Chương 143: Xuân đi xuân lại về (7)


Anh rút một chiếc hộp từ chiếc ba lô màu hồng ra.


Trong hộp là món quà dành tặng cho Nữ hoàng đến từ một gia đình ba người, 8đứng đầu là Green Beira.
Chàng thanh niên đến từ Missisippi nói.

Nữ hoàng bệ hạ, thời gian không còn sớm nữa.
Hà Tinh Tinh đứng chắn giữa cô và Lục Kiêu Dương.
Tô Thâm Tuyết cho rằng phải để cho chàng thanh niên trẻ đến từ Missisippi nhìn thấy quyền uy của Nữ hoàng, cô cúi thấp đầu, lạnh lùng ra lệnh: Lui ra!
Hai thị vệ lui ra trước tiên.
Cô lạnh lùng nhìn thẳng vào Hà Tinh Tinh.

Nữ hoàng bệ hạ, tôi đã dùng loại nguyên liệu đắt nhất để vẽ đấy.
Anh không quên bổ sung.
Quả thật hình vẽ chibi trên giày trông khá giống cô.

Dáng vẻ lóng ngóng vụng về của Nữ hoàng bệ hạ thật sự rất đáng yêu.
Anh đáp.
Anh chàng này, vừa mới cho anh ta chứng kiến quyền uy của cô, thế mà anh ta vẫn đáp lại được bằng những lời hoa văn bay bướm như vậy.
Chỉ có điều... trong lúc buộc dây giày, cô gặp chút khó khăn.
Đối với cô, tự tay buộc dây giày dường như đã là việc trôi xa từ kiếp trước. Hơn nữa, Tô Thâm Tuyết nhẩm đếm, trên hai chiếc giày dường như có thêm ba chục lỗ xỏ dây.
Trên đời này, có những chuyện chỉ cần biết rõ trong lòng là tốt rồi.
Lướt qua những đốm xanh lục trên giày, cô hỏi Lục Kiêu Dương liệu có muốn nhìn xem đôi giày này có hợp với cô hay không không?
Phần đế được mẹ Leona phụ trách, góp nhặt từ tất cả những hình ảnh Nữ5 hoàng tham dự các sự kiện cộng đồng. Còn chất liệu bên trong đôi giày và phối màu dây giày là sản phẩm của mẹ Beira, từng đường kim mũi chỉ đều được may tay thủ công.
Cuối cùng, Lục Kiêu Dương đã vẽ lên nền vải màu hồng một hình vẽ chibi của Nữ hoàng vô cùng dễ thương.
Cô vừa dứt lời, cả Hà Tinh Tinh và hai thị vệ đã đồng thanh hô lên:
Nữ hoàng bệ hạ.

Biết rồi, biết rồi, Nữ hoàng không được phép thay giày trước mặt một người đàn ông xa lạ.
Cô khẽ giãy chân ra, ai ngờ anh còn siết chặt hơn, không chỉ vậy còn cao giọng cảnh cáo,
Yên nào.

Lục Kiêu Dương không chỉ giúp cô xỏ dây giày, mà còn thuận tay đi giày cho cô.
Giày rất thoái mái, êm ái, vừa chân.
Mang giày xong, cô đi qua đi lại trước mặt Lục Kiêu Dương cả trăm bước.
Thôi bỏ đi, chỉ còn vài chục phút nữa là Lục Kiêu Dương rời khỏi đây rồi. Ý nghĩ này khiến cô cất lời cằn nhằn,
Cậu nhóc, những lời như vậy phù hợp để nói với mấy cô gái bên ngoài tường thành cung điện hơn.

Nói xong, Tô Thâm Tuyết mới ý thức được Lục Kiêu Dương đang giữ bàn chân trần của cô trong tay. Nếu như bị người khác nhìn thấy, chuyện Lục Kiêu Dương phải ở tù một tháng là không có gì phải bàn cãi.
Vài giây sau, Hà Tinh Tinh cũng rời khỏi phòng trà.
Tô Thâm Tuyết ngồi xuống chiếc ghế nệm, thay đôi giày mà Lục Kiêu Dương tặng.
Nhưng đây là một vị khách đặc biệt.
Vị khách đặc biệt này đã khám phá ra một điều mà chồng cô còn chưa từng phát hiện ra, Nữ hoàng thích màu xanh lục.
Không lẽ chàng trai trẻ đến từ Missisippi lại mê mẩn Nữ hoàng luôn rồi? Cô khẽ hắng giọng:
Thưa ngài, ngài muốn tự mình rời khỏi đây, hay là muốn thị vệ của tôi vác ngài ra khỏi đây?

Anh khẽ cười, hạ giọng nói:
Tạm biệt, Nữ hoàng bệ hạ của tôi.

Cuối cùng cô dừng lại trước mặt anh, cười rạng rỡ:
Cậu nên cảm thấy vinh hạnh đi, Nữ hoàng rất thích đôi giày cậu tặng.

Có tiếng gõ cửa, giọng nói của Hà Tinh Tinh vang lên.
Đã đến lúc vị khách tới thăm cung điện phải ra về.
Lục Kiêu Dương bỏ ngoài tai.
Lục Kiêu Dương đã giúp cô buộc dây giày.
Trong lúc Lục Kiêu Dương buộc dây giày giúp mình, cô hỏi anh:
Có phải là tôi rất vô dụng không?

Trên mỗi chiếc giày có hai hình vẽ chibi, tổng cộng có bốn hình chibi... tất cả đều có điểm xuyết màu xanh lục, hoa tai xanh lục, vòng cổ xanh lục, áo thêu hoa xanh lục, vòng tay xanh lục.
Tô Thâm Tuyết nghĩ, năm sau, cô vẫn sẽ nhớ khuôn mặt của Lục Kiêu Dương. Năm sau nữa, cô vẫn sẽ nhớ đến chỏm tóc đuôi ngựa của Lục Kiêu Dương. Nhiều năm sau nữa, có thể cô không còn nhớ được dáng vẻ của Lục Kiêu Dương, hay là tên của anh nữa. Nhưng sâu trong ký ức của cô, chắc chắn sẽ luôn mãi lưu lại hình ảnh màu xanh lục nổi bật trên đôi giày màu hồng.
Trước mặt Lục Kiêu Dương, Tô Thâm Tuyết mở chiếc hộp ra. <3br>
Bên trong chiếc hộp là một đôi giày.
Đôi giày màu hồng, trên nền hồng có vẽ hình một con búp bê vô cùng dễ thương.

Nữ hoàng bệ hạ, đây là đôi giày có một không hai trên thế giới, kể cả lãnh tụ Hoa Kỳ cũng đừng nghĩ tới chuyện dâng tặng chức6 Tổng thống để đổi lấy nó.
Lục Kiêu Dương tự tin nói.
Cùng với hai tiếng
Tạm biệt
được thốt lên, những cảm xúc khó tả cũng trào dâng trong lòng.

Lục Kiêu Dương quay người lại, đưa lưng về phía Tô Thâm Tuyết, tiến ra cửa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.