Chương 163: Lại một năm nữa (5)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1122 chữ
- 2022-02-04 08:15:13
Hai người chạy quanh ngõ nhỏ tối tăm. Trong ngõ nhỏ, anh mặc cho cô đánh cho đến khi cô kiệt sức nhào vào lòng anh. Anh hôn8 cô, sóng tình trào dâng mãnh liệt. Lần này, cô không chịu cho anh. Ngõ nhỏ tối tăm ngay bên cạnh nhà nghỉ, anh kéo tay cô3 chạy vào đó.
Đương nhiên, họ không thể đăng ký bằng tên thật của mình.
Cô chỉ có thể ở đây hai mươi phút thôi.
Thở hắt ra một hơi, Tô Thâm Tuyết nâng tay đặt lên chuông cửa.
Bình minh trong con ngõ nhỏ.
Nơi đó vang tiếng một nam một nữ đang cố sức gào thét: Mamma mia, let me go
Ở trên lưng anh, cô quay lại nhìn căn phòng họ vừa thuê. Rèm cửa sổ vẫn chưa được mắc lại kìa. Xuyên qua bóng đêm, dường như cô thấy đằng sau tấm cửa sổ đó là bóng hình người đàn ông và phụ nữ đang quấn chật lấy nhau.
Chậm rãi giơ tay lên, cô vờ như trên tay là chiếc áo khoác tua rua bị xé hỏng.
Tụng Hương, em rất rất yêu anh.
Không biết đến lúc đó, liệu cô có được đáp trả bằng câu:
Tô Thâm Tuyết, em uống nhầm thuốc rồi đấy
hay không.
Nói đến lại lấy làm hổ thẹn. Nếu không phải mấy ngày trước cô vô tình phát hiện tấm danh thiếp Lục Kiêu Dương đưa cho cô, Tô Thâm Tuyết gần như quên bẵng đi chuyện này. Gần đây cô bận rộn, Thủ tướng còn không có lịch trình đi công tác nước ngoài. Nhìn bề ngoài, Nữ hoàng và Thủ tướng vẫn trải qua cuộc sống như trước đây, nhưng họ lén lút ở bên nhau mỗi tối. Phần lớn là cô đến chỗ anh. Phòng ngủ của anh có thêm đồ đạc của cô, như cốc uống nước, dép lê. Trong phòng vệ sinh, sữa rửa mặt của cô đặt cạnh nước súc miệng của anh.
Sửa rửa mặt và nước súc miệng để cạnh nhau luôn có thể gợi lên tiếng cười khúc khích mỗi khi cô ở một mình.
Bảo tàng chỉ cách địa chỉ Lục Kiêu Dương đưa cho cô có ba con phố. Nếu lái xe cần ba mươi lăm phút, nếu đi đường tắt thì cô chỉ cần mười phút đi bộ.
Đi tìm Lục Kiêu Dương là một quyết định bốc đồng.
Tụng Hương, Tô Thâm Tuyết là Tô Thâm Tuyết, Utah Tụng Hương là Utah Tụng Hương.
Đầu tháng Mười, cô nhân cô hội ra đi làm mà chuồn ra khỏi cửa sau Viện bảo tàng.
Biết nơi diễn ra sự kiện ngày hôm nay gần nơi ở của Lục Kiêu Dương, Tô Thâm Tuyết quyết định tranh thủ giờ nghỉ đi gặp Lục Kiêu Dương.
Đeo kính đen và tóc giả, dưới sự hướng dẫn của Hà Tinh Tinh, cô đi tắt qua trung tâm thương mại, phòng tập, nhà dân, rồi trèo lên hai tầng cầu thang, đứng trước phòng của Lục Kiêu Dương.
Beelzebub has a devil put aside for me, for me, for me!
Khoảnh khắc ấy, Tô Thâm Tuyết cho rằng tình yêu đang ở nơi mà tay cô có thể với tới, hoặc có lẽ đã chạm đến rồi.
Hôm sau đã có kết quả.
Lục Kiêu Dương vẫn đang ở Goran. Nửa tháng trước, Lục Kiêu Dương đã ký hợp đồng với một phòng tranh có chút danh tiếng ở Goran, bởi vậy anh được phép tạm trú ở Goran.
Có thể, trong lúc cùng nhau tản bộ, anh đang than phiền với cô, cô lặng lẽ lắng nghe, anh oán trách mình đang nói chuyện với không khí, cô sẽ trả lời rằng:
Tụng Hương, em yêu anh.
Có thể, trong lúc cùng dùng cơm, anh rót nước cho cô, cô đổi tiếng cảm ơn thành
Tụng Hương, em yêu anh
. Hoặc có thể, như buổi bình minh này, họ đi trên con ngõ nhỏ xa lạ, cô gào tướng tên anh làm anh thấy phiền. Cô lại hét to một câu cuối cùng:
Tụng Hương, em yêu anh.
Ở cửa sau của Viện bảo tàng, Hà Tinh Tinh đưa cho cô chiếc kính đen.
Công dân mang hộ chiếu Mỹ có thể ở lại Goran năm mươi ngày. Không biết Lục Kiêu Dương có còn ở Goran không. Tô Thâm Tuyết mang lòng tò mò giao danh thiếp cho Hà Tinh Tinh.
Goran rất nghiêm ngặt trong việc lưu hồ sơ người nước ngoài. Utah Tụng Hương đưa hết số tiền còn lại cho ông chủ nhà nghỉ, kèm theo một câu:
Ông anh, cho tôi hai tiếng thôi. Tôi muốn làm cô ấy phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Vừa vào phòng, cô đã bắt đầu đánh anh. Sao anh có thể nói như vậy? Cô đánh thì anh hôn, cô cắn thì anh ôm, hai người đùa giỡn đến trước cửa sổ, trong lúc ấy cô lỡ tay giật rèm rơi xuống, để tấm rèm trùm lên hai người họ. Khi rời khỏi phòng, anh cõng cô đi trong ngõ nhỏ tận đến lúc hừng đông. Anh hát cho cô nghe bài hát của ban nhạc Queen. Tuy anh hát không ra nhịp điệu gì, nhưng may mà giọng hay, người cũng đẹp.
Khoảnh khắc ấy, Tô Thâm Tuyết cảm thấy, người đàn ông cõng cô chính là anh bạn trai hát nhạc Rock tài năng trong tưởng tượng của cô thời thơ bé.
Beelzebub has a devil put aside for me, for me, for me!
(Mamma Mia, hãy để con đi, Beelzebub đã vì con mà từ bỏ ma quỷ.)
Cô điên cuồng vẫy chiếc áo khoác tua rua, đôi mắt đong đầy nước mắt xúc động, hòa theo nhịp điệu của anh, nghêu ngao:
Mamma mia, let me go
Anh dùng hộ chiếu nước ngoài và vé9 máy bay Văn phòng Thư ký Thủ tướng đã chuẩn bị. Cô núp sau anh, nhìn anh đưa hộ chiếu, máy bay và vài tờ đô la Mỹ cho chủ6 nhà nghỉ, bắt chước giọng nước ngoài nói rằng anh cần thuê hai tiếng.
Hiển nhiên ông chủ không đồng ý, vì cô gái 5không mang giấy tờ tùy thân.
Tụng Hương, em yêu anh, cô khẽ nói.
Tô Thâm Tuyết hy vọng không lâu sau, cô có thể nói với anh những lời này.
Một câu
Tụng Hương, em yêu anh
có lẽ sẽ đổi lấy câu
Tô Thâm Tuyết, em uống nhầm thuốc rồi
của anh. Nhưng một trăm câu
Tụng Hương, em yêu anh
chắc sẽ đủ đáng tin nhỉ?
Đến khi anh tin tưởng rồi, cô sẽ ôm anh, dịu dàng nói với anh rằng, đừng lo, Tụng Hương đừng lo, em sẽ không như mẹ anh đâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.