Chương 130: CẢ NHÀ ÔNG VẪN KHỎE CHỨ?


Sư tử đá vốn rất nổi bật, bây giờ bị người ta đập vỡ, gây ra tiếng động lớn như tiếng chuông đồng, lập tức khiến vô số người chú ý đến.


C8huyện gì thế? Đập vỡ sư tử đá của đại nhân rồi? Đây là…

Trương Huyền chẳng thèm nhướng mắt, tiếp tục uống trà.
Tôn Cường thấy vậy liền vội vàng chạy đến, rót đầy tách trà phía đối diện.
Đối phương nếu đã biết rõ thân phận của mình mà vẫn dám làm như thế, chắc chắn có chỗ dựa rất vững chắc. Ông ta kinh doanh đã nhiều năm, cả một chút ấm ức này mà cũng không thể nhịn nổi, e là chẳng có được cái trung tâm giao dịch Thiên Vũ như hôm nay rồi.

Ta hy vọng được nghe một lời giải thích hợp lý!

Trà rất nóng, hắn uống từng ngụm một, tốn cả phút đồng hồ. Ngay khi đối phương đã nhẫn nại hết nổi, Tôn Cường thì sợ muốn bĩnh ra quần, hắn mới chậm rãi đặt tách trà xuống, ngẩng lên nhìn Lăng Thiên Vũ.
Tầm bốn bảy bốn tám tuổi, đôi chân mày rậm đen cao vút lên, mang lại cho người ta cảm giác đầy oai hùng. Chỉ qua tướng mạo đã có thể thấy, đây tuyệt đối là một nhân vật kiêu hùng.
Thực ra cũng chẳng thể trách đội Chấp Pháp sao lại ra tay cuồng bạo như thế. Họ đi tuần tra để xử lý những vụ lộn xộn, và có trách nhiệm bảo vệ tài sản trong khu giao dịch. Cặp sư tử này là thứ được Lăng đại nhân yêu thích nhất, vậy mà lại bị đập vỡ ngay trước mặt họ. Một khi bị trách tội, e là họ đều sẽ bị sa thải, không điên lên mới lạ!

Ố?


Hử?

Lăng Thiên Vũ chau mày nhìn qua thì trông thây Trương Huyền đang ngồi quay lưng về phía bên này, nâng tách trà lên, chậm rãi nhấm nháp, giống như chẳng chút bận tâm đến chuyện xảy ra ở bên này.
Hai con sử tử đá này, là thứ mà Lăng Thiên Vũ yêu quý nhất. Mỗi con đều có giá đến mấy trăm 5vạn, hơn nữa lại cực kỳ hiếm có. Thằng cha này chẳng nói một lời đã nhào đến đập vỡ…
Tổ bà bó, muốn tự tử hả?
Lăng Thiên Vũ nheo mắt lại, ngồi xuống phía đối diện.
Trương Huyền vẫn chẳng thèm quan tâm đến lời chất vấn của đối phương, cứ thong dong uống trà, tựa như chẳng hề thấy cơn tức giận tận trời của đối phương.
Ông ta là chủ của một trung tâm giao dịch nên chẳng mấy để tâm đến những hạng tép riu. Tối hôm qua Tôn Cường rời đi, tuy làm rất rùm beng, nhưng với người có thân phận như ông ta thì cũng chẳng để tâm đến làm gì.

Tôi mới nhận lão gia từ hôm qua, chính là vị đó đó!
Tôn Cường chỉ tay qua.
Vừa đến cửa, trông thấy đống vỡ nát của đầu sư tử trên đất, khóe miệng ông ta cũng không ngừng co giật, rõ ràng là đang cực kỳ đau lòng.
Đây chính là chủ nhân của trung tâm giao dịch Thiên Vũ, Lăng Thiên Vũ!
Đội Chấp Pháp thấy Lăng đại nhân tôn quý hỏi mà thằng cha này chẳng những không đáp, còn chẳng buồn đứng dậy, ai nấy đều tức muốn sôi gan, mở miệng mắng chửi.
Thằng khốn này ở đâu chui ra vậy, làm màu với ai đấy?

Trông bộ dạng của họ, mình mà nhào qua chắc là cũng bị tẩn mất…

Khóe miệng khẽ giật một cái, Trương Huyền vẫn ngồi im re ngay tại chỗ.

Lão gia!

Giới thiệu lão gia xong, Tôn Cường mới thở phào một hơi, vội vàng bước đến trước mặt Trương Huyền.
Giỡn mặt à, tuy thực lực của mình không yếu, nhưng làm sao mà chọi lại được cả một đám chơi hội đồng! Tốt nhất vẫn nên giả vờ không quen biết thì hơn.

Lão gia…

Trương Huyền cũng chẳng buồn quay đầu lại, hệt như chẳng nghe thấy gì, tiếp tục thưởng thức trà, hoàn toàn chẳng thèm để mắt đến vị Lăng đại nhân trước mặt.

Thật là to gan!

Yaaaaa!
Tiếng kêu vừa cất lên, những người còn lại chẳng chút do dự, hú hét vang trời như một bầy sói, lao đến bao vây Tôn Cường lại. Tất cả xắn hết tay áo lên, hai tay chà sát vào nhau, chỉ chực bổ nhào đến.
Lăng Thiên Vũ dẫu sao cũng là người từng trải, liền vung tay cắt ngang lời quát tháo của đám thuộc hạ.

Ngồi đi!

Chứng kiến cách hành xử của hắn, cơn giận trong lòng Lăng Thiên Vũ càng bùng lên dữ dội, sắc mặt đanh lại, trông cực kỳ đáng sợ.
Hành động của đối phương đã nói rõ, có thể ngồi uống trà với gã, nhưng không đáng để gã tự tay rót trà!
Tôn Cường đang bị đám đông đấm đá bầm dập, nhác thấy lão gia của mình vừa nghía mắt nhìn một cái đã vội quay mặt qua chỗ khác, khiến lão ta chỉ muốn khóc ròng.
Lão gia, chẳng phải ngài đã phán như thần rằng, sẽ chẳng sao cả sao?
Dám đập vỡ đầu sư tử đá trước mặt bọn ông, ngươi ăn gan hùm hay ăn mật gấu vậy?

Tôi…


Sao nhanh vậy?
Không ngờ đội Chấp Pháp lại có mặt nhanh đến thế, chưa kịp chạy về chỗ của lão gia đã bị chắn lại, Tôn Cường giật bắn người, mặt mày tái mét:
Tôi… cho tôi giải thích một chút có được không? Thực ra thì…
.

Giải thích cái quần, tẩn nó!


Đừng cho lão ta chạy, bắt lại, Lăng đại nhân sẽ trọng thưởng!

Sau một phen kinh ngạc, người cầm đầu đội Chấp Pháp hét lên.
Trương Huyền đang nhấm trà đợi Tôn Cường làm xong chuyện, đợi hồi lâu mà chẳng thấy ông ta trở về, vừa quay đầu nhìn qua, hai mắt liền trợn ngược.
Cái gì mà nhanh dữ vậy trời!
Đúng kịch bản phải là, đập vỡ đầu sư tử đá, mấy người này sẽ bẩm báo với tay Lăng đại nhân ấy, sau đó mới giải quyết vấn đề chứ?
Sao… chẳng thèm nói tiếng thứ hai đã nhảy vô hội đồng rồi?

Hắn?

Lăng Thiên Vũ mang theo ánh mắt đằng đằng sát khí, bước đến trước mặt Tôn Cường.
Những người đang đi lại trong9 khu giao dịch đều sửng sốt.
Tiếng bàn tán của họ còn chưa ngớt, chợt có một đội Chấp Pháp đi tuần ngang qua, trông thấy cảnh tượng trước6 mặt, cũng thấy khó có thể tin vào mắt mình.

Dừng tay!

Đang lúc đội Chấp Pháp đánh sướng tay, chợt có một tiếng quát vang lên, cùng với đó là một người đàn ông trung niên sải bước tiến lại gần.
Lăng Thiên Vũ đã nhận ra kẻ to gan kia, cất giọng lạnh như băng,
Nếu không nói ra lý do chính đáng, ngươi có tin ta sẽ lập tức ném ngươi xuống sông làm mồi cho Hà Bá không?
.

Tôi…
Tôn Cường bất giác phải rùng mình một cái, phân vân một thoáng rồi đánh liều lên tiếng,
Là lão gia nhà tôi bảo tôi đập đó!
.
Thấy nắm đấm nã xuống như mưa đá, Tôn Cường thiếu chút nữa nghẹn đến hộc cả máu.
Lão gia, chẳng phải ngài nói sẽ không sao cả sao? Ngài đúng là cái đồ lừa đảo mà…
Chuyện sư tử đá bị đập vỡ đã có người thông báo với ông ta, bằng không thì ông ta cũng chẳng thể có mặt nhanh đến thế.

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Từ hai bàn tay trắng gây dựng nên cả một khu giao dịch to lớn, ông ta đã tung hoành khắp vương quốc Thiên Huyền này. Dù có là tể tướng, vương gia mà gặp ông, cùng lắm cũng chỉ dám cư xử bằng vai phải lứa, chưa có ai dám kênh kiệu như vậy. Thằng cha này đúng là quá ngông cuồng rồi đấy!
Có điều, càng như vậy thì ông ta càng cố nén cơn giận xuống.

Lão gia của ngươi? Ngươi có lão gia từ bao giờ vậy?

Lăng Thiên Vũ sững ra.

Cứ tẩn trước một trận rồi hẵng tính!

Từng tiếng quát lần lượt vang lên, cũng với đó là cơn mưa nắm đấm trút xuống.

Là ngươi bảo hắn đánh vỡ sư tử đá của ta?

Bước đến gần, Lăng Thiên Vũ nhíu chặt chân mày, ánh mắt lạnh lẽo.
Tỏ vẻ ngông cuồng ở đây hả, có tin bọn ông đập chết ngươi trong một nốt nhạc không?

Chẳng hay tiên sinh đây xưng hô thế nào, sao lại bảo người đánh vỡ sư tử đá của ta?


Lăng đại nhân hỏi mà lại dám không trả lời, đúng là tìm chết mà!


Bảo thuộc hạ đánh vỡ sư tử đá của đại nhân, tên khốn này sắp gặp họa đến nơi rồi…

Lăng Thiên Vũ lạnh lùng nhìn qua.

Hồi bẩm Lăng đại nhân, vừa rồi chúng tôi đang tuần ra thì bắt gặp thằng điên này tung quyền, đánh vỡ sư tử của đại nhân, sau đó định bỏ chạy, nhưng đã bị chúng tôi tóm được…
Thằng cha trông có vẻ là đội trưởng của đội Chấp Pháp vội vàng bước đến bẩm báo.
Lúc này, trên người Tôn Cường chẳng biết đã hứng bao nhiêu cú đấm, y phục cũng đã tả tơi rách nát, may mà còn kịp che vùng mặt lại, mới không bị đánh đến phá tướng.

Tôn Cường?


Thằng khốn này… đầu óc có bệnh rồi sao?

Lăng đại nhân coi chúng như tr3ân bảo, ngày nào cũng vuốt ve vài lượt, vậy mà lão ta lại dám đập vỡ? Lão ta là ai? Không muốn sống nữa à?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.