Chương 166: Lại một năm nữa (6)


Anh mở mắt ra, Tô Thâm Tuyết đang mặc quần áo.

Con gái lớn nhà họ Tô lại giận rồi.

Hay là anh nhảy từ đây xuống? Nhé?

Cuối cùng, cô cũng chịu cất lời:
Anh... anh nói gì cơ?

Con gái lớn nhà họ Tô lúc n8ào cũng tức giận. Vivian Jellybean thích làm nũng cũng hay giận dỗi.
Vậy nên, trong lòng Utah Tụng Hương gióng lên hồ3i chuông cảnh báo.
Trong ánh sáng lờ mờ, anh trân trối nhìn cô.
Dường như, ánh mắt của anh khiến cô hơi hoang mang.
Utah Tụng Hương nhắm mắt lại.

Có cần anh nhảy từ đây xuống không?

Làm sao đây? Anh phải làm sao đây.
Hoảng loạn, bế tắc.
Anh nghe ra… sự nghẹn ngào trong giọng nói của cô.
Anh không nghĩ ngợi gì, vươn tay chạm vào khóe mắt Tô Thâm Tuyết. Quả nhiên, ướt đẫm rồi!
Yên tĩnh rồi, sẽ k9hông có ai lải nhải bên tai anh nữa.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Utah Tụng Hương mới vòng tay theo thói quen. Cán6h tay anh chỉ ôm vào không khí.
Nực cười đến hoang đường!
Càng hoang đường hơn nữa là, cơ thể của con gái lớn nhà họ Tô dường như có một loại ma thuật nào đó, lại có thể dễ dàng tác động đến cảm xúc của anh như vậy. Bất luận thế nào, khi chạm vào những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, tim anh lại đập rộn lên, lại muốn dùng những thủ đoạn cực kỳ ám muội với cô. Nhưng mà, Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu, anh tưởng rằng đây là cơ hội để chúng ta có thể nhanh chóng làm hòa. Anh không thể nào chịu đựng nổi khi em ra sức thoát khỏi vòng tay anh.

Tô Thâm Tuyết, sao em lại ngồi đây như ma thế để làm gì?
Anh bực bội hỏi.

Nếu em giống con ma ngồi đây, thì anh chính là tên trộm trèo ban công!
Cô hậm hực đáp trả.

Anh nhảy từ đây xuống thì có thể ngăn được những giọt nước mắt của em không?
Những lời như vậy rất quen. Rất lâu, rất lâu trước đây, đã có một người đàn ông từng nói với một người phụ nữ những lời như vậy.
Tìm về hồi ức, Utah Tụng Hương nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông và người phụ nữ đó.
Đúng là ma làm. Dạo gần đây Tô Thâm Tuyết không chỉ hay giận dỗi, mà cứ đụng một tý là khóc lóc.
Em phải biết, phải biết rằng, em là Nữ hoàng của đất nước này, Nữ hoàng mà cứ hơi một tý là khóc thì có được không? Nhưng mà, suy nghĩ này khi được bật ra thành lời nói thì lại trở thành:
Sao em lại khóc?

Trái t5im anh trống rỗng.
Khẽ chửi thề, Utah Tụng Hương đi ra khỏi phòng ngủ.

Em đâu có khóc.


Tại sao lại ngồi đây khóc? Tại sao lại làm như thể uất ức thế kia?

Tô Thâm Tuyết, em phải giữ lấy anh, đừng để anh trở thành người giống Utah Tụng Khinh.
Nếu hỏi tại sao Utah Tụng Hương lại nói những lời như vậy, anh cũng không biết. Anh chỉ biết rằng những giọt nước mắt mà anh hôn mãi không hết kia của Tô Thâm Tuyết khiến anh hoảng hốt. Chết tiệt, chết tiệt, sao lại hôn mãi không hết chứ!
Anh lại gõ cửa, vẫn không có ai đáp lại.
Anh vặn tay nắm cửa, liền phát hiện cửa phòng đã bị khóa. Tô Thâm Tuyết tự nhốt mình trong phòng.
Anh đứng trước cửa phòng Tô Thâm Tuyết gõ cửa, không có tiếng đáp.
Đáng chết!
Utah Tụng Hương mở cửa phòng khách. Từ ban công phòng khách có thể trèo sang ban công phòng Tô Thâm Tuyết. Cái gì thế, anh đang làm chuyện ngu ngốc gì thế? Chỉ vài tiếng nữa là trời sáng rồi. Trời sáng thì Tô Thâm Tuyết sẽ tự động ra khỏi phòng thôi. Chẳng may anh ngã xuống thì sao, đây là đang ở tầng ba đấy. Nếu anh không chết thì cũng thành chủ đề bàn tán của mấy quan chức lớn tuổi trong Quốc hội. Đó là ban công của anh cơ mà.
Nhưng mà, anh cũng đã làm chuyện ngu ngốc đó rồi.
Ngay khi bàn chân anh chạm xuống sàn ban công phòng Tô Thâm Tuyết, anh bị người đang ngồi trên ban công làm cho giật mình. Dường như, người đang ngồi trên ban công kia cũng giật thót mình vì sự xuất hiện của anh.
Bây giờ là mấy giờ rồi, người còn ngồi trên ban công kia có thể là ai được nữa chứ?
Một cơn gió thổi tới.
Anh điên rồi.

Em nói rồi, em đâu có khóc.

Cô quay người rời khỏi ban công. Anh chặn cô lại.
Sau khi xác định mình không nghe nhầm, cô lắc đầu nguầy nguậy.
Đôi tay cô vòng qua người anh, quấn lấy như dây leo:
Không, em không muốn, em không muốn anh nhảy từ đây xuống đâu.

Cô nói,
Tụng Hương, em không khóc nữa. Anh xem, em không còn khóc nữa rồi, bây giờ đâu còn giọt nước mắt nào nữa.

Cô chủ động lần tìm môi anh.
Anh mạnh mẽ chiếm hữu bờ môi cô.
Tô Thâm Tuyết, từ sau không được dễ dàng tin lời đàn ông, đặc biệt là trong những lúc như thế này. Tô Thâm Tuyết, trong những lúc như thế này, đàn ông nói rằng có thể vì em mà nhảy từ đây xuống đều là nói xạo, chẳng qua họ muốn nhanh chóng tìm được hoan lạc mà thôi.
Anh nhắm mắt lại, mặc kệ cô.
Rất nhanh, tiếng bước chân xa dần.
Một giây sau.

Suýt nữa dọa người ta sợ chết khiếp.
Hai người không hẹn mà cùng đồng thanh.
Giằng co một hồi, cô liền ngã vào lòng anh.
Anh hôn cô, cô ra sức vùng vẫy, thật sự muốn thoát khỏi anh.
Vào giờ này, anh không muốn đi tìm quản gia để lấy chìa khóa.
Chết tiệt, chết tiệt thật!
Hình ảnh Tô Thâm Tuyết ngồi một mình trên ban công khiến Utah Tụng Hương đau nhói từ tận xương tủy.
Anh cố sức hôn lấy những giọt lệ rưng rưng chực rơi xuống nơi khóe mắt cô. Thế nhưng anh hôn thế nào cũng không hết, mà ngược lại, dường như còn tuôn rơi nhiều hơn.
Tô Thâm Tuyết lại muốn thoát khỏi anh sao?
Thật là buồn cười!
Một năm sau, người phụ nữ đã chết trong bồn tắm. Ngay lúc người phụ nữ đó nằm lạnh lẽo trong bồn tắm, người đàn ông kia đang nằm trên giường của một cô gái tên Elena.
Cho nên, Tô Thâm Tuyết, em phải canh chừng anh.
Trong lòng anh trống huơ trống hoác.
Lại qua thêm một lúc nữa.
Một câu nói ngu ngốc vang lên bên tai cô:
Nếu anh nhảy từ đây xuống, liệu có thể ngăn những giọt nước mắt của em lại không?

Khoảnh khắc đó...
Ánh đèn yếu ớt cùng ánh sáng từ những vì sao xa xăm.
Hai người đối mắt nhìn nhau.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.