Chương 126: TA LÀ DANH SƯ



Khụ khụ…


Nghe thấy lời này, mặt tay chủ quán liền biến sắc, gượng cười một tiếng, rồi nói:
Sao lão gia lại nói thế, tòa phủ đệ này có kiến8 trúc ngũ tiến, địa thế lại tốt như vậy, một tháng 15 vạn, thực lòng không đắt đâu…



Không đắt?

Trương Huyền hắng giọng một cái rồi tiếp,
10 vạn kim tệ vừa đưa cho ngươi, dùng để thuê thị nữ, người hầu chắc vẫn còn dư. Dùng số tiền thừa ấy, đi lo cho tốt chuyện này, sau này lợi lộc không thiếu phần của ngươi đâu. Ta nhận thấy tình trạng tu luyện của người, chắc đã kẹt ở cảnh giới Chân Khí viên mãn trên 10 năm rồi. Thời gian ta nán lại vương thành Thiên Huyền, tiện thể sẽ chỉ điểm giúp ngươi đột phá, cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
.

Đa tạ lão gia.
Tôn Cường vội vàng quỳ sụp xuống đất.
Đúng như đối phương đã nói, lão ta đã kẹt ở bình cảnh này hơn mười năm nay, nhưng khổ nỗi vẫn chưa lĩnh ngộ được tinh túy, không tài nào đột phá được. Nếu thực sự được Danh Sư chỉ điểm, vậy chuyện trở thành võ giả tứ trọng, đã là chuyện ở trong tầm tay rồi.
Căn nhà này đích xác là mình đã kí giao hẹn với Đỗ Kiều, đúng như đối phương nói, chỉ có 5 vạn một tháng. Nhưng… chuyện này là cơ mật trong kinh doanh, lúc họ kí kết, đâu có cho người ngoài biết. Tại sao thằng cha trước mặt biết rõ đến thế?

Sao? Muốn phủ nhận?
Trương Huyền lạnh lùng nhìn qua,
Ba tháng trước, các người giao dịch ở Phỉ Thúy Lâu, còn có cô đào hàng đầu là Thúy Linh cô nương bồi rượu. Hai người uống rượu Lăng Ba ủ khoảng tám năm, ăn thịt thỏ Hùng Hoàng, giữa cuộc vui còn kêu Minh Tâm Nguyệt đàn cho một khúc. Sau khi giao dịch xong, còn cao hứng gọi thêm hẳn ba cô đào nữa… Những chuyện này, có cần ta kể chi tiết từng chuyện một cho ông nghe không?


Hả…


Dạ không không… tôi chịu chứ.
Tay chủ tiệm nhận lấy số kim phiếu, động tác cực nhanh, còn nhanh hơn cả lúc tránh đòn tấn công trước đó.
Chuyện tốt như vậy, không chịu mới lạ.

Ừm! Ta chỉ ở lại thành Thiên Huyền một khoảng thời gian. Hầu hạ cho tốt thì ta sẽ giúp ngươi trong vòng một tháng có thể kiếm được thu nhập bằng 10 năm liền. Chọn lựa thế nào… hẳn ngươi cũng rất rõ đúng không?
Thấy thằng cha này đã biết điều, Trương Huyền hài lòng gật gù.

Danh Sư?

Giật bắn người, Tôn Cường ngờ vực ngẩng lên nhìn vị lão gia trước mặt.

Ừm, ta là một vị Danh Sư, định nán lại đây tìm một món đồ, cho nên ngươi phải phát tán thông tin ra ngoài, càng rộng càng tốt.


Ta chỉ là một người đi thuê nhà, và chẳng muốn làm kẻ ném tiền qua cửa sổ mà thôi!

Trương Huyền nói rất điềm tĩnh.

Đúng là tôi hám lợi sinh tham, căn nhà này đúng như lão gia nói, mỗi tháng chỉ 5 vạn thôi.
Đối phương vừa mở miệng đã nói toạc ra lắm sự tình đến thế, tay chủ tiệm chẳng dám phí lời nữa, vội vàng khẳng định lại.

Bây giờ ta có việc giao cho ngươi đây!

Cố nén lại cơn tởm lợm bởi cách xưng hô
gớm ghiếc
của đối phương, Trương Huyền dặn dò:
Đầu tiên, trong tối hôm nay, ngươi hãy gom đủ người hầu, thị nữ qua đây, sáng mai ta đến phải thấy người. Thứ hai, thông qua quan hệ của ngươi, loan rộng thông tin ta đang ở đây đi khắp nơi. Cứ bảo… có danh sư Dương Huyền trên đường đi ngang qua xứ này, và nán lại một thời gian ngắn. Thông tin loan càng rộng càng tốt.
.
Đã không thể dùng tên thật thì đương nhiên phải dùng tên giả, Dương Huyền là nick name trên mạng của hắn ở đời trước, giờ tiện thể đem ra dùng lại.

Ngài… rốt cuộc ngài là ai?

Trong lòng đầy hoảng hốt, cả người tay chủ tiệm run lên bần bật.
Đứng trước mặt đối phương, lão ta có cảm giác, mọi điều dối trá đều bị lột trần, khiến lão ta không khỏi cảm thấy chột dạ.
Tay chủ tiệm vô cùng hoảng sợ, hệt như gặp phải ma.
Đối phương nói chẳng sai một chút nào, cứ hệt như tận mắt chứng kiến vậy.
Quá đáng sợ!
Chính vì vậy, thấy đối phương hào phóng rút ra 10 vạn, còn hứa hẹn như thế, lão ta đương nhiên là mừng đến phát khóc rồi.
Mịa nó, đã biết trước đây là khách xịn mà, nhưng không ngờ lại xịn đến thế.

Sao rồi? Không chịu hả?


Muốn bao nhiêu cho tôi bấy nhiêu?

Tay chủ tiệm bất giác cảm thấy có hơi khó thở.
Lão ta mở trung tâm cho thuê nhà, mỗi năm cùng lắm cũng chỉ kiếm được một hai vạn kim tệ mà thôi. Ví dụ như tòa phủ đệ này, một hai năm chưa chắc đã có người đến thuê, hoặc dẫu có đến xem mà không mồi chài được người ta thì cũng vô ích.
Trương Huyền khẽ nhếch mép:
Chủ n3hân của tòa phủ đệ này tên là Đỗ Kiều, đúng là một thương nhân. Nhưng ông ấy vẫn chưa chết, vì gặp phải cướp nên chuyện làm ăn bị tổn hại nghiêm trọ9ng. Vốn ông ta đã định bán nơi này, nhưng trong thời gian ngắn chưa tìm được người mua, nên đành đem cho thuê. Ông ta đã kí kết thỏa thuận với ông, 6cho thuê mỗi tháng 5 vạn, ông thu 50% tiền thuê… Bây giờ ông đòi ta đến 15 vạn, lẽ nào hét giá vậy còn chưa đủ lớn?


Lão gia, ông… ông…

Nghe thấy lời của hắn, tay chủ tiệm choáng váng, lùi lại mấy bước.
Thật không vậy trời?
Lão ta biết lừa tiền mà!
Dám mở miệng hét cái giá gấp ba, tuyệt đối là hạng to gan lớn mật rồi.
Mình giả làm Danh Sư, mục đích cũng chỉ vì muốn kiếm tiền nhanh chóng, đúng là đang thiếu một nhân tài như thế.

Ừ!
Thấy gã ta đã thừa nhận, Trương Huyền mới hài lòng gật đầu, tiện tay lấy ra một sấp kim phiếu,
Đây là 10 vạn kim tệ, ta đặt cọc trước một tháng, còn lại thì ông kiếm cho ta ít người hầu. Còn nữa… khoảng thời gian này, ông cứ ở lại đây làm quản gia cho ta. Nếu biểu hiện tốt, đừng nói là năm mười vạn, ông muốn bao nhiêu lão gia cho ông bấy nhiêu, còn hời hơn ông mở cái trung tâm cho thuê nhà ấy nhiều.

Đã là Danh Sư, sống trong phủ đệ lớn như vầy, đương nhiên không thể tự mình quét dọn, và cũng không thể chuyện gì cũng đích thân làm lấy. Cần thiết phải có người hầu, a hoàn mới được.
Còn tại sao muốn bảo thằng cha này làm quản gia thì cũng rất đơn giản.
Muốn người ta một lòng trung thành, ân và uy phải vẹn toàn, đánh một roi lại thưởng một quả táo, đây tuyệt đối là cách hay nhất. Vừa mở miệng, hắn đã vạch trần thói tham lam, dối trá của đối phương, khiến lão kia sinh lòng kính sợ, sau đó lại ném cho gã một món hời khổng lồ, không tin phục mới là lạ.

Ngươi tên gì?


Thuộc hạ tên Tôn Cường!
Tay chủ tiệm vội vàng đáp,
Sau này lão gia cứ gọi thuộc hạ là Tiểu Cường(2)!
.

Lão gia cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hầu hạ ngài chu toàn.

Nghe thấy lời hứa của đối phương, tay chủ tiệm gật đầu như giã tỏi.
Trương Huyền ừ một tiếng nữa.

Tiểu Cường?
Trương Huyền nghệt mặt ra.
(2)Tiểu Cường: trong tiếng Trung, đây còn là cách gọi tắt của loài gián.

Dạ!
Tôn Cường vội vàng gật đầu.
Len lén ngẩng đầu lên, lão ta trông thấy vị lão gia vừa mới gặp, hai tay chắp sau lưng, đứng yên lặng dưới ánh hoàng hôn sắp tắt. Ánh nắng vàng nhạt bao phủ khắp toàn thân ngài ấy, trông hệt như một vị thần tiên chẳng nhuốm mùi trần tục.
Bắt gặp cảnh tượng này, thẳm sâu trong lòng lão chợt trào lên niềm kính phục sâu xa.
Giờ thì lão hoàn toàn tin tưởng thân phận Danh Sư của đối phương, chẳng còn chút nghi ngờ.
Không phải Danh Sư, sao có thể vừa mở miệng ra đã nói đúng chuẩn nội dung cuộc giao dịch bí mật của mình? Không phải Danh Sư, sao lại giàu có đến thế, hào phóng đến thế…

Và mấu chốt nằm ở chỗ, mọi cử chỉ, khí độ của đối phương đều mang đậm phong thái cao nhã, quý phái. Nếu bây giờ có ai đó bảo ngài không phải Danh Sư, chắc lão ta sẽ nghĩ rằng kẻ đó đang nói dối.


Lão gia yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm thật tốt chuyện này.


Nhận lời xong, cả người Tôn Cường bừng lên cảm giác hăng hái phơi phới.

Danh Sư, là những người tôn quý nhất trên thế giới này. Dù có là quốc vương của vương quốc Thiên Huyền là bệ hạ Thẩm Truy, khi gặp được cũng sẽ vô cùng vui mừng, cung kính, lấy lễ mà tiếp đãi. Mình chỉ là một thường dân nhỏ bé, tầm thường, lại được hầu hạ nhân vật tầm cỡ như thế, thực đúng là tích phúc ba đời mới có được.


Đi làm đi!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.