Chương 152: TRỊ LIỆU CHO ĐỖ MẠC HIÊN



Thưa thầy, chiêu thương pháp này…


Vừa vào phòng, Trịnh Dương đã lập tức hỏi ngay.


Chiêu thương pháp này là do t8a sáng tạo ra, bây giờ ta sẽ đọc pháp quyết tu luyện cho trò nghe!


Sói tuyết, là dã thú thất phẩm, thực lực tương đương với võ giả cảnh giới Thông Huyền. Toàn thân nó phủ một lớp lông trắng như tuyết, tốc độ nhanh như gió. Máu của nó là một trong những dược liệu chủ chốt dùng để luyện chế ‘Thông Huyền Đan’, có tác dụng lưu thông kinh mạch, nâng cao tu vi. Ông đổi máu với sói tuyết, ắt hẳn là do đọc được một số bí tịch, ngộ nhận rằng, một khi đổi máu thành công, tu vi nhất định sẽ tiến bộ như vũ bão, đúng không?

Không quan tâm tới cơn bàng hoàng của mọi người, Trương Huyền nói tiếp.

Dạ phải!
Đỗ Mạc Hiên cười khổ, vội vàng thừa nhận.

Dạ, Dương sư nói không sai chút nào ạ!

Đỗ Mạc Hiên vội vàng gật đầu.
Tuy trước đó, đối phương bảo ông ta là súc sinh, nên ông ta cũng biết chắc đối phương đã nhìn ra bệnh tình của mình. Nhưng bây giờ, lại nói chính xác đến từng chân tơ kẽ tóc, khiến ông vẫn cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Nghe thấy lời chẩn đoán của Trương Huyền, đám Tôn Cường, Đỗ Viễn mới vỡ ra mọi chuyện.
Đặc biệt là Đỗ Viễn, toàn thân tự động run lên bần bật.
Hèn gì, cứ mỗi lần đến giữa trưa là cha mình lại có thói quen uống trà nguội, không chịu gặp bất kì người nào. Vốn anh ta cứ ngỡ đó chỉ là thói quen lâu năm của cha mình, đúng là có nằm mơ cũng chẳng ngờ, lại vì nguyên nhân này.
La Xung là một trong số ấy.
Ông ấy là một Luyện Khí Sư một sao trung kỳ, là hội trưởng của Công Hội Luyện Khí Sư ở vương thành Thiên Huyền, và tất nhiên cũng là đại sư luyện khí có cấp bậc cao nhất ở vương quốc Thiên Huyền.
Binh khí do ông ấy luyện ra, dẫu có là bệ hạ Thẩm Truy, cũng không ngại ngần vung cả đống tiền ra để mua bằng được. Vô số quan lại quý tộc muốn mua mà chẳng được. Mỗi một món được ông ấy luyện ra, đều có vô số người cầu mua, khiến giá sản phẩm vọt lên tận trời.
Đứng ở một góc của con đường, nhìn người trung niên đang quỳ cách đó không xa, La Xung liền nhận ra ngay.
Vị trưởng lão danh tiếng nhất Đỗ gia này, trong giới thượng lưu toàn thành Thiên Huyền, có mấy ai không biết. Năm xưa, Đỗ Mạc Hiên còn từng cất công đến nhờ ông ấy luyện cho một thanh bảo kiếm, cho nên, dẫu cách khá xa nhưng vừa nhìn là ông đã nhận ra ngay.

Thằng cha này xưa này vốn rất thận trọng, khiến ông ta cam tâm tình nguyện quỳ như thế, chắc hẳn người trong phủ đệ có thể giúp ông ta giải quyết vấn đề. Hơn nữa, còn khiến ông ta thật lòng bái phục!

Cậu vừa rời đi, Trương Huyền lại bắt đầu chau mày nhăn trán.
Vương Dĩnh, Lưu Dương đã giải quyết được tai họa ngầm trên cơ thể, chắc chắn sẽ có tiến bộ thần tốc. Viên Đào, Triệu Nhã kích hoạt được thể chất, chắc hẳn cũng tiến bộ cực nhanh. Còn mỗi cậu Trịnh Dương này là hơi yếu thế hơn so với mọi người. Nhưng bây giờ đã có chiêu thương pháp này rồi, mười ngày sau, thực sự vẫn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
Lại gọi lần lượt mấy học trò khác vào, chỉ điểm mỗi người thêm một ít, rồi Trương Huyền mới rời khỏi học viện.
Đúng y như lời vị Dương sư này nói, năm xưa, đích xác là ông ta đã đọc được nội dung ghi chép trong một quyển bí tịch. Ông ta cứ ngỡ chỉ cần đổi máu thành công, chắc chắn sẽ dễ dàng bước chân vào cảnh giới Thông Huyền, trở thành cao thủ võ giả thất trọng.
Có nằm mơ ông ta cũng không ngờ rằng, đó cũng là điểm bắt đầu cho một cơn ác mộng triền miên suốt bao năm trời.
Ngày nào khắp người ông ta cũng mọc đầy lông trắng, người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ. Tuy chỉ kéo dài khoảng nửa giờ đồng hồ, nhưng nỗi đau đớn mà ông ta phải gánh chịu, không cần nghĩ cũng biết.
Mỗi trưa toàn thân mọc ra lông trắng, cha đây là sợ người khác nhìn thấy, nên mới cố tình lẩn tránh đi!
Một người mà từ trên xuống dưới mọc đầy lông lá, chẳng phải súc sinh thì còn là gì nữa?
Chả trách sao Dương sư chỉ mở miệng nói một câu, cha mình không những không phản bác, mà còn lập tức ra quỳ trước cửa, căn do đều nằm ở chỗ này.


Là tôi có mắt mà chẳng thấy Thái Sơn, mong Dương sư thứ tội!

Vừa vào sảnh, Đỗ Mạc Hiên đã chẳng dám nghi ngờ và kiêu ngạo như lần trước, mà lập tức quỳ mọp xuống đất.

Nếu quả thực như vậy, trước đó chúng ta đoán nhầm mất rồi…


Trương Huyền rời khỏi phủ đệ, đi học thương pháp, truyền thụ thương pháp. Trong khi đó, cả vương thành Thiên Huyền đã sôi lên sùng sục.
Trương Huyền liền đọc một lượt công pháp.

Đâ3y… đây…

Nghe xong khẩu quyết, Trịnh Dương sững cả người.

Vào trong rồi!


Đỗ Mạc Hiên vào rồi, lát nữa cứ quan sát cử chỉ của ông ta khi trở ra, là sẽ hai năm rõ mười ngay thôi!


Đúng đó, cứ đợi tiếp đi…

Không thẹn là Danh Sư chân chính, nhãn lực kinh người, đây là vấn đề mà cả đại sư Nguyên Ngữ cũng không nhìn ra.

Chuyện này…


Máu của sói tuyết? Lông trắng mọc khắp người?

Có điều, họ vẫn chưa hoang mang được bao lâu thì giọng của Trương Huyền lại vang lên.

Mười năm trước, ai nấy đều biết ông mắc bệnh, tu vi sụt giảm nghiêm trọng. Nhưng trên thực tế, nếu ta nhìn không nhầm, đó là do ông đã dẫn máu của sói tuyết vào thân thể, với ý đồ thay máu!


Làm như vậy, khiến thân thể trúng phải kịch độc của loài sói đó. Mỗi khi đến trưa, toàn thân sẽ mọc ra lông trắng, biến thành bộ dạng người chẳng ra người, thú không ra thú, hệt như loài súc sinh. Ta nói có đúng không?



Các người bảo sao… Đỗ Mạc Hiên đã quỳ ngoài cửa suốt một ngày?


Tuy Đỗ Mạc Hiên vì mắc bệnh nặng mà thất bại trong cuộc cạnh tranh chức gia chủ, nhưng vẫn là một nhân vật sừng sỏ. Quỳ ở ngoài cổng một ngày… lẽ nào đối phương là Danh Sư thật?


Biết tại sao lúc trước ta lại bảo ông là súc sinh rồi chứ?

Trương Huyền nhìn qua.

Dạ biết!
Đỗ Mạc Hiên thừa nhận.

Xong rồi, ta đã truyền thụ trọn vẹn bộ thương pháp này cho trò. Chưa được sự đồng ý của ta, tuyệt đối không được tự tiện truyền ra ngoài!
Trương Huyền dặn dò.

Dạ!
Trịnh Dương quỳ mọp xuống, trịnh trọng dập đầu mấy cái.
Chìm đắm trong thương pháp đã nhiều năm, đương nhiên cậu biết rõ sự quý giá của bộ thương pháp này, và cũng hiểu, một khi rò rỉ ra ngoài, sẽ mang đến cục diện gió tanh mưa máu như thế nào.
Cho nên, nghe nói trong vương thành có một vị Danh Sư, ông ấy cũng không thể nào kìm chế được nữa rồi. Ông ấy muốn âm thầm tìm đến, để xem xem có phải là thật không.
Nếu là thật, dẫu phải trả cái giá lớn đến mức nào, ông ấy cũng phải làm cho rõ ràng, đồng thời giải quyết triệt để vấn đề của mình.

Quả đúng là Đỗ Mạc Hiên!

Nếu nghe xong chuyện của Lăng Thiên Vũ trước đó thì có rất nhiều người vẫn không tin. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy Đỗ Mạc Hiên quỳ trước cửa suốt một ngày, tất cả bọn họ không khỏi phải dao động.
Đường đường là trưởng lão Đỗ gia, một trong bốn đại gia tộc của vương thành Thiên Huyền. Lại còn từng là nhân tài hiếm có, tham gia cạnh tranh chức vị gia chủ nhà họ Đỗ. Vậy mà giờ đây, ông ta lại đang quỳ trước cổng nhà người ta. E rằng chỉ có Danh Sư, mới có được sức hấp dẫn ấy thôi.

Phải qua đó xem thế nào!

Tôn Cường và Đỗ Viễn cũng tự động gật đầu theo.
Trước đó, vị Dương sư này chỉ nhìn một cái đã phán Đỗ trưởng lão là súc sinh, vốn cứ ngỡ là đang sỉ nhục ông ta, bây giờ xem ra, e là chuyện này không hề đơn giản đâu.
Nhưng, điều khiến họ nghi ngờ và khó hiểu chính là, rốt cuộc là chuyện gì, mà có thể khiến ông ta, dù bị mắng là súc sinh, chẳng những không hề giận mà còn tỏ ra rất phấn khích?
Chuyến này đi hết nửa ngày, cũng coi như đã mài sạch ngạo khí của thằng cha này rồi, bởi vậy giờ hắn mới bảo Tôn Cường gọi người đi vào.

Khẩn mong Dương sư không so đo hiềm khích lúc trước mà cứu tôi!
Đỗ Mạc Hiên vẫn chưa dám đứng dậy, tiếp tục quỳ dưới đất.

Đã cho ông vào, đương nhiên sẽ ra tay. Ông cứ đứng lên đi!
Trương Huyền lạnh lùng mà nói.

Đa tạ Tôn quản gia nói giúp lời vàng ngọc…
Đỗ Mạc Hiên vô cùng mừng rỡ, vội vàng đứng dậy.

Đi thôi!

Tôn Cường cũng chẳng phí lời, đi trước dẫn đường. Mấy người họ đi vào trong sân, cổng chính của phủ đệ lại được đóng kín.
Vốn dĩ, với địa vị, thân phận của ông ấy, dẫu Danh Sư có đến cũng chẳng liên quan gì nhiều, không cần thiết phải lấy lòng hay tạo quan hệ.
Xét cho cùng, tuy Luyện Khí Sư không thể sánh bằng Danh Sư, nhưng vẫn là một trong những chức nghiệp đứng đầu trong nhóm nghề thuộc thượng cửu lưu. Bởi vậy, ông ấy cũng có tôn nghiêm và địa vị của mình.
Có điều… ông ấy vẫn phải tìm đến.
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Đỗ Mạc Hiên lập tức trở nên vui sướng. Ông ta vội vàng đứng dậy.
Đỗ Viễn đứng đằng sau, mắt cũng bừng sáng, đồng thời cũng có hơi nghi ngờ.
Chẳng phải trước đây cha mình đã từng trải qua một cơn bệnh nặng sao? Lẽ nào, vị Danh Sư trước mặt, cả chứng bệnh trầm kha ấy cũng chữa được?
Chiêu thương pháp này quá sức cao minh, so ra thì, nhữn9g thương pháp mà cậu đã học trước đây, đúng là rác rưởi của rác rưởi mà.
Trước đó cậu cảm thấy bộ thương pháp này có tư t6hế xiên xiên vẹo vẹo, không được đẹp mắt, hóa ra hoàn toàn không hề như cậu đã nghĩ.
Chiêu thức này trọng ý không trọng h5ình thức, khi thi triển ra thì tùy bản thân, muốn xấu xí cũng được, muốn hoa lệ cũng được. Tuy chỉ có một chiêu, nhưng lại vượt trên vô số thương pháp, có khả năng thiên biến vạn hóa, uy lực vô song.

Chiêu thương pháp này tuy đơn giản, nhưng lại là nền tảng của tất cả mọi loại thương pháp. Vẫn còn hơn mười ngày nữa, ta hy vọng trò sẽ có đột phá lớn, không cô phụ tâm huyết của ta!

Trương Huyền căn dặn.

Xin thầy yên tâm!
Trịnh Dương tỏ ra đầy quyết tâm,
Thưa thầy, chẳng hay chiêu thương pháp này có tên là gì ạ?
.

Rốt cuộc là chuyện gì đây, nếu xác định được đó đúng là Danh Sư, vậy phải tranh thủ thời gian, mau chóng đến móc nối quan hệ mới là chuyện quan trọng nhất!


Thông tin này lan rộng khắp nơi, vô số các thế lực lớn, các đại gia tộc cũng đã không còn kiên nhẫn, ào ạt phái người đến thăm dò tin tức. Thậm chí có một số tộc trưởng, hay trùm sò một phương còn đích thân tìm đến.
Bởi chỉ có mình bản thân ông ấy biết rõ rằng, gần đây, mỗi khi luyện binh khí, từ đầu đến cuối ông ấy vẫn không thể đạt đến trạng thái
Tâm như nước lặng
. Tất cả những thứ được luyện ra, đều hỏng ở ngay bước cuối cùng, trở thành phế phẩm.
Các bước luyện chế vẫn hoàn toàn giống hệt với trước đây. Ban đầu ông ấy còn cho đó là vấn đề về thể lực và tinh lực, nên cũng đã cẩn thận điều dưỡng mấy ngày liền, cuối cùng vẫn chẳng cải thiện được chút nào.
Đường đường là Luyện Khí Sư số một của vương quốc Thiên Huyền, lại không thể luyện được binh khí. Một khi tin này truyền ra ngoài, chẳng những địa vị bị ảnh hưởng, mà e là những đối thủ, kẻ thù trước giờ, cũng sẽ nghe tiếng mà mò đến, hất cẳng ông ấy khỏi tầng mây của danh vọng.
Chỉ quan sát một lượt, trong lòng La Xung đã có được phán đoán.
Nếu người trong phủ đệ kia, thân phận không đủ cao, cũng chẳng có biện pháp giúp ông ta giải quyết được vấn đề, mà Đỗ Mạc Hiên lại quỳ như thế thì có khác nào tự hạ nhục mình. Ông ta tuyệt đối sẽ không bao giờ làm vậy.

Kẽo kẹt!


Xung quanh có vô số tai mắt của những thế lực lớn đang ẩn mình, thấy ông ta đi vào phủ đệ, ai nấy cũng chẳng vội rời đi, mà tiếp tục đổ dồn ánh mắt qua bên ấy.
La Xung cũng chẳng vội, yên lặng chờ đợi tiếp.

Tên hả? Thầy vẫn chưa đặt, nếu trò đã nghĩ ra rồi thì cứ đặt đại một cái tên đi!
Trương Huyền khoát tay nói.
Tuy hắn đã đặt là Thiên Đạo Thương Pháp, nhưng đó chỉ là tên chung cho cả bộ, mỗi một chiêu thức vẫn nên có tên riêng của nó. Bản thân hắn cũng lười suy nghĩ, cứ để cho cậu học trò này tự nghĩ lấy vậy.

Dạ!
Hiểu tính của thầy, Trịnh Dương cố kìm nén niềm sung sướng đến muốn ngất xỉu trong lòng lại, đi ra khỏi phòng.
Trong lúc ông đang suy đoán miên man, bỗng cổng chính của phủ đệ đã mở, một tay quản gia béo ú bước ra.

Lão gia của chúng ta cho ngài vào!

Tôn Cường chìa tay ra mời.

Đứng lên đi!

Trương Huyền vẫy tay.
Ra khỏi học viện, hắn lại tìm một nơi vắng vẻ, ngụy trang thành
Dương Huyền
, quay trở về phủ đệ.
Kiên trì được 10 năm ròng, cũng nhờ tâm trí của ông ta đủ cứng cỏi, bằng không, chắc chắn đã tự sát từ lâu rồi.


Là do năm xưa trẻ người non dạ, chẳng biết phân biệt thật giả, nên đã tin tưởng bừa bãi… Kính mong Dương sư cứu giúp!
Đỗ Mạc Hiên ôm quyền nói.

Bây giờ ngẫm lại, đầu óc ông lúc đó đúng là có vấn đề mà.

Tình cờ có được một quyển cổ tịch, còn tưởng là nhặt được chí bảo. Ông ta còn cất công thâm nhập vào nơi hoang dã khắc nghiệt, dùng mọi thủ đoạn để săn được một con sói tuyết, dùng để đổi máu. Vốn cứ ngỡ tu vi sẽ tăng lên một mảng lớn, giúp cho ông ta có thể lập tức tiếp nhận chức vị gia chủ. Nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ tới rằng, lại nhận được cái kết thế này.

Chẳng phải đầu óc có vấn đề thì còn là gì nữa?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.