Chương 395: Mặt trái của mặt trăng (2)


Đôi tay đang buông thõng của cô nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của anh, cô khe khẽ gọi
Tụng Hương
, muốn nói rằng, Tụng Hương8, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu.

Đúng vậy, Tụng Hương, không như anh nghĩ đâu, song đột nhiên Tô Thâm Tuyết3 không biết phải bắt đầu từ đâu, cứ mấp máy môi:
Em.. Em...
rồi ngước mắt nhìn lên bầu trời.

Bỗng nhiên tiếng9 gầm
Đủ rồi
vang lên khiến cô giật nảy mình.
Trút hết ấm ức, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy Hà Tinh Tinh đang đứng gần đó.
Trên tay Hà Tinh Tinh là một hộp thuốc được mang đến theo lệnh của Thủ tướng.
Đây là kiểu vừa đấm vừa xoa điển hình, nhưng Tô Thâm Tuyết cũng chẳng thèm quan tâm nữa. Dù sao ngày mai bọn họ cũng sẽ rời khỏi Santiago, sau khi về Goran anh sẽ ở số Một đường Jose, cô sẽ ở Cung điện Jose, còn về việc sau này hai người họ sẽ đi đến đâu hay cứ lờ đờ nước hến thì phải nghe theo số phận vậy, đều do ý trời. Biết đâu đến một ngày mỏi mệt, cả hai sẽ tự chán chường rồi lạnh nhạt dần với nhau.
Cô đứng chết trân, lắng nghe bước chân Utah Tụng Hương bước đi xa dần, cũng không biết qua bao lâu, cô đưa tay đấm về hướng Utah Tụng Hương vừa biến mất.
Khốn kiếp, anh gần như bóp nát xương cằm của cô, thế mà còn nói là sẽ thay đổi, xem xem, anh vẫn thích dùng bạo lực với cô như vậy đấy.
Đúng vậy, anh đang dùng bạo lực với cô, không biết trút giận vào đâu, cô đá chân lên trời.
Đôi mắt nhìn thẳng vào cô lạnh lùng, dữ tợn và thiếu kiên nhẫn.

Tô Thâm Tuyết!
Âm thanh gay gắt trong không gian,
Anh phát chán khuôn mặt này của em rồi.

Như bị giội một chậu nước lạnh, cô đứng khựng lại.
Đừng, đừng mà…
Rút cuộc thì cô vẫn không nỡ.
Cô lắc đầu, cô muốn nói cho anh nghe tất cả những suy nghĩ của cô trong thời gian gần đây một cách thật nhẹ nhàng.
Nhưng anh bóp chặt cằm cô, dùng sức rất lớn, rất khó để cô có thể nói trôi chảy, mặt trời lặn dần kèm theo những tiếng
Tụng Hương
ngắt quãng, thật sự rất đau.
Khi cô cảm thấy mình sắp nghẹt thở, Utah Tụng Hương buông cô ra.
Đợi đến khi Tô Thâm Tuyết điều chỉnh lại nhịp thở của mình, bóng Utah Tụng Hương đã băng qua con đường rợp bóng cây xanh mướt. Cô vội vã đuổi theo từ con đường nhỏ đến con đường lớn, cô cố sức chạy, cuối cùng...
Tô Thâm Tuyết mừng rỡ, vươn tay ra, Tụng Hương, chúng ta đừng nói những lời làm tổn thương nhau nữa, chúng ta làm hòa đi.
Khi ngón tay cô sắp chạm vào anh, Utah Tụng Hương đột ngột quay đầu lại.
Ngay khoảng khắc đầu tiên, những lời định nói bị nuốt xuống, cô rụt tay về.
A... lại... lại làm sao vậy? Cô ấp úng hỏi:
Anh... anh sao vậy?6


Có phải là em lại đang nhớ hắn không, hả?
Khuôn mặt anh dần đỏ bừng, sự tức giận, thất vọng, buồn bã tràn n5gập trong mắt anh.
Trong một khoảnh khắc, Tô Thâm Tuyết cảm thấy cảm xúc cố hữu trên khuôn mặt anh sẽ nhấn chìm anh và cô ngay lập tức như một biển lửa.
Cũng giống như cuộc chia tay của tất cả những cặp đôi khác vậy.

Hơn nữa, đó là một người đàn ông bạo lực vũ phu, cô khó khăn lắm mới giữ được xương hàm của mình đấy.

Thế nhưng trong mắt Hà Tinh Tinh, vết sưng ở cằm cô chỉ là một vết bầm đo đỏ rất nhỏ mà thôi, điều này khiến Tô Thâm Tuyết cảm thấy ấm ức vô cùng.

Để chứng minh kẻ nào đó có xu hướng bạo lực, Tô Thâm Tuyết nhờ Hà Tinh Tinh mời một bác sĩ về xương khớp tới để khám.

Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ nhận định Nữ hoàng hoàn toàn ổn và không làm sao hết.

Sao lại không sao chứ?

Lúc đó cô đau đến mức không thốt nổi nên lời.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.