Chương 125: Đâm chồi và héo úa (5)


Ừm, hiểu là tốt. Tô Thâm Tuyết thở phào nhẹ nhõm, bước theo sau Lý Khánh Châu.

Căn phòng của Utah Tụng Hương nằm trên 8tầng cao nhất. Bởi vì ngài Thủ tướng nghỉ ngơi tại đây, nên khách sạn không nhận bất kỳ khách nào trên tầng này.
Vậy nên, anh bắt đầu nói,
Thâm Tuyết, đêm nay anh đã uống chút rượu, không nhiều. Anh tắm xong, nằm trên giường, giấc ngủ sẽ giúp anh có sức lực cho ngày mai. Nhưng không biết tại sao, anh lại nghe thấy tiếng bình hoa rơi vỡ xuống sàn nhà. Thâm Tuyết, chẳng hề có ai làm vỡ bình hoa cả, thế mà anh lại nghe thấy tiếng bình hoa vỡ hòa cùng với tiếng mưa. Em cũng thấy đấy, đêm nay thời tiết rất đẹp, tiếng bình hoa bị đập vỡ khiến người anh bắt đầu nóng lên, trong đầu anh hiện lên hình ảnh người phụ nữ đã gạt vỡ bình hoa đêm qua.

Đêm nay thật dài, mấy lần liền Tô Thâm Tuyết chợt tỉnh giấc, ánh đèn vẫn sáng, trải dài từ sàn lên đến trần nhà. Hai người cuộn tròn trên sofa, anh nằm bên trong, cô nằm bên ngoài, mái tóc mướt mồ hôi còn chưa kịp khô, dấp dính nơi cần cổ. Cô nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, năm phút trôi qua, cô cảm thấy mệt mỏi, lại thêm năm phút nữa, cô khẽ nhắm mắt lại.
Anh dịu dáng đáp lời cô,
Thâm Tuyết, anh không nhớ khuôn mặt em, mà anh nhớ chỗ khác của em.

Thật là tệ, cô biết chứ, nhưng cô phải bày trò mới được.

Ừ.

Tụng Hương, còn nữa…

Anh nghe.


Anh hãy nhớ, Tô Thâm Tuyết không biết chơi bài poker, Tô Thâm Tuyết cũng không thích chơi bài poker.


Thâm Tuyết.
Anh dịu dàng gọi tên cô, ánh mắt say đắm nhìn gương mặt cô, từ lông mày tới đôi mắt, từ đôi mắt đến lông mày, rồi đón ánh mắt của cô.
Thật là tốt biết mấy. Cô đặt tay lên má anh, tựa như lạc vào giấc mơ, bắt đầu gọi tên anh, Tụng Hương, Tụng Hương.

Đừng mua quần áo cho cô gái khác, dù đó là quần áo trẻ em cũng không được. Cũng đừng để cho cô gái khác nắm lấy tay áo của anh, đừng dõi mắt nhìn khuôn mặt nhợt nhạt đó hồi lâu. Còn nữa, điều quan trọng nhất, Tụng Hương, anh hãy nhớ, đừng cười với cô gái rất gầy và có đôi mắt thật to đó.
Cô nói, khẽ khàng, nhưng thật rành rọt.
Đáp lời cô chỉ là tiếng thở đều đặn.

Chẳng phải anh nói muốn nhìn thấy mặt em sao?
Tô Thâm Tuyết nghiêng người sang một bên, né tránh.
Cuối cùng, đôi mắt anh cũng dừng lại nơi khuôn mặt cô.
Đầu óc Tô Thâm Tuyết trống rỗng, nhưng cô cũng chẳng thể nào thành thật đáp rằng,
Tụng Hương, em làm những điều đó là vì muốn được anh ngắm nhìn em thêm một chút. Anh hãy nhìn Tô Thâm Tuyết, nhìn vợ của anh đi.

Mấy lần định nói, nhưng cuối cùng vẫn không thốt nổi thành lời, cô chỉ có thể thì thầm, bối rối gọi một tiếng
Tụng Hương.

Đột nhiên, nghĩ đến gì đó, cô liền cất tiếng gọi
Tụng Hương.

Không có tiếng đáp lại, cô lại gọi tiếp.
Utah Tụng Hương gạt tay, những đồ vật nhỏ trên mặt bàn rơi tung tóe xuống đất, Tô Thâm Tuyết bị đặt ngồi lên mặt bàn. Thật ra, trong lòng cô biết rõ nguyên nhân của việc
anh muốn nhìn thấy khuôn mặt cô.
Nhưng trong sâu thẳm trái tim, cô vẫn mang chút hy vọng. Cứ coi như là dỗ dành cô, hay nói điều gì đó khiến cô thấy vui vẻ cũng được. Anh phải biết, cô đã nhảy xuống từ độ cao gần bốn mét đấy. Hồi mười mấy tuổi làm như vậy thì cũng coi như dễ hiểu, nhưng mà cô đã hai mươi bảy tuổi rồi.
Không chỉ đã hai mươi bảy tuổi, cô còn là một Nữ hoàng nữa.
Có lẽ là có, có lẽ là có cũng tốt, ít nhất đạt được một nửa.

Chẳng phải anh vừa nói, ngoài khuôn mặt em ra, anh còn nhớ chỗ khác của em nữa sao?


Em thật sự muốn nghe?


Vâng.

Cô rất sợ, sợ rằng ánh mắt đó sẽ nhanh chóng lướt qua khuôn mặt cô.
Tô Thâm Tuyết biết rõ, ánh mắt lướt trên mặt cô đó chỉ là cho có lệ mà thôi.
Tô Thâm Tuyết tựa lưng vào cánh cửa, phả vào mặt cô là mùi sữa tắm thanh mát sảng khoái. Người đã nói là muốn nhìn thấy khuôn mặt cô lúc này dường như không có hứng thú với khuôn mặt cô cho lắm, cứ ghì chặt lấy cô.
Có thể là anh muốn ôm cô tới nơi có đầy đủ ánh sáng, để nhìn ngắm khuôn mặt cô thật kỹ. Nhưng nơi anh tìm được lại là chỗ có ánh sáng khá tệ.
Chỉ vì muốn níu giữ ánh nhìn đó, cô nói với anh rằng cô đã nhảy xuống từ độ cao bốn mét, nói rằng bộ đồ cô đang mặc trên người lúc này là của Hà Tinh Tinh, nói rằng cô đã cầm theo chứng minh thư của Hà Tinh Tinh rời khỏi cung điện, chỉ có một mình cô thôi.
Chỉ vì muốn níu giữ ánh mắt đó, cô cứ nói mãi không ngừng, huyên thuyên một hồi, cho đến khi bị ngắt lời bởi tiếng gọi
Tô Thâm Tuyết.

Gọi đến lần thứ tư, cô mới đợi được tiếng đáp của anh.
Giọng nói của anh vẫn còn vương vấn cảm xúc, trầm khàn,
Anh nghe đây.


Ừ.


Nhớ chỗ nào của em?

Hai giờ năm phút sáng, Tô Thâm Tuyết rời khỏi khách sạn.
Lý Khánh Châu đưa cô xuống bãi đậu xe, bạn của Hà Tinh Tinh đang đợi bên ngoài bãi đậu.
Trái tim cô đầy mãn nguyện.

Tụng Hương.

Sau 3khi gõ cửa phòng Utah Tụng Hương, Lý Khánh Châu liền quay người rời đi, bước chân vô cùng mau mắn. Khi cánh cửa phòng bật mở 9thì anh ta đã bước vào thang máy rồi. Tại sao Lý Khánh Châu lại phải rời đi vội vã như vậy chứ? Đang miên man suy nghĩ, Tô Th6âm Tuyết đã bị một cánh tay kéo thẳng vào phòng. Còn có ai kéo cô vào đây nữa? Nhưng cô vẫn hoảng hốt kêu lên
Tụng Hương.
<5br>
Cả không gian rộng lớn chỉ có mỗi ngọn đèn tường chiếu sáng, bên ngoài cửa sổ là gần một nửa khung cảnh thành phố Goose.
Đây là một thành phố không ngủ, vô số ngọn đèn lấp lánh in lên khung cửa kính, tựa như những quả bóng thủy tinh nhiều màu lơ lửng giữa không trung.

Tô Thâm Tuyết, tại sao lại kể cho anh nghe những điều này?
Giọng nói ngắt lời cô nghe chẳng có gì là vui vẻ, thậm chí có thể nói là hơi bực bội.
Đúng vậy, tại sao cô lại nói với anh những điều này?
Anh cười nhẹ, nói rằng là cô muốn nghe đấy nhé, tới lúc đó đừng có hối hận.

Em sẽ không hối hận đâu.


Anh không nhớ khuôn mặt em sao?
Cô giữ chặt khuôn mặt anh, kề đến gần, cọ mũi mình vào mũi anh, thì thầm,
Thật sự không nhớ gương mặt em sao? Hả?


Có lẽ… có lẽ là có.


Đừng quấy nữa, có được không?
Bàn tay cô run rẩy mò mẫm, tìm thấy dây kéo của chiếc áo khoác.
Kéo xuống được một nửa, anh chặn tay cô lại.
Cô nắm lấy bàn tay của Utah Tụng Hương đang đặt nơi khóa kéo áo khoác cô, nhẹ giọng nói:
Tụng Hương, em đến rồi.


Ừ hứ.
Anh vẫn không thèm nhìn mặt cô, đôi tay vẫn luôn bận rộn.
Cô vùi mặt vào ngực anh, thẽ thọt hỏi:
Anh gọi điện bảo em đến là bởi vì anh nhớ khuôn mặt em, là như thế này à?

Anh trả lời rất nhanh:
Đương nhiên rồi.

Tô Thâm Tuyết thầm thở dài một tiếng, nhắm mắt lại.
Tụng Hương, Tang Nhu là một cô gái đáng thương. Những hành động vô tình của anh có thể sẽ đẩy cô ấy xuống vực thẳm. Cô ấy khó khăn lắm mới vừa trèo ra khỏi một vực thẳm rồi.
Nữ hoàng nhảy xuống từ độ cao bốn mét, chỉ để gặp gỡ đàn ông, nghe có được không?
Cho nên...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.