổi. Là một chuyên viên nghiên cứu mầm bệnh, lão hết sức lo lắng với đại dịch sốt vi rút này. Đây là một loại bệnh mới hoàn toàn, chưa từng có bất cứ ghi chép nào trong lịch sử. Đặc biệt thần dược kháng sinh không còn hiệu quả, nó khiến con người hoang mang hơn bao giờ hết.
Đã mười hai giơ đêm, lão vẫn miệt mài với kính hiển vi để quan sát hình thái biến đổi của vi rút. Nó được trích xuất từ mẫu máu của bệnh nhân nhiễm nặng, là một cô gái hai mươi tuổi. Sau khi trải qua hôn mê sâu, hiện giờ cô gái đã phát điên phải cách li điều trị đặc biệt.
Tháo kính mắt, lão đưa tay lên bóp cho đỡ mỏi. Sau đó lại tiếp tục quan sát, được một lúc lão ghi chép lại chi tiết vào sổ tay. Đang nhìn, lão rợn người khi thấy vi rút bất ngờ cùng nhau chui vào hồng cầu rồi phá hủy chúng. Nó diễn ra nhanh đến mức, chỉ mấy giây toàn bộ tế bào hồng cầu của mẫu máu bị phá hủy hoàn toàn.
Quá sốc với điều này, lão tức tốc rời khỏi phòng thí nghiệm chạy đến nơi cách li bệnh nhân. Cô gái trẻ trung bây giờ đã biến đổi không nhận ra được nữa, cơ thể gầy trơ xương, hốc mắt lõm sâu với đôi mắt đỏ ngàu điên dại. Tóc rụng nhiều chỉ còn một ít lưa thưa, làn da nhợt nhạt xanh đến không còn chút máu. Khác biệt với tình trạng suy kiệt của cơ thể, răng và móng tay lại phát triển bất thường. Nó dài và nhọn, đặc biệt còn mọc lên một lượng răng mới rất nhiều trong miệng.
Cô ta đang trong trạng thái đờ đẫn vô hồn, nhưng lão Lương vừa xuất hiện là thay đổi hoàn toàn khác. Gầm gừ lên như dã thú, cô tao giật xé hòng thoát ra khỏi trói buộc chân tay để vùng lên cắn lão. Trước đây, cô ta đã gây ra vết thương nặng cho một nữ y tá không may.
Nhìn bệnh nhân, lão Lương cảm thấy khó có thể tin nổi. Hồng cầu vỡ nát, làm sao có thể sống được mà thấy còn khỏe hơn lúc trước. Điều này quá vô lý, lão tiến gần hơn nữa để quan sát. Lão quá tập trung mà không để ý thấy, cô gái giãy giụa với biên độ ngày càng lớn và điên cuồng. Đoạn thắt cố định chân tay đang giãn ra, nó bắt đầu có đấu hiệu bị phá hủy.
Khi lão Lương đã đến sát giường bệnh nhân, lão lấy ống tiêm hút một lọ thuốc an thần. Lão cần bệnh nhân yên tĩnh để quan sát rõ hơn, nên sẽ tiêm một liều vào tĩnh mạch. Nhưng trong lúc lão đang hút thuốc ra khỏi lọ, bất ngờ dị biến phát sinh.
- Gầm…! – Cô gái trẻ bây giờ đã như một con thú khát máu, rú lên một tiếng ing tai. Cô ta liền giật đứt trói buộc, sau đó lập tức vồ lấy lão Lương cắn xé.
- Á….! - Hét lên thảm thiết, lão Lương cố gắng hất bệnh nhân ra nhưng không được.
Âm thanh tuyệt vọng của lão Lương chỉ kéo dài được mấy phút, thay vào sau đó là tiếng nhai nuốt ghê rợn trong phòng thí nghiệm. Trước khi ra đi, lão Lương đã biết thêm chính xác một điều.
Bệnh nhân của mình rõ ràng đã chết, nhưng cơ thể vẫn có thể hoạt động được.
Tác giả: Thăng Thiên Họa
………………………