Chương 129: NGỌC BÍCH ĐỀ NAM


Trung tâm giao dịch Thiên Vũ vẫn náo nhiệt như bình thường. Dòng người qua lại tấp nập, nhìn đâu đâu cũng thấy người. Trương Huyền8 chắp tay sau lưng, thong dong đi vào.


Lão gia, cục điều hành của Lăng đại nhân ở ngay phía trước…

Đặc biệt là đôi 6mắt, đen láy có thần, cực kỳ sống động, khiến người ta vừa nhìn vào liền cảm thấy sởn cả gai ốc vì sợ.

Nghe nói cặp sư t5ử này được Lăng đại nhân cất công mời thợ cấp 6 điêu khắc, nguyên liệu là ‘Ngọc bích Đề Nam’. Đó là loại ngọc bích tốt nhất ở vương quốc Thiên Huyền! Kết hợp với tài nghệ điêu khắc của thợ cấp 6, mỗi một con có giá đến mấy trăm vạn kim tệ!

Tôn Cường đã từng mở cửa hàng ở trong trung tâm giao dịch, nhưng cũng biết rất rõ, với thân phận của lão ta, bất luận thế nào cũng không thể khiến vị đại nhân này để mắt tới.

Ha ha!


Qua bên kia ngồi!

Làm lơ ánh mắt kỳ quái của đối phương, Trương Huyền chỉ cười ruồi.

… …
Khóe miệng Tôn Cường co giật liên hồi.
Đích xác là muốn chết cũng chẳng dễ, còn phải bắt tui đền tiền nữa chứ, đâu thể giết ngay được. Nhưng dù không giết thì cũng sẽ bị đập cho tàn phế đó, ngài có biết không?
Làm thầy giáo đã quen tay, bây giờ kết hợp thêm với dung mạo đứng tuổi này nữa, nên trông cũng rất có phong thái.

Tôi…


Sao vậy? Lời của lão gia mà ngươi dám không nghe à?

Trương Huyền chau mày, lộ vẻ uy nghiêm.
Ngón tay chạm vào một cái liền rụt lại, Trương Huyền ngắm nghía một lượt hai con sư tử, rồi lại sờ soạng khắp nơi, hồi lâu sau mới chắp tay sau lưng, thong dong cất bước trở về chỗ cũ.
Thấy lão gia của mình dòm đông ngó tây, hệt như gã nhà quê lần đầu lên phố, Tôn Cường cảm thấy không thể hiểu nổi.

Thuộc hạ không dám phỏng đoán tâm tư của lão gia!

Tuy rằng đang nghĩ như vậy, nhưng Tôn Cường cũng chẳng dám nói ra.
Nghe thấy lời hứa, nhớ đến đối phương là Danh Sư, dẫu Lăng đại nhân có ghê gớm đến mấy, chắc cũng không dám quá hỗn xược đâu. Tôn Cường chần chừ một thoáng rồi cắn răng nhận lời.
Lão ta đã mắc kẹt ở tầng thứ ba quá lâu rồi. Dù đã thử qua nhiều phương pháp mà vẫn không thành. Lão ta cứ ngỡ cả đời sẽ chẳng thể tiến thêm một bước nào nữa, bây giờ có được cơ hội này, tất nhiên là làm bất cứ chuyện gì cũng chẳng thấy tiếc nuối rồi.

Không cần căng thẳng, cứ nói thoải mái, không sao hết!
Trương Huyền biết rõ đối phương đang chịu áp lực với thân phận Danh Sư của mình, không dám lắm lời.

Thuộc hạ… chỉ thấy kỳ lạ… lão gia là Danh Sư, muốn gặp Lăng đại nhân, chắc chắn ông ấy sẽ không từ chối…
Tôn Cường đành thú thật.
Khẽ bật cười, Trương Huyền bưng tách trà lên, điệu bộ vô cùng quý phái,
Nếu không tin, hôm nay lão gia sẽ khiến ông ta ngoan ngoãn tìm đến cho ngươi xem. Có điều, trước đó ta bảo ngươi làm gì thì phải làm đó, tuyệt đối không được làm sai một li nào!
.

Dạ!
Thấy lão gia tự tin như vậy, Tôn Cường tuy lòng đầy ngờ vực, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Đôi mắt Tôn Cường cứ như đang tóe lửa.
Trước cửa rất nhiều nhà giàu, đều có đặt những vật phẩm đắt tiền, nhằm thể hiện sự giàu có và khí phái của mình, đồng thời cũng mang ý nghĩa chiêu tài nạp bảo. Xem ra vị Lăng Thiên Vũ này cũng chưa thoát tục cho lắm.
Đi được một 3lát, Tôn Cường chỉ tay giới thiệu.
Trương Huyền ngẩng lên, quả nhiên liền trông thấy một tòa nhà với đại sảnh được trang 9trí cực kỳ mỹ lệ và hoành tráng. Trước cửa đặt hai con sư tử bằng ngọc bích, cao lớn, uy mãnh, hung tợn.
Tôn Cường đã sắp khóc đến nơi.

Có ta ở đây, muốn chết cũng đâu có dễ dàng đến thế, yên tâm đi!
Trương Huyền phất tay.

Lão gia, có cần thuộc hạ đi tìm Lăng đại nhân, báo cho ông ấy biết ngài đến đây, để ông ấy ra nghênh đón?
Tôn Cường quay qua hỏi.
Trong mắt ông ta, đại nhân Lăng Thiên Vũ tuy giàu nứt đố đổ vách, nhưng nếu chân chính luận về địa vị, vậy vẫn còn kém Danh Sư xa lắm.
Thương thành Thiên Vũ có không ít địa điểm để cho khách qua đường nghỉ ngơi, cách chỗ này không xa cũng có một cái. Trương Huyền bước đến ngồi xuống, gọi một bình trà.
Tôn Cường thì đứng hầu một bên, trong đầu rối như tơ vò.
Chỉ khi nào đối phương tự chạy đến tìm mình, đồng thời biết được thân phận của mình thông qua suy đoán, như vậy mới có hiệu quả rung trời được.

Không tiết lộ thân phận?
Tôn Cường hoàn toàn không dám tin,
Chuyện này là không thể. Lăng đại nhân tuy chỉ là một thương nhân, nhưng có thể mở ra một trung tâm giao dịch lớn như vậy ở cái đất này, chứng tỏ sau lưng có chỗ dựa rất vững chắc. Một số vương công đại thần muốn gặp ông ấy, còn chưa chắc đã gặp được. Không tiết lộ thân phận thì làm sao ông ấy chịu tới đây chứ?
.
Danh Sư là nhân vật dữ dằn đến mức, cả bệ hạ Thẩm Truy còn không dám đắc tội. Lăng Thiên Vũ có giàu đến mấy thì cũng chỉ là một thương nhân mà thôi.

Không cần!
Trương Huyền xua tay,
Ta chỉ tiện thể xem cho biết thôi!
.

Vậy thì tốt. Bây giờ qua gỡ cái đầu con sư tử đá kia xuống cho ta.
Trương Huyền nói.

Cái gì?

Lăng Thiên Vũ có thể mở ra một trung tâm giao dịch khổng lồ ở chốn vương thành tấc đất tấc vàng này, đương nhiên đằng sau phải có sự chống lưng của vương thất. Hạng người này, tuy chỉ là một thương nhân, nhưng cũng không dễ bị bắt nạt.
Nếu tiết lộ thân phận Danh Sư, chắc chắn ông ta sẽ vội vàng chạy đến ngay, không tiết lộ thì làm sao chịu đi ra? Lăng đại nhân mà rảnh rỗi đến thế thì đã chẳng bao giờ gây dựng được cơ nghiệp khổng lồ như vầy.
Chầm chậm bước tới ngay trước hai con sư tử đá cao lớn, hắn đưa tay sờ soạng.
Cơn mát lạnh lan đến tận xương, mang lại cho người ta cảm giác cực kỳ sảng khoái, vừa nhìn đã biết đây nhất định là ngọc bích loại cao cấp nhất.

Yên tâm đi, ngươi đi đập đầu con sư tử đá ấy, trở về ta sẽ chỉ điểm cho ngươi đột phá qua cảnh giới tam trọng. Có ta ở đây, sẽ chẳng có vấn đề gì đâu. Vị Lăng Thiên Vũ mà ngươi nói, chẳng những sẽ không trách tội, mà còn vô cùng cảm kích ngươi, chủ động tặng quà hậu hĩnh.
Trương Huyền biết uy danh của Lăng đại nhân rất lớn, muốn sai Tôn Cường làm chuyện này, đích xác có hơi làm khó người ta. Bởi vậy hắn tung ra hứa hẹn mê người trước.

Ặc… dạ được!

Sư tử đá trị giá mấy trăm vạn, Lăng đại nhân xem như châu báu, nếu thực sự chạy qua đập xuống, chắc là cái đầu mình cũng dọn nhà theo luôn mất rồi!

Lão gia, thuộc hạ vẫn chưa muốn chết đâu…

Lão gia bảo đến tìm Lăng đại nhân, kết quả đến nơi thì chẳng chịu vào, cũng chẳng cho mình đi thông báo, ngồi ở đây uống trà? Tính làm gì đây trời?

Có phải đang lấy làm lạ rằng tại sao ta không vào tìm vị Lăng đại nhân mà ngươi nói, đúng không?
Nhìn thấu tâm tư của lão ta, Trương Huyền vừa cười vừa hỏi.

Mấy trăm vạn?
Trương Huyền âm thầm chắt lưỡi.
Trước đây, khi có được trên trăm vạn kim tệ, hắn đã cảm thấy đó là con số không hề nhỏ, còn cho rằng mình đã trở thành đại gia một phương. Bây giờ nghe thấy lời này mới hiểu ra, nếu so sánh với đại gia chân chính thì mình có khác gì thằng ăn mày đâu.

Nói ra thân phận, đương nhiên ông ta sẽ không từ chối, và cũng chẳng dám từ chối. Có điều ngươi có tin không… ta chẳng cần nói ra thân phận, cũng có thể khiến ông ta tự đến gặp ta!

Đùa chắc, đã là Danh Sư, vậy mà lại chủ động tiết lộ thân phận chỉ để được gặp một tay thương nhân, chẳng phải quá mất giá rồi sao?
Tôn Cường loạng choạng, suýt chút nữa ngất xỉu.
Vốn cứ nghĩ lão gia sẽ đưa ra biện pháp ghê gớm gì đó, kết quả… lại là cách này?
Chính vì vậy, khi đối phương mời lão ta làm quản gia, lão ta đã chẳng chút chần chừ mà đồng ý ngay.

Mang theo quyết tâm liều chết, lão ta quay người bước đến trước con sư tử đá ở bên trái, chân khí trong cơ thể Tôn Cường cuộn trào, khí thế cả người được nâng lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.