Chương 142: Xuân đi xuân lại về (6)



Không, cô ấy về rồi.
Tô Thâm Tuyết đặt tay lên vai Lục Kiêu Dương, nói một cách long trọng,
Tôi lấy danh nghĩa của Nữ hoàn8g để đảm bảo, linh hồn của cô ấy đã trở về quê nhà, nơi có ánh sáng mặt trời rực rỡ soi rọi.


Một cơn gió thổi tới, 3những chiếc lá trên đầu vang tiếng xào xạc.


Nữ hoàng bệ hạ thật giống với tưởng tượng của tôi, có một tâm hồn thật 9đẹp.
Lục Kiêu Dương nhìn cô.
Bọn họ rời khỏi chiếc trường kỷ, đi sâu vào khu vườn.
Cuộc sống của chàng trai6 trẻ ở Mississippi vẫn tiếp diễn.
Cứ thế, Lục Kiêu Dương lần lượt bán những bức tranh của mình. Có lúc trong một thá5ng anh bán được mười mấy bức, có lúc cả tháng chỉ bán được vài bức. Cũng có những cô gái trẻ tìm đến làm người mẫu miễn phí cho anh, trong số đó có những cô gái người da trắng, da vàng, và cả da đen nữa.
Sau đó, chàng trai trẻ ấy đã thật sự nói về vấn đề giới tính trước mặt cô. Ví dụ như, anh chưa từng có những hành vi vượt quá phạm vi công việc đối với những người mẫu của mình.
Vì sao ư?
Thứ nhất, không chuyên nghiệp. Thứ hai, sẽ làm lộ bí mật.
Hoàn thành xong sự nghiệp học hành, Lục Kiêu Dương mong muốn được đi khám phá thế giới. Mong ước này của anh được mẹ Beira và mẹ Leona vô cùng ủng hộ.
Đem theo ba nghìn sáu trăm bảy mươi đô la Mỹ, Lục Kiêu Dương đã đi đến Ý, Brazil, Ma rốc, Trung Quốc, Ấn Độ, Việt Nam.

Tại quê hương của Quyên, tôi đã viết thư gửi đến Hòm thư của Nữ hoàng.
Nhắc đến cô gái Á Đông đã qua đời khiến chàng trai trẻ đến từ Mississippi thoáng nghẹn ngào,
Có lẽ tôi muốn thử, để cho một Nữ hoàng có thể biết được trên đời này đã từng tồn tại một cô gái tên Quyên.

Lúc nói những điều này, Lục Kiêu Dương trông vô cùng nghiêm túc đĩnh đạc.
Tô Thâm Tuyết rất khó có thể tưởng tượng được, một chàng trai đang độ tuổi sức xuân tràn trề mà cơ thể lại không hề xao động khi đứng trước thân hình lõa lồ của những cô gái trẻ.
Trong lúc vô ý, ánh mắt Tô Thâm Tuyết dừng lại ở đôi giày công chúa màu hồng của Lục Kiêu Dương. Chàng trai này được nuôi dạy bởi hai bà mẹ đồng tính, có lẽ, mưa dầm thấm đất…
Nếu như trong câu vừa rồi Lục Kiêu Dương không dùng từ
Người
, Tô Thâm Tuyết còn tưởng mình vừa nhận được lời tỏ tình từ một người khác giới.

Tôi nói này, cậu nhóc.
Tô Thâm Tuyết cảm thấy mình buộc phải ra dáng một chút,
Người phụ nữ đứng trước mặt cậu không chỉ là Nữ hoàng bệ hạ thôi đâu, mà còn là Phu nhân Thủ tướng nữa đấy.

Vừa nhắc đến Thủ tướng, cô không thể kìm nén tình yêu đang dâng trào lấp đầy trái tim cô.

Người sẽ nhớ cô ấy chứ, Nữ hoàng bệ hạ?
Lục Kiêu Dương hỏi.
Sẽ nhớ cô ấy không đây? Có thể nhớ mãi không? Tô Thâm Tuyết cũng không dám chắc.

Có thể nhớ cô ấy hay không, tôi không hứa trước được.
Ánh mắt cô dõi về nơi xa xăm,
Nhưng tôi đã hình dung ra cô ấy. Phần lớn thời gian, cô ấy đều chỉ có một mình, lúc bước đi thường cúi thấp đầu. Vào những ngày nắng đẹp, những người trên đường đều mặc quần áo sáng màu. Cô ấy lấy được dũng khí, ngẩng cao đầu, tràn đầy hy vọng, khuôn mặt tươi cười chào đón mọi người. Liệu họ có nhìn mình hay không? Liệu họ có trao cho mình một ánh mắt thiện cảm? Liệu họ có mỉm cười và nói xin chào hay không?


Chắc chắn Nữ hoàng bệ hạ đã nghe quá nhiều câu ‘tôi thích cô’ rồi nhỉ. Nhưng xin hãy tin tôi, câu ‘tôi thích cô’ mà tôi nói hoàn toàn khác biệt.


Tại sao lại khác biệt?
Cô hỏi.

Tôi cũng không rõ.
Lục Kiêu Dương đặt tay lên ngực, nhìn xoáy vào mắt cô,
Nhưng nơi này mách bảo tôi, câu nói ấy rất khác so với những lời ‘tôi thích cô’ khác mà Người đã từng được nghe.

Khi mặt trời lặn, cô sẽ thay đồ và trang điểm, ngồi xe đi tới số Một đường Jose, để bị anh chọc tức, rồi lại được anh ôm ấp. Cô còn phải trêu tức làm mình làm mẩy với anh hết lần này đến lần khác… Cô chỉ nghĩ đến những điều này thôi đã thấy háo hức rồi. Đương nhiên… cho anh ăn kẹo hay không phải do cô quyết định mới được. Tô Thâm Tuyết, đừng chém gió nữa. Nếu anh nói muốn ăn bốn viên kẹo mà cô chỉ khăng khăng cho có ba viên, thì cô có quấy phá kiểu gì, làm nũng kiểu gì, tức giận kiểu gì, cuối cùng kết quả vẫn vậy, vẫn phải là bốn viên kẹo. Cái tên ấy có ham muốn đặc biệt về sự kiểm soát. Nghĩ tới, cô lại thấy hậm hực, rồi kiểu gì cũng sẽ đến một ngày cô phải dạy dỗ anh một trận mới được.
Bên tai cô lại chợt vang lên...

Tô Thâm Tuyết là một người rất đáng yêu, mà lại còn rất xinh đẹp nữa.

Qua hình dung về cô gái Á Đông, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy chính hình ảnh của mình thời niên thiếu.
Một khoảng trầm lặng.
Một lời nói rất nhẹ cất lên, quanh quẩn bên tai cô
Tôi thích cô.
Chầm chậm quay lại, chàng trai với chỏm tóc đuôi ngực nhìn cô nở một nụ cười hồn nhiên.
Tô Thâm Tuyết đứng bên cạnh xem Lục Kiêu Dương chụp ảnh.
Cậu thanh niên trẻ vừa chụp ảnh vừa nói những lời hợp lòng người.
Anh nói rằng anh có biết Thủ tướng của đất nước này, và cũng thừa nhận Thủ tướng của đất nước này hội tụ tất cả những điều kiện khiến người khác phải ghen tỵ và ngưỡng mộ. Nhưng thừa nhận cũng chỉ là một kiểu công nhận mà thôi.
Tuy nhiên điều khiến anh giống rất nhiều người khác cảm thấy ghen tỵ với Thủ tướng nước này vừa xuất hiện cách đây năm phút.
Một cảm xúc ghen tỵ xen lẫn cả sự ngưỡng mộ sâu sắc.

Ghen với anh ấy, ngưỡng mộ anh ấy, chắc chắn vì anh ấy đã cưới được người phụ nữ có tên Tô Thâm Tuyết phải không.
Tô Thâm Tuyết tiếp lời Lục Kiêu Dương.
Lục Kiêu Dương mỉm cười nhìn cô.

Nữ hoàng bệ hạ, ngoài việc là một người phụ nữ đáng yêu, xinh đẹp, Người còn là một người tự tin thái quá đấy nhỉ.

Đáng chết, quan sát vị trí mà Lục Kiêu Dương đang đứng, Tô Thâm Tuyết thoáng bốc đồng, đưa chân đá vào mấy gốc cây.
Cô sực tỉnh.
Bắt gặp ánh mắt của cô, Lục Kiêu Dương liền quay đi.
Tô Thâm Tuyết đặt tay lên đôi má bầu bĩnh của mình, thành thật chia sẻ,
Tôi đâu phải người xinh đẹp gì, cùng lắm... cùng lắm thì cũng được coi là dễ nhìn thôi.

Nghe qua thì có vẻ bổ mắt lắm đây!
Vì tò mò, Tô Thâm Tuyết đã hỏi Lục Kiêu Dương rằng cơ thể anh có phản ứng kia khi vẽ tranh cho các cô gái không. Nói cho cùng thì cũng đang trong độ tuổi hừng hực sức sống. Sợ chàng trai trẻ đến từ Mississippi xấu hổ, Tô Thâm Tuyết còn bổ sung thêm:
Không cần phải cảm thấy khó xử, tôi hoàn toàn hiểu. Đó là chuyện hết sức bình thường.


Nếu như Nữ hoàng muốn nghe những chuyện kiểu như đang vẽ dở thì phải chạy vào phòng tắm, thì e phải khiến Nữ hoàng bệ hạ thất vọng rồi.

Đây cũng là đánh giá của Utah Tụng Hương về nhan sắc của cô.

Không, chẳng ai đẹp bằng cô cả.
Lục Kiêu Dương vừa nói vừa chụp ảnh những chú chuồn chuồn.
Chàng trai trẻ đến từ Mississippi này thật biết làm người khác vui lòng.

Nữ hoàng bệ hạ, xu hướng tình dục của tôi bình thường!
Chàng thanh niên trẻ hơi tức tối,
Mặc dù, tôi chưa có quá nhiều kinh nghiệm trong một số chuyện, nhưng hai cô bạn gái trước đây của tôi chưa bao giờ phàn nàn về khoản đó của tôi đâu.

Chàng trai trẻ đến từ Mississppi này cũng thật thú vị.
Có điều, Nữ hoàng mà bàn luận quá sâu về vấn đề này thì không thích hợp lắm.
Hàng chục quả thông lộp bộp rơi xuống, có mấy quả rơi trúng đầu Lục Kiêu Dương.

Cô trốn sau thân cây, cười ngặt nghẽo vô cùng đắc ý.

Kỳ lạ là Lục Kiêu Dương không hề né tránh, cứ đứng im nhìn cô.

Mặt trời lặn về phía Tây, đã đến lúc nói lời từ biệt rồi.

Nhìn chỏm tóc đuôi ngựa dễ thương được buộc bằng dây chun màu hồng, một nỗi buồn man mác dâng lên trong lòng cô.

Sau này cô không thể gặp anh được nữa. Cũng như những bạn trẻ được Hoàng gia tặng một chuyến thăm Goran, anh sẽ trở về thế giới của anh, còn cô ở lại trong thế giới của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.