Chương 164: Lại một năm nữa (6)



Hans, có người tìm này.
Cô gái đập mạnh vào cửa.

Nói xong, cô gái đi về phía cầu thang máy, vừa đi xuống vừa nói to hằn học,
Thế mà 8nói là hôm nay chỉ gặp mỗi mình mình. Mẹ nói đúng thật, bọn con trai Mỹ toàn tên lừa đảo.


Lục Kiêu Dương xuất hiện trước cửa.
Tô Thâm Tuyết lại thấy màu hồng công chúa trên người chàng trai trẻ đến từ Missisippi. Trước đây là giày, còn bây giờ là một mảnh chiếc tạp d9ề.
Lúc này, Tô Thâm Tuyết bị thu hút:
Tranh khỏa thân?


Phòng tranh khỏa thân.


Tôi có thể xem được không?


Tôi không thích mở cửa sổ, mà tôi cũng không thích kéo rèm cửa ra.
Giọng Lục Kiêu Dương không được mềm mỏng cho lắm.
Xem ra, Lục Kiêu Dương giận thật rồi.
Cô không cần phải ở lại đây để hứng chịu cơn giận dữ của anh. Chàng trai trẻ đến từ Missisippi cho rằng ở cùng cô hai tiếng rưỡi thì đã to chuyện lắm à, tưởng là mình giỏi lắm hay sao, tưởng họa sĩ tranh khỏa thân thì ghê gớm lắm à?

Tôi đến đây khiến cậu cảm thấy bất tiện sao?
Cô hỏi anh.

Cô là Nữ hoàng bệ hạ.
Anh đáp.
Câu này vô cùng gượng ép.
Hôm nay, Lục Kiêu Dương đã nói, nếu nhìn lại hai mươi ba năm cuộc đời anh, sự kiện được xếp hàng đầu chính là Nữ hoàng đã nghe theo đề xuất của anh, biết đến món mỳ nổi tiếng đang khá hot trong giới trẻ hiện nay.
Tiếp sau đó, tình hình đổi thành Tô Thâm Tuyết ăn mỳ, còn Lục Kiêu Dương ngồi nhìn cô ăn.
Mỳ ăn liền vị cà chua đã kéo họ về với buổi đêm bầu trời đầy sao, họ đã cùng nhau du ngoạn vòng quanh thế giới.

Tôi chỉ có thể ở đây hai mươi phút thôi.
Tô Thâm Tuyết nói với Lục Kiêu Dương. Nấn ná mất một lúc rồi, chắc giờ chỉ còn khoảng mười lăm phút thôi.
Câu này như khiến Lục Kiêu Dương bừng tỉnh. Anh mở cửa ban công, quăng hết đồ trong tay qua ban công.

Rầm
một tiếng, cửa ban công được đóng lại.
Hành động này khiến Tô Thâm Tuyết cảm thấy dường như chàng trai trẻ Missisippi đang tức giận.
Tại sao Lục Kiêu Dương lại tức giận?
Ngẫm nghĩ một hồi, Tô Thâm Tuyết cho rằng có lẽ liên quan đến việc cô đến mà không báo trước. Cô nghe rõ ràng câu nói của cô gái ban nãy trước khi đi ra cầu thang.
Lúc cô đang định nói lời từ biệt thì Lục Kiêu Dương lại lên tiếng,
Nữ hoàng bệ hạ, có phải Người muốn nói rằng không cần phải ở một nơi như thế này mà chờ đợi, tủ giày của Nữ hoàng bệ hạ còn rộng hơn cả chỗ này nữa.

Ơ… Lục Kiêu Dương đang nói gì vậy, cô có chê bai nơi này một câu nào đâu. Chỉ để chứng minh mình không hề chê bai chỗ này, Tô Thâm Tuyết đành nuốt lại lời từ biệt.
Vẫn còn mười phút nữa.
Chỉ vào tấm rèm cửa, cô hỏi anh, có thật là anh không thích mở rèm, cũng không thích mở cửa sổ không?

Không phải.
Lục Kiêu Dương trả lời.
Cô nhìn anh.
Không biết có phải do bụng đói hay không, cô cứ nhìn hau háu vào bát mỳ của Lục Kiêu Dương.
Cô vừa nhìn, vừa hỏi:
Lục Kiêu Dương, cậu đang ăn gì thế?

Hôm nay, lần đầu tiên Tô Thâm Tuyết được ăn món mỳ trong truyền thuyết. Mùi vị này… là vị cà chua mà cô thích nhất, chỉ mới thử một miếng mà mắt cô đã long lanh sáng rực lên.
Tô Thâm Tuyết giả bộ ngó nghiêng quan sát căn hộ.
Không gian không rộng lắm, một phòng ngủ, một phòng khách. Phòng khách vốn dĩ không rộng lắm, lại còn đặt thêm một tấm bình phong. Bên trong tấm bình phong là một chiếc giường, cửa phòng đóng im ỉm.
Lục Kiêu Dương vẫn mải mê với việc của mình. Bây giờ là giờ ăn trưa, anh đang mở chai nước ra.
Tô Thâm Tuyết bước đến bên cửa sổ. Rèm cửa sổ được kéo kín, ánh sáng trong phòng không tốt lắm, không khí cũng có vẻ bí bách, có lẽ mở cửa sổ ra sẽ tốt hơn.
Tay cô vừa chạm vào dây rút kéo rèm thì đã giật mình rụt lại vì tiếng hét của Lục Kiêu Dương.

Tôi chỉ nghĩ mở cửa sổ có lẽ sẽ tốt hơn.
Tô Thâm Tuyết giải thích.
Tô Thâm Tuyết cũng thấy ngại. Trong số những món đồ Lục Kiêu Dương đang cầm trên tay, cô nhìn thấy có một số đồ dùng cá nhân của phụ nữ. Chắc là của cô gái nóng bỏng vừa lẩm bẩm chửi rủa vừa rời đi ban nãy.
Ồ, cuộc sống ở Goran của chàng trai trẻ đến từ Missisippi cũng khá tốt đấy chứ, ít nhất là trên phương diện tình cảm.
Suy nghĩ này xuất hiện, những cảm giác bất an mông lung của cô trước khi đến đây bỗng bay biến sạch.
Cô gật đầu, tiếp tục ăn mỳ.
Một lát sau, mắt cô lại nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt, hỏi,
Trong phòng kia cũng có bí mật sao?

Lục Kiêu Dương lắc đầu:
Đó là phòng tranh của tôi.

Lục Kiêu Dương tỏ thái độ hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì tới cô. Anh ngồi khoanh chân xếp bằng trên nền nhà, cắm cúi chăm chú giải quyết bữa trưa.
Lại thêm hai phút trôi qua.
Tô Thâm Tuyết đang định cất bước đi, Lục Kiêu Dương lại nói,
Có phải Nữ hoàng bệ hạ khinh miệt không muốn ngồi lên chiếc sofa nhuốm mùi nghèo khổ không?

Tô Thâm Tuyết liền ngồi phịch xuống chiếc sofa.
Tô Thâm Tuyết cứ ngồi trên sofa, còn Lục Kiêu Dương cứ ăn.
Lúc này, Tô Thâm Tuyết mới nhớ ra mình vội vàng tới đây nên chưa kịp ăn trưa, giờ cũng cảm thấy hơi đói bụng.
Lần thứ ba gặp gỡ, không hiểu sao Tô Thâm Tuyết và Lục Kiêu Dương lại cảm thấy không thoải mái như hai lần trước.
Tô Thâm T6uyết không biết có phải vì cô đường đột tìm đến tận cửa phòng anh hay không.
Vừa bước vào nhà, Lục Kiêu Dương đã luôn tay luôn chân. Đ5ầu tiên là kéo rèm cửa sổ lên, sau đó gom những thứ vứt linh tinh trên sofa và bàn ghế, nào là quần áo, tạp chí, túi giấy, đồ ăn nhẹ... rồi ôm trong tay. Nhưng lại có một vấn đề. Mất một lúc lâu mà anh vẫn không tìm được chỗ thích hợp để cất những thứ này, cứ ôm khư khư trên tay. Lục Kiêu Dương có vẻ ngại ngùng.
Hả…?
Chàng trai trẻ đến từ Missisippi sao cứ như ăn phải thuốc súng thế nhỉ?
Cái gì cơ! Có phải Nữ hoàng bệ hạ khinh miệt không muốn ngồi lên chiếc sofa nhuốm mùi nghèo khổ không ư?

Phía sau cửa sổ là bí mật của tôi.
Lục Kiêu Dương đã nói với cô như vậy.

Bí mật gì thế?

Lục Kiêu Dương đưa tay lên ra dấu
suỵt.


Lần sau đến rồi xem.
Lục Kiêu Dương nói như vậy.

Mỳ cà chua đã ăn hết, đã đến lúc phải rời đi rồi.

Đứng ở hành lang nhỏ hẹp, anh nói với cô:
Tạm biệt, Nữ hoàng bệ hạ của tôi.


Cô vẫy tay chào tạm biệt Lục Kiêu Dương.

Trước khi rời đi, Lục Kiêu Dương đưa số điện thoại di động của mình cho Tô Thâm Tuyết, nói rằng lần sau muốn đến đây thì gọi trước cho anh.

Trên đường trở về Cung điện Jose, Tô Thâm Tuyết nhận được tin tức Utah Tụng Hương sẽ quay trở lại Goran muộn một ngày.

Hiện tại, Utah Tụng Hương đang tham dự Hội nghị thượng đỉnh bốn quốc gia châu Đại Dương ở Úc. Người ta nói rằng lý do về muộn một ngày là vì hôm đó Utah Tụng Hương cùng nguyên thủ của một số quốc gia khác gặp nhau để lướt sóng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.