Chương 131: ĐẠI SƯ TRÌNH VIỄN


Yên lặng như tờ!

Trung tâm giao dịch vốn rất ồn ào lập tức im phăng phắc.
Người ta chỉ biết ông ta là phú ông bạc tỷ, các quan viên quý tộc đều phải kính nể đôi phần, danh vọng ngất trời. Nhưng chỉ có bản thân ông mới biết, suốt nửa năm nay, ông đã phải chịu bao đau khổ dày vò, sắp chịu hết nổi rồi.
Ngọc Nhu là người vợ kết tóc se duyên của ông ấy.

Ngài… sao ngài lại biết Ngọc Nhu là vợ của tôi? Hơn nữa, sao lại biết được tu vi của bà ấy?

Lăng Thiên Vũ lại sửng sốt một lần nữa.

Không cần!
Lăng Thiên Vũ đứng yên ngay tại chỗ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, chẳng biết đang nghĩ gì.
Ông ta là thương nhân, tâm tư không hề đơn thuần, dễ tin người như những học trò, giáo viên mà Trương Huyền gặp trước đó. Vì đã trải qua quá nhiều phong ba cuộc đời, nên ông ta đã chẳng còn mấy tin tưởng người khác.

Không có ý gì cả!
Trương Huyền uống cạn tách trà,
Ngọc bích Đề Nam là thứ tốt, không những đẹp, mà khi mang trên người quanh năm, còn có thể khiến cho máu huyết lưu thông, kinh mạch thông thoáng, giúp người ta khỏe mạnh hơn. Nhưng, huyết ngọc Đề Nam thì không phải vậy.
.

Thứ này có khả năng hút lấy tinh khí của con người làm dưỡng chất, tiến hóa thành ngọc tinh. Tu vi của ông đã đặt đến cảnh giới Thông Huyền sơ kỳ, chân khí hùng hậu, nhục thể cường tráng, nên không bị ảnh hưởng là bao. Nhưng, có vẻ người thân của ông thì sắp trụ hết nổi rồi. Nếu ta đoán không lầm, ngày nào ông cũng chạm vào huyết ngọc này, từ đó lây nhiễm khí tức của nó cho người nhà. Và bây giờ tất nhiên đã có ai đó bị bệnh liệt giường, sắp chết đến nơi rồi.


Đại nhân, có cần chúng tôi ngăn chúng lại không?

Thấy hai người họ đi càng lúc càng xa, sắp mất hút khỏi tầm mắt, tay đội trưởng đội Chấp Pháp bước đến hỏi.
Cái tên trung niên này chẳng biết từ đâu nhảy ra, tuy nói rất chính xác, khiến ông ta vô cùng chấn động, nhưng vẫn chưa kích động đến mức nhào đến giữ người ta lại.
Dẫu sao thì chuyện vợ ông mắc bệnh, từng tìm đến vô số thầy thuốc, chỉ cần cố ý thì chắc chắn sẽ thăm dò được ngay.

Chuyện này…

Con ngươi của Lăng Thiên Vũ bất giác co rút lại.
Năm xưa khi còn nghèo khó, dẫu chỉ có mỗi một chiếc bánh nướng, người phụ nữ hiền tuệ này cũng đều nhường cho ông ăn, còn nói dối là đã ăn rồi.
Sau này làm ăn mỗi lúc một phát đạt, tu vi cũng ngày càng tăng lên, nhưng ông biết, nếu chẳng có người phụ nữ ấy, chắc chắn mình đã là một nắm xương khô nơi hoang vắng từ sớm, chẳng có ai đến nhặt về cho.

Lão gia…

Thấy lão gia chỉ nói vài câu đã định bỏ đi, Tôn Cường sửng sốt trong giây lát, rồi vội vàng đuổi theo.

Xong rồi, Tiểu Cường, chúng ta đi thôi!

Nói xong, Trương Huyền đặt tách trà xuống, đứng lên chỉnh sửa tay áo, chẳng thèm để mắt đến đối phương nữa mà chắp tay sau lưng, thong dong đi ra khỏi trung tâm giao dịch.
Đặc biệt là mấy ngày nay, bà ấy trông có vẻ đã sắp cầm cự hết nổi, có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Trước đó, ông ta luôn luôn chầu trực bên cạnh giường vợ, hôm nay cũng do trong trung tâm giao dịch có chuyện cần phải xử lý, cho nên mới không thể không tới. Trong lòng ông ta vốn đã buồn phiền, sau lại nghe báo sư tử đá bị người ta vô duyên vô cớ đập vỡ, nên mới đùng đùng nổi giận chạy qua đây, hoàn toàn mất đi sự điềm tĩnh vốn có của một thương nhân thành đạt.
Trương Huyền lắc đầu.

Ý ngươi… là sao?

Thật hay đùa vậy?
Ta không nghe 8lầm đấy chứ?

Ngươi nói gì cơ?
5
Vốn đã phải cố dằn cơn giận xuống rồi, giờ nghe thấy lời này của đối phương, Lăng Thiên Vũ suýt chút nữa đã bùng nổ luôn.
Ban đầu ông ta cứ ngỡ đối phương thực sự chỉ là đến gây chuyện, nhưng nằm mơ cũng không ngờ, đối phương lại nói ra những lời này.
Mở miệng ra là nói ngay chuyện người thân của ông đang mắc bệnh…
Thằng cha này không những sai người đập vỡ sư tử đá của đại nhân, còn dám ngang nhiên
hỏi thăm
cả nhà ngài3 ấy?
Lá gan cũng to thật…

Đi mời đại sư Trình Viễn đến đây!

Đại sư Trình Viễn chính là đại sư giám bảo ngự dụng ở trung tâm giao dịch Thiên Vũ này. Ông ta là Giám Bảo Sư nhất phẩm, một trong ba đại sư Giám Bảo giỏi nhất ở vương thành Thiên Huyền, tất nhiên giỏi hơn tên lừa đảo Dương Mặc rất nhiều. Những bảo vật mà trung tâm giao dịch nhập về, hầu hết đều phải mời đích thân ông ấy đến giám định.
Chính vì vậy, dẫu danh vọng ngất trời, ông cũng chưa bao giờ lén lút trăng hoa, mà chỉ chung thủy một lòng với người vợ hiền đã bên ông từ thuở hàn vi.
Nào ngờ, trời có lúc gió mưa khó đoán, người thì có họa phúc khôn lường. Nửa năm trước, bà ấy chẳng biết vì sao lại lâm bệnh nặng, nằm liệt trên giường, có thể chết bất kì lúc nào.

Tiên sinh muốn nói… con sư tử đá này không phải làm bằng ngọc bích Đề Nam, mà là huyết ngọc Đề Nam? Bệnh… bệnh của Ngọc Nhu là do thứ này mà ra?

Lăng Thiên Vũ mặt mày tái ngắt, chẳng còn vẻ trầm tĩnh như khi nãy, vội vàng vặn hỏi.
Bảo sư tử đá không phải ngọc bích Đề Nam, mà là huyết ngọc…

Vợ của ông chắc chỉ là một người bình thường, tu vi chưa vượt khỏi võ giả nhị trọng, đúng không?
Trương Huyền cũng chẳng thèm quay đầu lại, nói rất lạnh nhạt.
Tôn Cường đứng bên cạnh cũng loạng choạng một cái, còn suýt co giò phóng thẳng.
Lão gia, ngài là Danh Sư thật, hay là kẻ cố tình đến nắn gân tôi vậy?
Lăng đại nhân không quen biết ngài, nên ngài có th6ể xách mông đi thẳng. Nhưng tôi còn cả gia đình lớn bé đều đang sống ở vương thành Thiên Huyền này mà…
Vừa rồi ông ta chỉ nói đến Ngọc Nhu, nhưng đối phương vừa mở lời đã xác định thẳng là vợ của ông ta, đồng thời còn chỉ ra trình độ tu vi, khả năng phán đoán này, thực sự quá chuẩn xác.

Huyết ngọc Đề Nam nuốt lấy sức mạnh của tinh khí, người có tu vi võ giả nhị trọng trở xuống hoàn toàn không thể đề kháng nổi. Một khi đã dính vào, các cơ quan trong cơ thể sẽ suy yếu nhanh chóng, tóc cũng bạc trắng, da dẻ bủng beo, nói năng không rõ ràng. Không quá nửa năm là sẽ lìa đời.
Trương Huyền hờ hừng nói.
Mọi người cứ ngỡ Lăng Thiên Vũ chắc chắn sẽ giữ cái gã ngông cuồng kia lại, dạy dỗ một trận thật tử tế. Nhưng bất chợt, họ trông thấy thân hình cao lớn của ông ta lại đang khẽ run rẩy, vẻ mặt luống cuống.
Trương Huyền dừng bước.
Tôn Cường vừa đi vừa dáo dác nhìn quanh, sợ lại có người xông đến đánh mình một trận nữa.

Tiên sinh chờ đã…


Sức khỏe người thân của ta có ổn hay không, cũng đâu cần ngươi phải nhọc lòng!
Ánh mắt Lăng Thiên Vũ tóe lửa, giống như sắp sửa lên cơn điên đến nơi.

Không cần ta phải nhọc lòng? Vốn cứ nghĩ, cứu một mạng người hơn xây tòa tháp bảy tầng, nhưng nếu ông đã không cần thì bỏ đi vậy!

Chẳng mấy chốc, đại sư Trình Viễn đã có mặt.

Lăng huynh, có việc gì mà tìm tôi gấp đến thế?

Hai bên chả quen biết gì nhau, ngươi lại ngang nhiên
hỏi thăm
cả nhà của ta? Đây đã không còn là gây hấn nữa, mà là công khai chửi bới, công khai sỉ nhục!

Ồ? Chưa hiểu à, vậy để ta đổi cách nói khác, sức khỏe người nhà của ông vẫn ổn chứ?
Thấy đối phương đã giận tới mức có thể nổ tung bất kỳ lúc nào, Trương Huyền vẫn chẳng hề biến sắc mặt.
Trương Huyền khoát tay, giọng điệu không vui không buồn, hệt như chẳng hề giận vì bị đối phương hiểu lầm, mà chỉ thoáng lộ ra chút lạnh lùng:
Chắc hẳn, với năng lực của Lăng đại nhân, muốn tìm ra chỗ ở của ta cũng chẳng khó khăn gì, nên không cần lo lắng ta sẽ bỏ trốn!

Nói đến đây, hắn chẳng để tâm đến đối phương nữa, tiếp tục cất bước đi thẳng.
Những gì mà đối phương nói, giống y bệnh chứng của vợ ông, chẳng sai một chút nào!

Ta tình cờ đi ngang qua, trông thấy thứ này, vốn chỉ muốn tiêu trừ một mầm họa cho nơi đây, nên mới sai quản gia đập vỡ. Nếu Lăng đại nhân cảm thấy làm vậy là quá lỗ mãng, ngày mai ta sẽ sai người đem tiền bồi thường qua cho ông.

Ông đã mời mọi thầy thuốc trong vương thành Thiên Huyền, thậm chí cả đại sư Nguyên Ngữ cũng đã đích thân đến chẩn trị.
Kết quả, tất cả đều bó tay ra về, để lại lời phán định là không có thuốc nào chữa được, chỉ có thể ngoan ngoãn mà nằm chờ chết thôi.
Là Giám Bảo Sư chính thức, cho dù là Lăng Thiên Vũ, cũng chỉ cư xử ngang hàng với ông ấy.


Huynh xem giúp tôi, con sư tử đá này rốt cuộc làm từ ngọc bích Đề Nam nay là huyết ngọc!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.