Chương 153: SƯỚNG CÁI MIỆNG, TỘI CÁI THÂN
-
Thư Viện Thiên Đạo
- Hoành Tảo Thiên Nhai
- 2552 chữ
- 2022-02-04 04:40:59
Tuy bí tịch là thật, nhưng đoạn quan trọng nhất đã bị người ta xé bỏ, khiến nó trở nên khiếm khuyết, vì thế đã khiến ông p8hải rơi vào cảnh ngộ như hiện giờ.
Trương Huyền chấm dứt đề tài này,
Được rồi, bây giờ ta sẽ châm cứu, giúp ông giải quy3ết họa ngầm trong thân thể!
.
Dạ!
Đỗ Mạc Hiên vội vàng bước đến gần.
Sau một cơn rung động, cuối cùng, tu vi của ông ta đã dừng tăng trưởng lại, và thú tính lâu này khiến ông ta nơm nớp lo sợ mỗi ngày cũng đã bặt vô âm tín.
Võ giả thất trọng, cảnh giới Thông Huyền sơ kỳ!
Nhớ lại lời dặn dò của Tôn quản gia khi nãy, Đỗ Mạc Hiên nói ngay:
Dương sư thân là Danh Sư, đương nhiên không xem trọng những vật ngoài thân. Ngài đưa ra yêu cầu ấy, chỉ giống như thiết lập một ngưỡng cửa. Bằng không, ai ai cũng đến thỉnh cầu ngài ấy chỉ điểm, không có thời gian nghỉ ngơi, chẳng phải sẽ mệt chết sao…
.
Vừa nói, ông ta vừa thầm xuýt xoa trong lòng. Tư cách để bước vào cửa thôi đã đến 300 vạn, Danh Sư đúng là Danh Sư, tốc độ kiếm tiền quá thần tốc.
Có thể có được kết quả này, đừng nói là quỳ một ngày, dẫu phải quỳ một năm cũng xứng đáng.
Còn không mau mau lấy đồ ra?
Chuyện này…
Đỗ Mạc Hiên đơ người, lập tức quay người lại,
Đa tạ Dương sư chỉ điểm…
.
Nói xong liền rời đi.
Tuy địa vị của ông ấy cũng không thấp, nhưng bảo ông ấy đi quấy rầy một vị Danh Sư chân chính, đúng thật là ông ấy còn không dám.
Thực ra đại sư cũng không cần phải buồn phiền. Vừa rồi Dương sư có nói, bất kể là ai, muốn nhờ ông ấy giải quyết vấn đề, phải nộp trước 300 vạn kim tệ. Bất luận có giải quyết được hay không, cũng không trả lại.
Năm xưa Đỗ Mạc Hiên vốn có đủ tư cách cạnh tranh chức vị gia chủ. Tình hình đang thuận buồm xuôi gió đến thế, đột nhiên ông ta lại đi tu luyện môn công pháp mà không hề biết mức độ nguy hiểm của nó, hòng đột phá lên cảnh giới Thông Huyền. Nếu bảo là không có ai đó ở sau lưng tung lời mê hoặc, hoặc là có nguyên nhân khác thì, ai mà tin cho nổi.
Cho nên, Trương Huyền đã cố tình nhắc khéo ông ta một câu. Đương nhiên, kế tiếp ông ta sẽ xử sự thế nào, đó là chuyện của ông ta.
…
Mười năm trước, Đỗ Mạc Hiên đột ngột mắc bệnh nặng, khiến tu vi thụt lùi nghiêm trọng, không thể tiếp tục tranh đột chức vị gia chủ… E rằng, lần này ông ta quỳ ở đây, là muốn thỉnh cầu vị Danh Sư trong đó, giúp mình chữa trị bệnh căn!
Khoảng nửa canh giờ sau, một thanh trường kiếm đã xuất hiện trong tay ông ấy, có điều khi bước sau cùng sắp kết thúc, một tiếng vỡ giòn tan vang lên, trên thân kiếm xuất hiện vết nứt.
Thất bại!
Đỗ Mạc Hiên đã chào Tôn quản gia, quay lưng rời đi.
Qua hỏi thăm mới được…
Dạ đúng!
La Xung gật đầu.
Ông gặp phải vấn đề gì không thể giải quyết?
Trương Huyền hỏi.
Bất luận là khả năng nào trong hai loại trên, cũng đều chứng tỏ vị Danh Sư trước mặt, đúng là danh bất hư truyền.
Bỏ đi tâm thái tự kiêu của một Luyện Khí Sư, ông ấy bước đến trước mặt
Danh Sư
:
Tại hạ La Xung, kính chào Dương sư!
.
Ừm, nghe Tiểu Cường nói, ông là một Luyện Khí Sư?
Trương Huyền cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Luyện Khí Sư cũng giống như Luyện Đan Sư, đều là chức nghiệp có thứ bậc khá cao trong thượng cửu lưu, địa vị rất cao quý. Không ngờ hạng người như vậy lại chạy đến đây thỉnh cầu hắn.
Nhìn thấy sự biến đổi của thân thể, dẫu ý chí của ông ta rất kiên định, nhưng cũng đã không khỏi đỏ hoe đôi mắt.
Ròng rã mười năm trường phải chịu hành hạ giày vò, mỗi ngày đều biến dạng chẳng khác gì dã thú, toàn thân mọc đầy lông trắng. Ông ta cứ ngỡ cả đời này xem như đã vô phương cứu chữa. Nhưng có nằm mơ ông cũng không ngờ, lại được vị Dương sư trước mặt chữa khỏi trong chớp mắt, thậm chí… còn khiến tu vi đột phá!
Trương Huyền lật ngược cổ tay, lấy 9kim châm cứu ra, búng tay một phát, một cây kim châm liền bay đi.
Thư viện Thiên Đạo chỉ đưa ra thông tin cá nhân 6và khuyết điểm, chứ không hề chỉ ra phương pháp giải quyết. Có điều, vấn đề của Đỗ Mạc Hiên khá giống với vợ của Lăng Thiê5n Vũ, đó là kinh mạch bị tắc nghẽn, khiến máu của sói tuyết không thể phát huy tác dụng của nó.
Nhóm lửa, rèn dập, dung hợp kim loại, tôi luyện…
Từng bước một lần lượt được thi triển ra, mang lại cho người ta cảm giác rất trôi chảy.
Vô số linh khí trút xuống từ trên không trung, cuồn cuộn rót vào thân thể ông ta, chỉ trong một cái chớp mắt, đã đột phá khỏi cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn.
Cảnh giới Tịch Huyệt sơ kỳ!
Nhưng chứng bệnh của tay Đỗ Mạc Hiên này, đến cả đại sư Nguyên Ngữ cũng phải bó tay. Tuy bản thân ông ấy cũng chẳng rõ tình hình cụ thể, có điều vẫn biết rằng, mấy năm nay thằng cha đó đã tìm đến không ít thầy thuốc, nhưng tất cả đều lắc đầu.
Vấn đề nan giải như thế, mà vị Danh Sư này cũng giải quyết được, vậy thì chuyện mình đột nhiên không thể tĩnh tâm khi rèn binh khí, chắc chắn sẽ rất dễ xử lý!
Hơn nữa, kì lạ nhất chính là, thần thái phấn chấn rạng rỡ, khác hẳn bộ dạng lúc ban đầu.
Chuyện này là sao đây?
Vội vàng quay qua nhìn, đang phân vân chưa xác định được, đột nhiên La Xung trợn tròn đôi mắt, cả người như bị đóng băng ngay tại chỗ,
Cảnh giới Thông Huyền? Chuyện này… chuyện này… sao như thế được chứ?
.
Vừa rồi, lúc Đỗ Mạc Hiên đi vào, ông ấy đã trông thấy rất rõ ràng, thực lực mới chỉ là cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn. Sao… vào chưa được 10 phút, trở ra đã trở thành cảnh giới Thông Huyền rồi?
Đỗ Mạc Hiên nói.
Không muốn bị người khác quấy rầy?
Mặt La Xung đã hơi nhăn nhó.
Đa tạ đã nhắc nhở, đúng lúc tôi đang có chuyện cần thỉnh giáo, nên mạn phép dừng cuộc nói chuyện ở đây!
Nói xong, La Xung liền nhắm thẳng đến phủ đệ trước mặt mà đi.
Phủ đệ trang trí không hề xa hoa, thậm chí còn rất bình thường, nếu hai cha con Đỗ Mạc Hiên không xác nhận lại, chắc ông ấy cũng không dám tin, ở đây có một vị Danh Sư chân chính đang trú ngụ.
Ban đầu Đỗ Viễn cứ nghĩ, đã phải quỳ ở ngoài cửa, còn đưa một lúc lắm tiền thế này, chắc hẳn ông già nhà mình điên mất rồi. Bây giờ anh ta mới vỡ lẽ ra, chẳng những không hề điên mà còn phải nói là cực kỳ sáng suốt.
Cảnh giới Thông Huyền đó…
Đang suy nghĩ miên man, ông ấy liền thấy cánh cổng chính phía xa kêu lên
kẽo kẹt
, chậm chầm mở ra, ngay sau đó là Đỗ Mạc Hiên và Đỗ Viễn đi ra.
Không biết vấn đề của ông ta đã được giải quyết hay chưa…
Luồng sức mạnh này vừa tràn vào cơ thể, liền khiến chân khí vốn có của ông ta tăng vọt lên về chất lượng trong tích tắc, một chuỗi âm thanh như tiếng ống tre nổ vang lên, từng huyệt đạo trong thân thể lập tức được khai mở.
Tách tách tách tách!
Tròng mắt của La Xung bất giác rụt lại.
Dương sư là người cực kỳ có bản lĩnh. Nếu La đại sư có thắc mắc gì, có thể thỉnh cầu chỉ điểm. Có điều… Dương sư đến vương quốc Thiên Huyền là để thả lỏng tâm tư, không muốn bị người khác quấy rầy quá nhiều…
Thì ra là La đại sư!
Đỗ Mạc Hiên nhận ra ngay người vừa gọi mình, vội vàng khom người hành lễ.
Phủ đệ này là…
Lại quan sát thêm lần nữa, đúng là mắt ông ấy chẳng có chút vấn đề gì hết, đối phương là cao thủ cảnh giới Thông Huyền thực thụ. Hơn nữa, chắc cũng chỉ mới đột phá tức thì, chưa thể khống chế được khí tức trong cơ thể, nên mới dễ thấy như vậy. Bằng không, cao thủ sở hữu thực lực tầm ấy, nếu không thi triển tu vi, khéo ngay cả bản thân ông ấy cũng khó mà nhận ra.
Tôn huynh, cáo từ!
Chỉ nháy mắt đã tăng lên đến cảnh giới Tịch Huyệt viên mãn, thậm chí vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Ầm!
Cũng chẳng vòng vo tam quốc làm chi, La Xung vào ngay vấn đề.
Đây là chỗ ở của Dương sư!
Không lẽ là thật?
Dẫu Danh Sư có thể chỉ điểm giúp người ta đột phá, nhưng cũng phải có giới hạn chứ…
Vút vút vút vút!
Mấy chục cây kim châm cắm liên tiếp lên người Đỗ Mạc Hiên.
Hai con ngươi của ông bất giác co lại.
La Xung là cao thủ cảnh giới Thông Huyền. Có thể khiến ông ấy không nhìn ra nổi tu vi thì chỉ có hai khả năng. Một, tu vi của đối phương cao minh hơn quá nhiều; hai, chân khí mà đối phương tu luyện được có độ thuần khiết cực kỳ cao, vượt xa ông ấy.
Thịch!
Đỗ Mạc Hiên quỳ sụp xuống đất, thành tâm thật ý cảm ơn:
Đa tạ ơn tái tạo của Dương sư…
.
Không ngờ ông ta đã đột phá một mạch từ cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn lên đến cảnh giới Thông Huyền, tăng trưởng đến hơn một tầng tu vi.
Tôi…
Sau khi bình tĩnh lại, Đỗ Mạc Hiên quát ngay con trai mình.
Dạ!
Đỗ Viễn luống cuống lấy từ trong ngực áo ra một xấp kim phiếu, dâng lên.
Hồi bẩm Dương sư, tại hạ không biết tại sao, gần đây luyện binh khí liên tục bị thất bại, mãi vẫn chưa tìm ra nguyên do. Bởi vậy tôi tới đây, hy vọng được Dương sư chỉ điểm!
La Xung chẳng chút giấu giếm, lập tức vào thẳng vấn đề.
Luyện khí cho ta xem thử!
Trương Huyền nói.
Dẫu đã mất đi mười năm thì đã sao? Dựa vào thực lực hiện tại, nếu cha mình muốn tiếp tục cạnh tranh chức vị gia chủ, nhất định vẫn là sự lựa chọn hàng đầu, không có ai đủ tầm để tranh đoạt.
Hơn nữa, dẫu không trở thành gia chủ, dựa vào thực lực ở cảnh giới Thông Huyền, muốn kiếm lại mấy trăm vạn kim tệ, cũng sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Muốn giải quyết, chỉ cần làm thông những điểm ách tắc là xong chuyện.
Vấn đề kiểu này, cực kỳ đơn giản đối với Trương Huyền. Chân khí hình thành từ việc tu luyện Thiên Đạo Thần Công thuần khiết như nước suối, bất kì điểm ách tắc nào, chỉ cần chân khí tràn đến, đều có thể khai thông dễ dàng.
Cảnh giới Tịch Huyệt trung kỳ!
…
Nộp ra 300 vạn kim phiếu, La Xung được Tôn Cường dẫn vào sảnh khách. Vừa bước vào, ông ấy liền trông thấy một người trung niên đang ngồi yên tĩnh ở vị trí trung tâm, khí tức toàn thân rất mờ ảo, như có như không. Nếu không nhìn thấy bằng mắt thịt, khéo ông ấy cũng chẳng thể phát hiện ra.
Lợi hại quá!
Trong lòng đang thầm cảm khái, chợt hai người thấy Tôn Cường bước đến, nhận lấy xấp kim phiếu, đồng thời cất giọng:
Đỗ trưởng lão, Đỗ công tử, mời! Lão gia chúng ta cần nghỉ ngơi!
.
Dạ, hôm nay đã làm phiền Dương sư rồi, hôm khác tôi sẽ đến chào hỏi ngài sau vậy!
Đây chính là năng lực của Danh Sư…
Có thể dễ dàng đưa người ta lên tận mây xanh, và cũng dễ dàng đạp thẳng người ta xuống địa ngục, đó là Danh Sư, chức nghiệp cao quý tột cùng trong cả cái đại lục này!
Nghe thấy tiền có thể giải quyết được vấn đề, La Xung mới thở phào, gật gù lia lịa.
300 vạn tuy nhiều, nhưng chẳng nhằm nhò gì với một đại sư luyện khí như ông.
Dạ!
La Xung khẽ lật cổ tay, một bộ dụng cụ luyện khí đã xuất hiện trong đại sảnh.
Là một Luyện Khí Sư một sao, hội trưởng Công Hội Luyện Khí Sư, những thứ này, hầu như ông ấy luôn mang theo bên mình.
Đỗ Mạc Hiên chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, thứ thú tính khiến ông luôn muốn phát điên mà lâu nay bị đè nén trong cơ thể, thoáng chốc giống như dòng sông được khơi ngòi, lưu chuyển ầm ầm trong kinh mạch, lan khắp thân thể.
Lắc rắc! Rắc rắc!
La Xung đợi ở bên ngoài, nhớ đến rất nhiều sự tình liên quan đến Đỗ Mạc Hiên, nên không khỏi đưa ra phỏng đoán.
Nếu vấn đề của Đỗ Mạc Hiên mà giải quyết được, vậy chuyện của mình chắc chắn cũng có thể…
Không những giúp ông ta giải quyết tai họa ngầm, mà còn nâng thực lực lên đến cảnh giới Thông Huyền, ân tình này đã xứng đáng gọi là tái tạo, sánh ngang với cha mẹ.
Bây giờ ông ta mà trở về gia tộc, thực lực tuyệt đối có thể xếp vào tốp đầu, không còn ai dám xem thường nữa.
Ông ta trở thành trưởng lão Đỗ gia, bao nhiêu năm nay, tài sản lưu động, cố định, cộng dồn tất cả, cùng lắm cũng chỉ đến con số ấy mà thôi.
Ngẫm lại cũng đúng…
Đằng này, chưa đến 10 phút, đã từ cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn đột phá đến cảnh giới Thông Huyền…
La Xung dụi mắt, sợ rằng chính mình nhìn nhầm.
Biết đối phương đã ra lệnh tiễn khách, Đỗ Mạc Hiên lập tức dẫn Đỗ Viễn lui ra.
Vừa đi đến bậc cửa, bên tai ông ta chợt vang lên giọng nói lạnh lùng của Trương Huyền:
Bí tịch dung hợp máu của sói tuyết bị thiếu mấy trang, đó là vô ý hay do người ta cố tình, có thể tra ra!
.
Biết ông ấy muốn hỏi gì, Đỗ Mạc Hiên gật đầu đáp.
Là Danh Sư thật sao?
Nghĩ đến đây, La Xung vội vàng đuổi theo.
Đỗ trưởng lão…
Đúng như ông ấy đã nói, không thể rèn thành công.
Cả một thanh trường kiếm đơn giản mà cũng không thể rèn ra được, La Xung vô cùng ảo não.
Thanh kiếm này chỉ là loại cấp Phàm, chẳng yêu cầu chút kĩ thuật phức tạp nào, ấy vậy mà vẫn thất bại. Thực sự là ông ấy chẳng thể hiểu nổi, rốt cuộc đã gặp phải trục trặc gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.