Chương 377: Nữ hoàng bệ hạ của tôi


Vậy trong một tiếng này hai người kia đã làm gì? Hơn nữa, nếu Nữ hoàng không cho phép, ngay cả cửa ngài Thủ tướng cũng không q8ua được.

Do đó… Lục Kiêu Dương lại nhìn về phía Tô Thâm Tuyết.
Trong biệt thự của Thủ tướng tại số Một đường Jose, còn bốn phút rưỡi nữa là đến tám giờ rưỡi, Tô Thâm Tuyết đứng trước cửa phòng ngủ của Utah Tụng Hương.
Sáng sớm ngày mai, sáu mươi cảnh sát đặc nhiệm mặc trang phục chống bom sẽ đến Bờ Biển Ngà thực hiện nhiệm vụ gìn giữ hòa bình. Do đó, vào tám giờ rưỡi, ngài Thủ tướng phải đến Bộ Tài nguyên Môi trường để tham gia tiệc mừng. Đây là những gì mà quản gia của Utah Tụng Hương đã nói cho cô biết.

Hai… Hai phút cũng… được.
Cô lắp bắp.
Lúc tròn xoe mắt nhìn lên, cô bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo, giá băng của anh.
Chuyện giữa cô và Utah Tụng Hương, Hà Tinh Tinh chính là người hiểu rõ nhất. Mà ngoài bước cuối cùng, tất cả những chuyện mà các đôi nam nữ phải làm họ đều đã làm cả rồi.
Cứ thế cô đứng thừ người trước cửa phòng ngủ của Utah Tụng Hương.
Cô đến đây vốn là để chào hỏi anh một tiếng cơ mà.
Được rồi.
Nghĩ đến đây, Tô Thâm Tuyết bảo quản gia rời đi trước, sau đó gõ cửa.
Cô gõ ba tiếng
cộc cộc cộc
rồi nói thêm một tiếng:
Em đây.

Phiền chết đi được.
Hôm nay, cô gọi hai cuộc điện thoại nhưng anh đều không nhấc máy. Anh đang phản đối chuyện cô cùng Lục Kiêu Dương đi Thụy Sĩ mà không thèm nói với anh một tiếng đấy ư?

Hết hai phút rồi.
Utah Tụng Hương đáp gọn lỏn, lướt qua cô đi ra khỏi phòng thay quần áo. Cô không nghĩ ngợi mà kéo lấy tay anh, khẽ nói:
Em muốn cùng Lục Kiêu Dương đi hết quãng đường cuối cùng này.

Đáp lại cô chỉ có sự yên lặng.
Lục Kiêu Dương thầm thở dài, thời gian để anh có thể quan tâm hai người này không còn nhiều nữa.
Anh điều chỉnh bánh xe lăn, quay sang mặt đối mặt với Tô Thâm Tuyết:
Đi tìm anh ta đi, nói hết suy nghĩ của cô cho anh ta 5biết, anh ta sẽ hiểu thôi.

Nửa giờ sau, người phụ nữ từng mạnh mồm
Vì sao tôi lại phải nói hết suy nghĩ của mình cho anh ấy biết chứ?
lại đang sai Thư ký riêng chuẩn bị xe cho mình.
Tính tới tính lui, cô chỉ cần năm phút để bàn bạc với Utah Tụng Hương về việc ngày mai cô phải cùng Lục Kiêu Dương sang Thụy Sĩ trước.
Dù từ Hà Tinh Tinh, cô đã được biết việc phản đối Nữ hoàng xuất ngoại là quyết sách dựa trên đánh giá về mức độ an toàn được ekip số Một đường Jose đưa ra, hoàn toàn không liên quan gì đến Utah Tụng Hương, nhưng trong lòng cô vẫn thoáng ấm ức. Tuy vậy, suốt dọc đường đến số Một đường Jose, nỗi ấm ức này trong cô đã dần trở thành chột dạ.
Nếu như có thể, cô cũng hy vọng chuyến đi Thụy Sĩ cùng Lục Kiêu Dương này chỉ là một chuyến du lịch bình thường mà thôi. Đáng tiếc lại không phải, Tô Thâm Tuyết buồn bã cụp mắt.
Muốn con trai trưởng nhà Utah bỗng nhiên trở nên thấu hiểu lòng người là chuyện quá viển vông, cũng như Lục Kiêu Dương từng nói:
Nếu ngài Thủ tướng có thể lớn lên cùng mẹ Beira và mẹ Leona thì may ra mới khá hơn được một chút.


Nếu Nữ hoàng nói với ngài Thủ tướng biết một tiếng trước khi đặt vé máy bay, có lẽ tình hình đã thuận lợi hơn một chút.
Đây là những gì Hà Tinh Tinh nói với cô trên đường đến số Một đường Jose.
Ban đầu, Tô Thâm Tuyết còn muốn phản bác rằng:
Đây là việc riêng của tôi, không quan hệ gì đến Utah Tụng Hương cả.
Tuy nhiên, khi đối diện với ánh mắt của Hà Tinh Tinh, cô không nói nên lời. Khi đối mặt với Lục Kiêu Dương, cô có thể khăng khăng nói rằng cô và Utah Tụng Hương không có quan hệ gì, nhưng khi đối mặt với Hà Tinh Tinh…
Chốc lát sau, anh lại hỏi:
Nếu anh nói, anh không muốn em đi cùng với cậu ta thì sao?

Lần này, đến phiên Tô Thâm Tuyết mím chặt môi.
Nữ hoàng chột dạ, quay đầu vờ như đang ngắm sa3o.
Hai người vẫn tiếp tục tản bộ trong vườn hoa, nhưng hiện tượng
hỏi một đằng, trả lời một nẻo
của Nữ hoàng vẫn kh9ông dừng lại.
Chốc lát sau, trong phòng truyền đến tiếng đáp:
Cửa không khóa.

Khi Tô Thâm Tuyết đứng trước phòng thay quần áo, cà vạt trên cổ Utah Tụng Hương chỉ mới thắt được một nửa. Cô không dám ngẩng đầu lên, chỉ lẳng lặng giúp anh thắt tiếp.

Cho em ba phút.
Cô kiên trì nói.
Cũng giống như khi cô giúp anh thắt cà vạt, anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ xa cách lạnh lùng ấy.

Em đi đây.
Cô hầm hừ.
Cô đi được vài bước, đằng sau vẫn không có động tĩnh gì. Ý anh là anh không quan tâm đến việc cô đi hay ở đấy ư? Cô lại đi thêm mấy bước, đằng sau vẫn yên lặng như tờ. Cô dừng chân, quay ngược trở lại, kiễng chân lên, đối mắt với anh:
Rốt cuộc anh muốn thế nào?

Cô đã ngoan ngoãn đến trước mặt anh rồi còn gì, hơn nữa, tối hôm qua, anh còn bảo cô im miệng nữa chứ. Lúc đang ở trong phòng Lục Kiêu Dương, dù Lục Kiêu Dương cũng bảo cô im miệng, nhưng Lục Kiêu Dương thì có thể, Utah Tụng Hương thì không.
Dù sao vé máy bay rời khỏi Goran đã đặt rồi, Utah Tụng Hương đồng ý hay phản đối thì cô vẫn quyết phải đến Thụy Sĩ, cô không nhất thiết phải ở đây để anh chọc tức.
Từ trước đến nay, cô vốn rất ít khi thắt cà vạt giúp anh, lại thêm gần hai năm không đụng đến cà vạt, nên lúc này cô phải thắt tới thắt lui mấy lần mới xong, mà khoảng thời gian năm phút cũng đã trôi qua.
Đúng giờ là một trong những phẩm chất tốt đẹp của ngài Thủ tướng được dân chúng ca tụng.

Cho dù anh phản đối, em cũng sẽ cùng cậu ta đi Thụy Sĩ, đúng không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.