Chương 394: Mặt trái của mặt trăng (2)


Ngẩng đầu lên... Tô Thâm Tuyết phải mất một lúc mới nhìn rõ đường nét của người nọ, chất lỏng lạnh lẽo gượng gạo trượt xuốn8g khóe mắt, cô đưa tay quệt nhẹ, chỉ thấy nước mắt vương nơi đầu ngón tay.

Sao cô lại khóc cơ chứ?

Những g3iọt nước mắt đó sớm không đến muộn không đến, sao đúng lúc Utah Tụng Hương xuất hiện thì lại tuôn rơi chứ, nín ngay, được 9rồi, nín ngay đi.
Lần này cô cảm thấy đau khổ hơn là sợ hãi, tất cả quần áo và phụ kiện tóc trong chuyến đi đều do Thư ký riêng của cô chuẩn bị. Cùng với Utah Tụng Hương, cô nhận ra rằng Santiago cũng là ý tưởng do Hà Tinh Tinh đề xuất.
Nếu sớm biết sẽ như vậy thì cô đã chủ động tích cực hơn một chút rồi.
Utah Tụng Hương phá lên cười một tiếng.

Tụng… Tụng Hương.
Cô khó nhọc cất tiếng.

Sau đó, bọn họ nói với anh rằng, Nữ hoàng đã chuẩn bị trang phục cho chuyến đi, cũng đã đặt xe rồi, trang phục được chọn theo phong cách vui chơi về đêm của các cô gái Nam mỹ. Người phụ nữ tên Tô Thâm Tuyết còn chưa đến mức độ hết thuốc chữa, cô ấy cũng ý thức được là mình đáng ghét đến mức nào, cho nên mới sai người chuẩn bị quần áo đồ đạc. Những cái này có thể làm được gì chứ? Được thôi, Nữ hoàng bệ hạ muốn tỏ thiện chí muốn hợp tác, ồ, hy vọng là quần áo mà cô ấy chuẩn bị theo phong cách kín đáo truyền thống, chứ phong cách của các mỹ nhân Nam Mỹ thật khiến người ta đau đầu. Tô Thâm Tuyết, đây chính là toàn bộ tâm tình của anh trên đường về khách sạn đấy.

Trang phục đi chơi? Phụ kiện tóc?
Cô khẽ cong khóe miệng, cũng chỉ có thể làm vậy mà thôi.

Trên đời này không có người phụ nữ nào đáng hận hơn Tô Thâm Tuyết, anh đã từng nói với cô ấy rằng, đừng có nằm mơ, đừng có gọi tên người đàn ông khác khi đang nép trong lòng anh. Anh đã phải mở mắt thật to, căng từng đầu dây thần kinh ra, mỗi phút giây đều như đang phải gồng mình lên để nín nhịn, đã vô số lần anh tự nói với chính mình, phải có lòng tin. Nhưng anh nói đến cả trăm lần cả nghìn lần cũng không được, anh vẫn nghe thấy cái tên Lục Kiêu Dương đó. Đủ rồi, Tô Thâm Tuyết, anh có thể làm như không nghe thấy. Người phụ nữ đang ngủ trong lòng anh có vẻ khá dễ thương, vì dễ thương nên cô ấy có thể gọi tên đó một lần, nhưng một lần có đủ với em không?
Tô Thâm Tuyết là người phụ nữ đáng hận, không có ai đáng ghét hơn cô ấy nữa, nhìn cô ấy mà xem, dù trong mơ cũng đầy tràn cảm xúc. Vậy sự tức giận phẫn uất này có thể vì đâu chứ? Dùng ngón chân để nghĩ cũng đoán được Nữ hoàng bệ hạ đang trách móc số mệnh, tại sao lại là Lục Kiêu Dương, tại sao lại là chàng trai trẻ nhiệt huyết ấy chứ? Cô phẫn nộ, xót thương, lưu luyến không nỡ, dù nằm trong lòng anh cũng thổn thức từng tiếng ‘Lục Kiêu Dương’.
Biểu cảm lúc này của cô không lọt qua mắt anh.
Vẻ mặt cô vô cùng ngượng ngùng.
Lúc này, cô chỉ biết quay mặt đi hướng khác, né tránh ánh mắt của Utah Tụng Hương.
Tô Thâm Tuyết, người đàn ông chạy trốn lúc năm giờ sáng nay là một kẻ thất bại. Anh ta chỉ có thể tìm một nơi nào đó để trốn đi, anh ta cần một chỗ thật yên tĩnh… nếu không… anh ta sẽ biến thành kẻ vô cùng đáng thương.
Vậy mà, người phụ nữ xấu tính Tô Thâm Tuyết vẫn không chịu buông tha cho anh ta. Nữ hoàng đợi Ngài Thủ tướng về để cùng ăn trưa. Họ chỉ nói một câu mà đã khiến anh ta phải vật lộn mấy tiếng đồng hồ.

Cô từ từ ngẩng đầu lên, nụ cười nơi khóe miệng thật chua xót.
Nhưng cô không ngừng được, ngược lại còn khóc nức nở hơn, cô đưa tay gạt nước mắt, bàn tay ướt n6hững giọt lệ.
Lúc này… việc cô nhào vào lòng anh chắc cũng không có ích gì nữa rồi.
Cô không dám nhìn thẳn5g vào anh, bầu không khí lúc này thật tệ.
Đúng vậy, nếu nói là bụi bay vào mắt thì thật là ngớ ngẩn, nhưng ban đầu cô thật sự muốn bầu không khí này khá hơn cơ mà.
Cô sợ người đàn ông đứng thẳng trước mặt cô như vậy, sợ nhìn thấy ánh mắt u ám và buồn bã của anh, đồng thời cũng xót xa khi nghe thấy sự giằng xé trong giọng điệu lãnh đạm ấy, mỗi lời phát âm ra đều như muốn giết chết anh.
Vừa sợ hãi vừa xót xa, hai thứ cảm xúc đan xen khiến Tô Thâm Tuyết gần như nghẹt thở.

Anh lại mất mặt trước em rồi!
Tiếp đó, anh tự hỏi tự trả lời,
Không sao, việc Utah Tụng Hương mất mặt trước Tô Thâm Tuyết còn chưa đủ nhiều sao?


Có lẽ Nữ hoàng bệ hạ vẫn còn chưa nhìn qua quần áo phụ kiện của mình phải không? Từ kiểu dáng cho đến màu sắc, rồi cả chất liệu cũng đều phù hợp, tất cả đều là thiện chí của họ, với mong muốn giúp Nữ hoàng và Thủ tướng mau chóng hàn gắn.


Tôi chưa nhìn thấy quần áo du lịch của Nữ hoàng, chắc chắn là kiểu dáng tương đối kín đáo, sử dụng loại vải thủ công của châu Âu, chất vải được Phu nhân Tổng thống Chile yêu thích, đường viền cổ áo màu xanh kaki và họa tiết chủ đạo màu nâu. Trang phục này đến từ nhà may Nữ hoàng của Tổng thống. Người thợ may hiện đang đi công tác, nhưng anh ta đã nhiều lần đảm bảo với trợ lý của Nữ hoàng rằng nó rất thích hợp cho chuyến đi dạo vào ban đêm của Nữ hoàng ở Santiago, vừa tao nhã vừa nhiệt huyết, trẻ trung và tràn đầy sức sống. Lúc đó, tôi chỉ muốn tìm hiểu xem phong cách trang phục có bảo thủ không, nhưng khi đến nơi, tôi cũng không biết làm thế nào mà mọi chuyện lại trở nên như thế này. Anh tài xế của khách sạn là người địa phương. Khi tôi gọi điện cho nhà thiết kế hỏi về kiểu quần áo, anh ấy cười rất tươi và nói rằng điều này khiến anh ta rất vui. Tôi hỏi anh ta cười chuyện gì, anh ta nói, thưa ngài, ngài làm tôi nhớ đến cậu con trai ngốc nghếch của mình. Năm mười tám tuổi, cuối cùng thằng bé cũng có buổi hẹn hò chính thức đầu tiên, đối tượng là một cô gái mà nó yêu thầm sáu năm. Vài tiếng trước ngày hẹn hò, nó chỉ mải mê hỏi rõ quần áo, giày dép của đối phương và liên tục hỏi chi tiết vì quá quan tâm.
Dường như cô đã biến thành nhân viên trong đoàn hộ tống Thủ tướng, cô khép nép và run rẩy, khẽ ngước mắt lên, dè dặt cất tiếng:
Nếu em nói là do bụi bay vào mắt nên em mới…

Lời này bị Utah Tụng Hương cắt ngang.

Thôi, em không cần nói gì hết.
Anh hờ hững.
Điều này… thật khó để nuốt trôi.

Trong vô thức, ngón tay anh run lên.

Bọn trẻ luôn thích nói rằng ‘Ngài Thủ tướng của chúng tôi khí thế ngút trời’, nhưng nếu chúng nhìn thấy bóng người vội vã chạy trốn lúc năm giờ sáng nay, anh tin rằng chúng sẽ không bao giờ nói như vậy nữa.
Ngơ ngác một thoáng, Tô Thâm Tuyết mới nhớ ra lúc trưa Hà Tinh Tinh có nhắc nhở cô về chuyện quần áo trang phục.
Kế hoạch ban đầu là cô muốn cùng anh trải nghiệm cuộc sống về đêm của Santiago vào buổi tối sau khi cả hai quay lại với nhau. Thứ nhất, có thể giảm bớt căng thẳng với Utah Tụng Hương. Thứ hai là trải nghiệm văn hóa Santiago rất tốt cho một Nữ hoàng.
Cả một khoảng thời gian dài đằng đẵng từ năm tám tuổi đến nay, anh biết rõ từng biểu cảm trên gương mặt cô, giống như cô luôn có thể nhìn thấy sự biến động trong tâm trạng anh chỉ bằng một ánh mắt.
Đúng vậy, là vì quá quan tâm, đúng thật sự là do quá quán tâm, nên tất cả những gì liên quan đến cô ấy, tất cả những gì tồn tại có liên quan đến cô ấy, tôi đều muốn biết rõ ràng, và nó hiện lên trong đầu tôi cả trăm lần như những thước phim.


Trước những lời này, Tô Thâm Tuyết nhiều lần muốn đưa tay ra, hoặc là nắm lấy tay anh, hoặc là nhào vào lòng anh, nhưng cô lại không làm gì cả. Ánh mắt cô cứ đảo quanh giữa khuôn mặt anh và cây cối hoa lá.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.