Chương 3: Zombie xuất hiện.
-
Thời Mạt Thế
- Erickka
- 3090 chữ
- 2019-08-20 02:45:04
Thời Mạt Thế
- Tút…Tút… Tút…!
Tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi, nó khiến Phàm bắt buộc phải thoát khỏi tấm chăn ấm áp. Với tay tắt điện thoại đi, hắn vẫn muốn ngủ thêm chút nữa. Ngày hôm qua khiến hắn quá mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ. Chỉ ngủ có vài tiếng không đủ để thỏa mãn, huống chi tấm chăn ấm áp này như có ma lực hút hắn dính xuống giường.
Vừa mới vùi đầu vào chăn được thêm năm phút, bất ngờ điện thoại hắn đổ chuông. Chui đầu ra khỏi ổ, hắn cầm điện thoại lên xem ai gọi. Là em gái mình, cơn buồn ngủ nhanh chóng vơi đi một nữa. Lập tức nhấn nút nghe, giọng nói của em vang lên bên tai hắn.
- A lô! Anh Phàm dậy chưa…? – Giọng nói của em tràn ngập sự quan tâm, toàn bộ gia đình chỉ còn hai anh em nên rất gắn bó với nhau.
- Ừ ! Anh dậy rồi! Sao gọi điện cho anh sớm vậy…? – Phàm ngáp một cái chảy nước mắt, sau đó hắn trả lời em bằng giọng ngái ngủ.
- Gần bẩy giờ rồi còn sớm đâu anh! Em chuẩn bị đi học nên gọi cho anh hỏi mấy giờ thì anh về… - Nghe tiếng em nói, hắn còn nghe thấy âm thanh lục cục. Chắc em đang làm một cái gì đó, chưa kịp trả lời em lại hỏi tiếp - Tí nữa đi học về, em còn đi chợ mua đồ nấu cơm…
- Giờ anh bắt xe về luôn ! – Phàm lập tức trả lời, sau đó hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp – Chắc khoảng hai tiếng thì về đến nhà, tầm mười giờ gì đó…!
- Ừ! Vậy anh chuẩn bị về đi… Em đi học đây ! – Nghe hắn nói xong, em gái liền tắt máy.
Lúc này Phàm đã tỉnh ngủ hoàn toàn, chui ra khỏi tấm chăn ấm áp. Nhiệt độ giá buốt vào sáng sớm khiến hắn rùng mình, vội chùm cái áo khoác dày cũ nên mới đỡ hơn tí. Gấp lại chăn màn, hắn cho vào ba lô cái chăn mỏng với tấm màn. Còn cái chăn bông, lát nữa hắn sẽ cho chủ xóm trọ là một bà bác năm mươi tuổi. Cho bà làm gì thì làm, vất đi thì phí quá.
Vào nhà vệ sinh mở nước đánh răng rửa mặt, làn nước lạnh buốt nhanh chóng đánh tan cơn buồn ngủ. Cạo râu xong, hắn lấy cái bao tải cho hết nồi cơm điện, bếp từ, bát đĩa và vật dụng cá nhân của mình vào đó. Nhìm xem tất cả đã tươm tất, hắn sực nhớ ra còn phải gọi điện cho bác trưởng nhóm để xin nghỉ và lấy tiền.
Vẫn có tiếng chuông ở đầu bên kia, nhưng gọi mãi mà không có ai bắt máy. Đến lúc này, hắn cảm giác đã có chuyện gì đó không tốt với bác. Việc mình bị quỵt tiền hắn chưa bao giờ nghĩ đến, hắn tin tưởng vào sư phụ mình. Nếu là bạn của ông, chắc chắn sẽ không phải là kẻ xấu lừa gạt được. Lo lắm, nhưng hắn chẳng có cách nào khác.
Ngẫm nghĩ một lúc, hắn quyết định về quê trước. Sau đó nói việc này cho sư phụ, để ông lấy tiền sau cho mình cũng được. Cũng nhờ sư phụ hỏi xem, tình hình của bác trưởng nhóm sao rồi. Làm ra quyết định, hắn thay đồ mặc bộ quần áo tốt nhất mà mình có. Một cái quần bò đen đã bạc màu, cái áo len mà em hắn đan cho. Cùng với cái áo khoác da bị bong nứt nhiều chỗ của sư phụ để lại, xỏ nốt đôi giầy thể thao cũ vậy là đã có thể lên đường. Nhìn trong gương một lượt, hắn cười ngây ngốc vì thấy mình đẹp trai ra phết.
Tự sướng mấy phút xong, Phàm gọi bà chủ nhà đến. Nói rõ việc mình sẽ về, và thanh toán nốt tiền trọ tháng đấy cho bà. Nghe hắn nói, bà cũng gật đầu đồng ý. Cái chăn hắn để lại, bà bảo sẽ cho hội từ thiện để họ mang đến cho những đứa trẻ mồ côi. Nghe thấy vậy, hắn thấy rất vui và tán thành quyết định của bà chủ.
Chào bà lần cuối, hắn cất bước đi bộ đến trạm xe Bus cách đây không xa. Vừa đi hắn vừa quan sát phố phường, sau thảm họa hôm qua mọi người đã nhanh chóng quay lại với nếp sống sôi động của phố thị. Những hàng ăn sáng ngào ngạt hương thơm phả ra hấp dẫn người đi đường, xe cộ đi lại tấp nập đủ loại phương tiện. Ai cũng hối hả vội vã, đến bữa ăn cũng nhanh chóng cho xong.
Ngẩng lên trên, hắn ngắm nhìn bầu trời. Hơn bảy giờ sáng, vào mùa đông nên trời vẫn còn chưa sáng hẳn. Mây đen dày đặc âm trầm, những đám mây lớn hình nấm thấp như sắp rơi xuống. Thỉnh thoảng có ánh chớp lập lòe trong đó, nó tạo ra cảm giác như sắp có mưa to đến nơi. Sương mờ vương vãi khắp nơi, nó không quá dày đặc cũng không quá mỏng. Thỉnh thoảng phả vào mặt, hắn cảm thấy lạnh buốt đến rùng mình.
So với mọi hôm, thì hôm nay đã ấm hơn rất nhiều. Hắn cảm thấy, nó như sắp hết mùa đông và chuyển sang mùa hè. Như vậy thật tốt, mùa đông rét buốt luôn làm con người ta khó chịu.
Đang đi thì bụng hắn sôi lên òng ọc, hôm qua ăn mối gói mì tôm với một ít cơm nguội. Đến bây giờ nó đã hao sạch không còn chút gì, cần phải bổ sung ngay không thì rất khó chịu. Nhìn hết một lượt, hắn đến gần một bà già cao tuổi bán hàng dong. Mua một nắm sôi năm nghìn, hắn được rất nhiều có thể ăn no.
Thế là, hắn vừa đi vừa ăn đến trạm xe bus. Lúc này ở đây đã có vài người chờ sẵn, hôm nay không phải chủ nhật lên người đi xe bus cũng không đông. Nhưng trong đám, có hai người bị thương và mấy người giống như bị ốm làm hắn chú ý. Xem tin tức thấy bây giờ bùng phát sốt vi rút, chắc là mấy người đeo khẩu trang kia bị rồi. Nhìn làn da tái nhợt, thỉnh thoảng lại ho khụ khụ lên làm hắn thấy thương cảm.
Lắc lắc đầu, hắn giải quyết nốt chỗ sôi trên tay rồi hướng ánh mắt nhìn phía xe bus tới. Không phải đợi lâu, chỉ mười năm phút sau xe mà hắn cần đã tới. Xách đống đồ lên, hắn tìm đến hàng ghế cuối cùng cạnh cửa phụ thứ ba. Thế này cho ít bị làm phiền, hắn định nhắm mắt ngủ một lúc trên đường về.
Mọi người lên xe, mấy người bệnh được ưu tiên cho hàng ghế tốt nhất. Có hai người băng bó như bị gãy xương, họ làm hắn liên tưởng đến vụ động đất hôm qua. Rất có thể, họ là nạn nhân được cứu chữa và đang di chuyển về quê như hắn. Hồi tưởng lại, hắn lại thấy thương tâm. Không biết người nhà của nhóm thợ làm cùng hắn đã biết tin chưa, thật là khổ cho những con người lao động.
Trong lúc phàm suy nghĩ vẩn vơ, khi mọi người ổn định chỗ ngồi xe bus bắt đầu di chuyển. Hướng ánh mắt qua ô cửa kính, hắn quan sát dòng xe cộ hỗn loạn trên đường. Hôm nay, hắn thấy xe cứu thương di chuyển qua lại rất nhiều. Cả xe của quân đội nữa, xem ra việc cứu nạn vẫn chưa kết thúc. Nhưng do có nhiều phương tiện di chuyển, nên đường về nhà của hắn trở nên rất mất thời gian do tắc đường.
Xe bus con còn phải dừng ở điểm đõ đón khách nữa, nên thời gian dự kiến của hắn sẽ phải về muộn hơn một tiếng là chắc. Ngồi trên xe cảm nhận tốc độ dập dừng như rùa bò, hắn bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Cuối cùng không thể chịu được nữa, hắn ngửa ra đằng sau và thiếp đi.
……………
Trong lúc Phàm chìm vào giấc ngủ, theo thời gian sự yên bình của thành phố bắt đầu thay đổi. Nó diễn ra ở khắp mọi nơi, những người mắc bệnh bởi sốt virut đột nhiên có những biểu hiện bất thường. Có vẻ như bệnh tình của họ chuyển biến xấu rất nhanh, rất nhiều người đã bắt đầu chìm vào hôn mê sâu. Sau đó, khi tỉnh dậy họ đã biến thành hoàn toàn khác.
Lúc này, trên xe bus mà Phàm đi cũng đã có đến năm sáu người bị như vậy. Họ đột nhiên bất tỉnh khiến người trên xe nhốn nháo. Tình trạng đột xuất, bác tài phải cho xe dừng lại để tìm cách giải quyết. Đang ngủ khá ngon lành, âm thanh ồn ào nhanh chóng đánh thức hắn. Dụi mắt cho tỉnh, hắn tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra.
Vấn đề rất dễ nhận thấy, do người bệnh chuyển biến xấu có vẻ nguy kịch. Xe bắt buộc phải dừng, sau đó đợi xe cứu thương đến chở đến bệnh viện. Hơi khó chịu, hắn sẽ phải đợi lâu hơn nữa mới về quê được. Nhìn qua cảnh vật bên đường, mới đi được có một nửa. Xung quanh là đồng ruộng, xa xa lưa thưa đám nhà dân nông thôn.
Trong xe, người thân của người bệnh vẫn đang tìm mợi cách, thúc giục xe cứu thương đến càng nhanh càng tốt. Nhưng xem ra không được khả quan lắm, cứ nhìn vẻ mặt giận dữ của họ thì biết. Biết rằng xe dừng xe dừng thế này có thể đến tối hắn mới về được, nhưng vì hoàn cảnh đặc biệt có thể thông cảm được.
Hắn móc điện thoại ra, nhắn tin cho em gái mình biết tình hình để yên tâm. Xe lúc này đã mở cửa, hắn chuẩn bị xuống đường hóng gió một lúc cho thoải mái. Nhưng hắn vừa đứng lên, chưa kịp đi dị biến bất ngờ phát sinh.
- Hống…!
Mấy người bệnh ngất lịm đột nhiên mở mắt vùng dậy, trước ánh mắt vui mừng của người thân họ gào lên một tiếng ghê rợn. Sau đó, bốn người bệnh như một con thú. Họ vồ lấy, sau đó cắn xé người gần nhất trong tầm mắt.
Những âm thanh la hét chói tai vang lên, sự việc kinh khủng đáng sợ khiến nhiều người tê liệt. Lúc này, mấy người bệnh kia không có một chút dấu hiệu nào là bệnh yếu. Họ điên cuồng cắn, giật ra từng mảng thịt rồi nuốt xuống. Có rất nhiều người đổ xô vào với ý định kéo ra, nhưng tất cả nỗ lực đều trở lên vô ích. Những người bị cắn giãy giụa gào thét trong bất lực, họ đau đớn khi bị xé ra từng mảng.
Chứng kiến trực tiếp cảnh máu me ghê rợn, Phàm sợ đến tê liệt cả người. Trong xe, có một số người quá sợ hãi cũng lâm vào tình trạng như vậy. Những người kia đã không còn là con người, rõ ràng đã bị biến thành zombie như trong phim kinh dị. Càng kinh khủng hơn, hai người lúc trước chân tay bó bột đã biến hẳn thành con quái vật. Nơi cánh tay băng bó có một người, nó mọc ra đầy những xúp tu như của bạch tuộc. Còn đôi chân gãy của người còn lại, lớp bó bột bị phá tung lộ đôi chân cơ bắp cuồn cuộn.
Đứng trước ranh giới sinh tử, bản năng sinh tồn nhanh chóng giúp hắn hồi tỉnh. Ngay lập tức, hắn tung người nhảy ra khỏi cửa xe. Xuống lòng đường, hắn cắm đầu chạy càng xa càng tốt tránh khỏi đám quái vật trên xe bus. Trong xe cũng có vài người thoát được ra, mỗi người một hướng chạy tán loạn.
Ra đến bên ngoài tình hình cũng không khá hơn, trên đường liên tiếp có tai nạn xe cộ. Các xe đâm vào nhau cháy nổ, rồi bất ngờ từ trong ô chui ra bầy quái vật. Lũ zombie đua nhau cắn xé bất cứ người nào trong tầm mắt, tiếng gào thảm thiết vang vọng khắp nơi.
Giữa lúc Phàm đang phân vân, không biết chạy hướng nào để trốn khỏi bầy quái vật. Bất ngờ, một con zombie nam là người đàn ông trung niên để mắt đến hắn. Người đàn ông này lúc trước vừa mới bị một con zombie xé xác xong, lúc này đã tỉnh dậy và hướng ánh mắt đỏ ngầu khóa chặt lấy hắn. Tình trạng của ông ta bây giờ thật ghê tởm, phần mặt đã bị ăn sạch lộ ra xương trắng cùng cơ thịt đỏ tươi. Cái bụng phệ bị xé toạc, xương sườn với lội tạng xuyên ra ngoài. Mùi máu tanh phả ra nồng nặc, theo mỗi bước di chuyển ruột lại chảy dần xuống lòng đường.
Cố nén cảm giác nôn mửa, Phàm lùi từng bước về đằng sau đến khi gặp vật cản phải dừng lại. Trong khi đó con quái vật ngày càng áp sát hắn, máu tươi và thịt vụn chảy ra theo kẽ răng của nó.
- Gầm..! – Khi đến khoảng cách nhất định, con quái rú lên một tiếng quái dị. Sau đó nó tăng tốc chạy, hai tay dang ra chuẩn bị vồ lấy hắn.
Từ lúc Phàm đi theo sư phụ học võ, mỗi chiêu thức động tác hắn luyện tập đã thành bản năng của cơ thể. Mặc dù tinh thần rất kinh sợ, nhưng ngay lập tức cơ thể hắn đã đưa ra phản ứng. Xuống thế, hắn lấy một chân làm trụ sau đó xoay người tung cú đá móc vào con zombie.
- Bụp…! – Âm thanh va chạm trầm đục vang lên, gót chân của hắn tiếp xúc với thái dương của con quái vật.
- GRắc…! – Cú đá với lực li tâm cực mạnh, khi tiếp xúc đầu con quái va luôn vào thành xe tải bên cạnh.
Cú đã trí mạng, con zombie lập tức bị vỡ đầu. Có vẻ như nó đã chết, hắn cũng không rõ lắm. Mặc dù hắn đã xem phim zombie, nhưng đấy là giả tưởng, còn với thực tế thì chưa biết được.
Hạ được con quái, Phàm thấy tự tin hơn nhiều. Cảm giác sợ hãi ghê tởm cũng bớt đi một chút, hắn đảo mắt tìm đường thoát khỏi đây vì zombie bây giờ đã xuất hiện nhiều lắm. Tràng cảnh hỗn loạn vô cùng, mấy con zombie trong xe bus cũng bắt đầu tràn ra ngoài. Ngay lập tức, có vài con zombie để mắt đến hắn và bắt đầu chạy tới.
Cũng may con đường này cách khá xa khu dân cư, lượng zombie trên đường không quá đông. Ngắm nghía một lúc, hắn chạy thật nhanh về phía trước. Cách hắn một trăm mét có chiếc xe máy phân khối lớn đổ dưới lòng đường, động cơ vẫn còn chạy phát ra tiếng nổ giòn. Chủ nhân của nó không thấy đâu, có lẽ đã không may bị zombie xé xác. Hắn muốn trèo lên nó, sau đó phóng về hướng Sao Đỏ.
Trong lúc hắn di chuyển, có mấy con zombie lao ra vồ hắn đều nhanh chóng bị giải quyết. Để an toàn, hắn dùng chân tấn công tránh cho việc bị cắn. Đôi giày thể thao cũ của hắn cũng không phải bình thường, nó là đôi đặc chế do sư phụ để lại. Không dễ bị phá hủy, có thể bảo vệ chân hắn không bị cắn.
May mắn lũ zombie này có vẻ ngoài kinh dị, nhưng nó cũng không quá mạnh. Chỉ tương đương hoặc mạnh hơn người bình thường một ít, phá hủy đầu vẫn có thể giết được nó.
Mất một lúc, hắn mới tiếp cận được mục tiêu. Trèo lên xe máy, hắn rú ga tăng tốc thoát khỏi nơi đây. Giắt trên xe máy còn có một túi đựng gậy đánh gôn, hắn nhanh chóng rút ra một cái làm vũ khí. Quất mạnh vào đầu những con zombie cản đường, hắn băng băng trên đường đi về quê.
Giữa lúc Phàm bỏ hết tinh thần và sức lực để di chuyển, hắn không biết được rằng hai con Zombie đặc biệt đã để ý đến mình. Đó là hai con zombie, do hai người bị thương gãy chân tay biến đổi. Sau khi ăn thịt khá nhiều người, bọn nó bây giờ đã gần như không còn là con người.
Cơ thể con zom là người trước kia gãy chân, giờ đã biến thành khối cơ nhục cuồn cuộn. Chân tay khắp nơi là cơ bắp, cái miệng đã phá nát hình dạng mà mọc tua tủa ra những cái răng nhọn hoắt. Mắt nó chỏ có lòng đen ghê sợ, nó hít mấy cái trong không khí. Sau đó, như nhận ra điều gì đó, nó khóa chặt lấy Phàm. Rống lên một tiếng rung màng nhĩ, con quái như cỗ xe tăng nghiền nát mọi vật cản đuổi theo hắn.
Còn con quái vật có tay mọc ra xúc tu, cơ thể nó bây giờ đã đâm ra đầy vòi có giác mút. Mỗi một cái vòi quấn lấy một người, sau đó nó truyền dung dịch gì đó vào khiến cơ thể người kia hóa lỏng. Sau đó nó mút khô, cuối cùng để lại bộ da và xương. Cũng như con quái cơ bắp, nó cảm nhận được điều gì đó từ Phàm. Bỏ lại bữa ăn, nó điên cuồng truy đuổi.
Nghe thấy tiếng gào thét rung trời, Phàm ngoái đầu lại nhìn. Ngay lập tức, hắn thấy hai con quái vật kinh dị đến lạnh gãy đuổi theo mình. Không nghĩ ngợi nhiều, hắn rú ga tăng hết tốc nhanh nhất có thể. Đường bây giờ rất nhiều vật cản, hắn không thể chạy hết tốc độ được.
Chạy được gần chục kilomet, hai con zombie biến dị áp sát hắn ngày càng gần. Từ đằng sau, hắn có thể nghe rõ tiếng gầm gừ của con quái.
- GÀO…!
Tác giả: Thăng Thiên Họa
………………….