Chương 376: Nữ hoàng bệ hạ của tôi



Thật không may, vũ trụ lại gặp phải hố đen.
Utah Tụng Hương không chịu yếu thế.


Có hố đen hay không cũng do Chú8a quyết định.



Ai nấy đều biết, Judas đã kết liễu Chúa vào ngày thứ Tư đấy.

Vào ngày cuối cùng Lục Kiêu Dương ở Goran, nếu không phải chỉ vì sợi dây giày cột dở kia, có lẽ Tô Thâm Tuyết sẽ luôn cho rằng, chàng trai trẻ bang Mississippi quả thật hệt như câu nói cửa miệng
Tôi chính là kẻ siêu ngầu đã chủ động gõ cửa nhà Thần Chết
của anh.
Dưới ánh nắng lúc bốn giờ chiều, sợi dây giày trên chân người phụ nữ chỉ mới được cột một nửa, người đàn ông đang ngồi trên xe lăn tựa trán vào đầu gối cô.
Người phụ nữ ngồi trên băng ghế dài màu trắng, lẳng lặng nghe người đàn ông kia nói chuyện. Ban đầu, người đàn ông chỉ thầm oán giận bản thân ngay cả dây giày cũng không buộc được, nhưng sau một khoảng lặng kéo dài, người đàn ông bắt đầu khóc nức nở.
Người phụ nữ ngồi trên băng ghế dài không nói nên lời, chỉ để mặc nước mắt rơi lã chã.
Khoảnh khắc ấy, Tô Thâm Tuyết đã thấu hiểu sự lựa chọn của Lục Kiêu Dương.
Chàng trai trẻ bên bờ sông Mississippi này muốn mang theo lòng yêu thương để ra đi.
Anh luôn cố gắng, dũng cảm, kiên cường.

Nhưng có lẽ phải ngừng tại đây thôi.
Người đàn ông tựa trán lên đầu gối người phụ nữ, khóc nức nở như trẻ con.
Người đàn ông nói, nếu hiện tại anh đã năm mươi tuổi, anh sẽ thản nhiên tiếp nhận lời triệu hồi của Thần Chết. Thế nhưng, anh của hiện tại vẫn còn tận hai mươi mấy năm nữa mới đến năm mươi tuổi.
Nhìn mà xem, đến lúc này, chỉ bởi những sự vật và con người kia, anh đã cảm thấy thiết tha với thế giới này rồi, cũng thầm cảm thấy may mắn vì bản thân đã biết trân trọng thế giới này. Song, nếu vẫn tiếp tục sống, sẽ có một ngày, sau khoảng thời gian dài tiếp xúc với bao nhiêu người bệnh, lòng thiết tha ấy của anh sẽ dần héo mòn đi, thay vào đó là sự lãnh đạm, không còn biết ơn, chỉ biết đắm chìm trong ai oán.
Cho nên, hãy chấm dứt tại đây thôi, nhân lúc anh vẫn còn yêu quý cuộc đời này.

Tô Thâm Tuyết, cô hiểu không?
Người đàn ông cất giọng hỏi.
Cô vừa dứt lời, hai người kia đã không hẹn mà cùng quát về phía cô:

Im miện5g!


Im miệng!

Anh lựa chọn rời đi lúc này, chính là vì muốn giữ lại sự tha thiết đối với thế giới này, một năm bốn mùa, Đông ấm Hạ mát, Xuân qua Thu tới, âm nhạc, thức ăn, sắc màu, đám đông huyên náo, trẻ con mỉm cười…
Quan trọng hơn cả, thế giới này còn có mẹ Beira, mẹ Leona, có Tô Thâm Tuyết, có một con mèo tên là Kahn.
Đúng rồi, người đàn ông tên Utah Tụng Hương kia cũng không đến mức quá tồi tệ.


Năm ánh sáng.
<3br>

Nổ hành tinh.

Giọng nói của hai người đàn ông khiến nóc nhà cũng suýt bị lật tung, có chỗ nào giống với 9chuyện kể trước khi đi ngủ chứ? Cuối cùng, Tô Thâm Tuyết cũng không nhịn nổi nữa, siết chặt nắm tay kêu lên:
Rốt cuộc ha6i người đang làm gì vậy hả!

Vì sao lại khóc?
Bởi vì sợ hãi, cái chết đã cách anh gần đến mức chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến rồi. Anh hiểu rõ hơn bất cứ ai, không có cái gì gọi là Thiên Đường, cũng không có cái gì gọi là Địa Ngục. Khi nhắm mắt lại, tất cả các giác quan đều như khép kín, suy nghĩ, vị giác hay đau đớn đều sẽ rời bỏ anh mà đi, nhưng thế giới vẫn sẽ tiếp diễn đến tận trăm nghìn năm sau.

Hans, người đến được với thế giới này đều sẽ trải qua rất nhiều chuyện.
Đây là điều mà hai người mẹ của anh đã nói.
Chuyến đi này không phải vì công việc, lại thêm thời gian quá mức gấp rút, do đó, người phụ trách phía Hoàng gia đã lập tức gọi điện đến số Một đường Jose. Phía số Một đường Jose đáp lại bằng đủ loại đánh giá cân nhắc nhằm chống lại việc xuất ngoại của Nữ hoàng.
Tuy nhiên, tại Cung điện Jose, Nữ hoàng vẫn kiên quyết phải đi bằng được.
Hai bên lại tiến hành hai phiên đàm phán, cuối cùng cho ra kết luận như sau: Nếu Nữ hoàng vẫn nhất nhất giữ ý định của mình, vậy mọi hậu quả sẽ do Nữ hoàng tự chịu trách nhiệm, cũng có thể hiểu rằng tất cả mọi người đều phản đối việc xuất ngoại của Nữ hoàng.
Trên mặt cả hai tràn ngập bất mãn, như thể cô chính là thủ phạm dẫn đến
câu chuyện kể trước khi ngủ
đầy ly kỳ này.
Trước hai ánh mắt kia, không biết sao cô lại cảm thấy chột dạ.

Sữa nguội rồi.
Cô chỉ vào ly sữa còn đang bốc khói nhè nhẹ, ấp úng nói.
Bốn giờ bốn mươi phút, Tô Thâm Tuyết gọi điện cho hãng hàng không. Năm giờ mười phút, cô hỏi Lục Kiêu Dương liệu có đồng ý cùng đi du lịch với Nữ hoàng không.
Năm giờ rưỡi, ekip Hoàng gia triệu tập cuộc họp khẩn cấp.
Nữ hoàng sẽ lên chuyến bay lúc tám giờ sáng mai rời khỏi Goran, chuyến đi này kéo dài suốt bảy ngày, điểm đến là Thụy Sĩ.
Ekip của Nữ hoàng cũng vô cùng táo bạo, Phòng Thư ký của Nữ hoàng đã bắt đầu cắt cử đoàn tùy tùng đi theo Nữ hoàng, cũng như bố trí khách sạn dừng chân tại Thụy Sĩ.

Phiên đàm phán của hai bên tan rã trong không khí bất hòa.

Đối mặt với việc Tô Thâm Tuyết
hỏi một đằng, trả lời một nẻo
đến lần thứ tư, Lục Kiêu Dương cảm thấy vô cùng đau đầu.

Nữ hoàng của tôi ơi, không phải mới đây thôi em còn thề son sắt quyết không quan tâm đến thái độ của người nào đó ư?

Hai người dừng lại dưới ánh đèn trong sân vườn, Lục Kiêu Dương nhìn về phía người phụ nữ đang bồn chồn kia, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
Đi tìm tên đó nói chuyện chút đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.