Chương 156: VANG DANH KHẮP VƯƠNG THÀNH



Ngươi bảo La Xung khen ngợi không tiếc lời?



Đỗ Mạc Hiên đã quỳ suốt một ngày, lúc rời đi, không những mặt mày rạng 8rỡ phấn chấn, mà tu vi còn tăng tiến?


Dạ phải, hơn nữa… đã đợi ở bên ngoài hai canh giờ rồi!
Tôn Cường cảm thấy có hơi cạn lời với lão gia của mình.
Lão gia nhà mình cũng thật là mê ngủ, hôm qua trời vừa sụp tối đã về phòng, sáng nay mặt trời lên cao ba ngọn sào mới thức dậy… Nghĩ thôi cũng đã choáng.
Đây có còn là nhãn lực nữa không? Khéo xem bói cũng chẳng lợi hại đến mức này được!
Cùng với nỗi kinh ngạc, mặt đan sư Trần Tiêu lập tức tái mét, trong lòng thì vô cùng khiếp đảm.
Vươn vai duỗi lưng, đang định kiếm chút gì ăn thì hắn lại thấy quản gia Tôn Cường đi vào.

Bẩm lão gia, hội trưởng Công Hội Luyện Đan Sư Âu Dương Thành và đan sư Trần Tiêu đến xin bái kiến.

Trương Huyền hoàn toàn không dám tin.
Thư viện Thiên Đạo trước giờ chỉ có thể dùng để đọc và tra cứu, những tri thức trong ấy vẫn nằm trên kệ sách, hoàn toàn không ghi nhớ vào trong đầu mình được. Bây giờ thì khác, toàn bộ đã khắc ghi vào não một cách rõ ràng, biến thành một phần kí ức của mình, tuy hai mà một.
Trông thấy vẻ mặt như đang gặp quỷ của hai người, Trương Huyền mới sực nhớ ra, mình đang là Danh Sư Dương Huyền, đâu có quen biết họ, bèn tằng hắng vài tiếng để lấp liếm màn thể hiện hơi
bị lố
vừa rồi:
Cứu ông cũng đơn giản thôi. Đầu tiên ông phải đem cái lò đan ấy chôn chung chỗ với cố nhân của ông, tiếp đó hoàn thành chuyện mà người ta đã giao phó… Cuối cùng, uống thật nhiều đan dược bổ sung linh khí, điều dưỡng tầm nửa năm, chắc hẳn cũng ổn rồi!
.
Thực ra vấn đề của đối phương không hề khó giải quyết. Ông ta hoàn toàn không phải sắp chết thật, mà là bị dính lời nguyền. Chỉ cần ông ta hoàn thành điều đã hứa, đồng thời không tiếp xúc với cái lò đan ấy nữa, sức mạnh của lời nguyền sẽ tan biến dần, sau rồi bệnh tình cũng sẽ khỏi thôi.
Mãi cho đến khi ra khỏi cổng chính, Trần Tiêu vẫn tự hỏi mình có phải đang mơ không.
Chuyện khiến ông ta buồn nản suốt mấy ngày, chẳng tiếc bán hết gia sản, chuẩn bị dọn nhà đi xứ khác… Vậy mà đã giải quyết xong?
Trương Huyền chớp mặt lia lịa.
Trang giấy màu vàng ấy biến mất, mình lại vô duyên vô vớ có được lượng tri thức khổng lồ đến thế. Xem ra, trang giấy màu vàng ấy đích xác là có loại công hiệu này.
Chẳng cần làm gì cả, chỉ nhìn một phát là đã biết được bệnh tình, bệnh chứng, thậm chí biết luôn nguyên nhân gây bệnh… thực sự là quá kinh khủng khiếp!

E hèm…


Ủa? Vậy mà đã ngất mất một đêm rồi sao?

Bình tĩnh trở lại sau cơn vui mừng và kinh ngạc do có được lượng tri thức lớn, vừa nhìn ra bên ngoài trời, hắn không khỏi nghẹn lời. Chỉ ngất một phát đã mất đứt một đêm rồi.
Đang lấy làm ngạc nhiên là tại sao hai người này lại tìm đến, đột nhiên trong một tích tắc xuất thần, Trương Huyền đã nhớ ra.
Tay Trần Tiêu này bị tử khí trong lời nguyền ám vào thân, chẳng còn sống được bao lâu. Hôm trước trong cuộc biện đan, vì hắn cảm thấy đối phương thất tín bội nghĩa, không đáng được cứu, nên cũng chẳng nói gì nhiều. Chắc thằng cha này tìm không ra biện pháp giải quyết, nghe nói có Danh Sư xuất hiện, nên vội tìm đến đây mà.

Dương sư cứu tôi… khẩn cầu Dương sư cứu tôi…

Đan sư Trần Tiêu sợ đến phát điên luôn rồi.

Cái lò đan ấy thế nào rồi? Đã đem đi vứt chưa? Còn nữa, chuyện đã hứa với người ta mà chẳng chịu tìm cách hoàn thành. Ông nghĩ rằng người ta chết rồi, là có thể nuốt lời luôn sao? Như vậy quá tổn hại thân phận Luyện Đan Sư đấy!

Chẳng hề quan tâm đến vẻ mặt bàng hoàng của hai người họ, Trương Huyền nhớ lại những nội dung trước đây đã đọc được trong thư tịch, vô tư nói tiếp.
Những người trước đó cho rằng đó chỉ là phường lừa đảo, bây giờ đều im như thóc.


Âu Dương Thành? Đan sư Trần Tiêu?
Trương Huyền giật mình.
Hiện giờ hắn đang là Danh Sư Dương Huyền chứ đâu phải đan sư Trương Huyền, hai bên không quen biết gì nhau, sao hai người đó chạy qua đây làm gì?
Chẳng biết đã ngất đi bao lâu, Trương Huyền mới tỉnh lại.

Này…

Chính mình không dám quấy rầy, đành nói với đối phương là lão gia đang nghỉ ngơi. Ai ngờ, hai người đó lại không hề bảo mình vào đánh thức, mà cứ ngồi chờ suông ở bên ngoài suốt hai canh giờ, kể ra cũng nhẫn nại thật.

Bẩm lão gia, đan sư Trần Tiêu cũng đã nộp 300 vạn kim tệ rồi, ngài thấy…


Làm như vậy là đúng đắn. Đã là Danh Sư thì ai chả muốn được gặp, nếu người nào cũng tiếp thì Dương sư lấy đâu ra thời gian làm chuyện khác. Có cái giới hạn này, cũng có thể ngăn được bước chân của những người có suy nghĩ không chính đáng…



Xem ra chúng ta đều đoán sai hết rồi, vị Dương Huyền này tuyệt đối là Danh Sư3 thật đó!


Chỉ có Danh Sư chân chính mới có thể khiến cho Đỗ Mạc Hiên cam lòng quỳ xuống, mới có thể khiến cho hội t9rưởng La Xung phải khâm phục sát đất…


Cho họ vào đi!
Trương Huyền vẫy tay.
Tôn Cường lui ra, chẳng mấy chốc, hội trưởng Âu Dương và đan sư Trần Tiêu đã đi vào.
Sau khi tỉnh táo lại, việc đầu tiên hắn nhận ra là trong đầu mình vừa có thêm vô số tri thức. Toàn bộ tri thức trong những thư tịch bị ánh sáng của quyển sách vàng kim bao trùm lên, đều đã in sâu vào trong đầu hắn.

Quyển sách vàng kim này, có thể chuyển hóa tri thức trong sách của thư viện thành tri thức của mình?

Nói cách khác, bây giờ cho dù không dùng đến thư viện Thiên Đạo, hắn cũng có hiểu biết rõ ràng về luyện đan, tu luyện… đã là một Luyện Đan Sư chính hiệu.

Ủa, quyển sách màu vàng kim đó đâu rồi?


Chẳng biết quyển sách vàng kim này hình thành như thế nào, mà phương thức chuyển hóa tri thức ấy, thực sự quá là tốc độ…

Ban đầu, cho dù là chui đầu vào trong thư viện Thiên Đạo để học tập thì tốc độ cũng đã rất nhanh rồi. Nhưng để đọc hết và học thuộc mấy chục vạn quyển sách đã sưu tập được trong thời gian qua, không mất vài tháng đến một hai năm là không nhai xong được. Bây giờ thì khác rồi, trang sách màu vàng kim lóe sáng một phát, toàn bộ đã biến thành tri thức của mình, việc học tập trở nên cực kỳ dễ dàng.
Danh Sư, chẳng phải cần thi triển võ công hoặc luyện đan trước, hay ít nhất cũng bắt mạch này nọ, mới có thể thấy ra vấn đề và nguyên nhân sao?
Đằng này mới vừa thấy mặt đã phán ngay ra được.

Mau chuẩn bị danh thiếp, để ta đi bái kiến!


Gì cơ? Dương phủ không 6cho bất cứ ai vào? Nếu thật sự muốn gặp Dương sư, nhất định phải nộp trước 300 vạn kim phiếu, hơn nữa có được hay không cũng 5không trả lại?

Người có thể nhìn một phát là thấy ra nguyên nhân bệnh tình, bảo cứu được thì chắc chắn sẽ cứu được.
Biết được phương pháp, hai người họ đã không còn lý do để nán lại, lập tức lui ra.
Ban đầu đan sư Trần Tiêu định đi một mình, nhưng ngẫm lại thấy địa vị của mình có phần hơi mỏng manh, nên cố tình níu kéo thêm Âu Dương Thành.

Không cần khách sáo. Hai vị mới sáng sớm đã đến tìm ta, nếu ta đoán không nhầm, hẳn là… ngài đan sư Trần Tiêu đây biết mình chẳng còn sống được bao lâu, muốn tìm biện pháp để giải quyết đúng không?

Bằng không… sao mà biết được chứ…

Những gì Dương sư nói là thật sao?

Chuyện ông ta có được chiếc lò luyện đan, không hề có người thứ ba biết được. Dẫu có là Trương Huyền, lúc đó cũng chỉ suy đoán ông ấy có được bảo vật từ tay người đã chết, chứ không hề biết cụ thể là như thế nào. Vị ở trước mặt thì thôi rồi, mạch chẳng thèm bắt, người chẳng buồn nhìn, mở miệng là phán chuẩn ngay tắp lự…
Ngài là thần tiên sao?
Như vậy cũng hay, nhận tiện bắt ông ta nhè ra tí
huyết’, xem như trả thù thay cho người đã ủy thác.
Hắn chỉ là thình lình nhớ ra, còn Âu Dương Thành và đan sư Trần Tiêu nghe vậy thì sợ đến mức suýt quỳ mọp xuống, ngất xỉu ngay lập tức.

Hai vị Luyện Đan Sư này, vào chưa đến năm phút đã trở ra? Lẽ nào gặp phải vấn đề gì đó không giải quyết được? Đi điều tra rõ ràng cho ta, xem xem hai vị Luyện Đan Sư rốt cuộc đã gặp vấn đề gì mà phải tìm đến Danh Sư thỉnh giáo!


Ngươi bảo… đan sư Trần Tiêu đã từng sắp đặt tang sự trong nhà mình, thậm chí đã viết xong di chúc, dự định bán hết gia sản… Sau khi đi thỉnh vấn Dương sư trở về, lập tức đổi vải trắng (tang sự) sang vải điều (hỉ sự), mở tiệc ăn mừng, giống như người đã khỏi bệnh?

Vội vàng tập trung tinh thần nhìn về phía thư viện, quyển sách vàng kim vẫn còn nằm trong ấy. Nhưng sau khi hắn lật nó ra, bên trong vẫn trống rỗng như cũ, ngay cả trang giấy trống không duy nhất cũng đã mất tăm.

Chuyện này…


Thôi đừng nghĩ nữa, một câu của Danh Sư đáng giá nghìn vàng. Chớ có thấy những gì ngài ấy nói, nghe sao đơn giản, trên thực tế thì đó chính là đúng bệnh bốc thuốc, người bình thường không bắt chước được đâu!

Nhận ra thắc mắc của ông ta, Âu Dương Thành nhìn lại đằng sau bằng ánh mắt đầy sùng bái, cảm khái một câu.
Nói xong mà chẳng thấy ai đáp, ngạc nhiên ngẩng lên thì thấy Âu Dương Thành và đan sư Trần Tiêu đang ở đối diện, mặt cả hai xanh như tàu lá chuối, người thì cứng đơ ra như bị hóa đá.
Đặc biệt là đan sư Trần Tiêu, thấy hắn nhìn tới thì cả người run bần bật như lên cơn động kinh. Có lẽ là do quá sợ hãi nên hai đầu gối ông ta như nhũn ra, cả người quỳ sụp xuống.
Tuy rằng không biết, rốt cuộc là tại sao đan sư Trần Tiêu lại nhiễm phải tử khí. Nhưng lúc này nhìn biểu hiện của ông ta, Âu Dương Thành đã có thể chắc chắn, những gì vị Dương sư này nói không hề sai một chút nào.
Trong lòng do thế mà không khỏi khâm phục sát đất.
Vô số những tình huống tương tự, đang diễn ra trong tất cả các đại gia tộc ở vương thành Thiên Huyền.
Tất cả đều cảm thấy bàng hoàng.

Kính chào Dương sư!

Không hề dám tỏ ra kẻ cả, hai người vừa vào đã lập tức khom lưng hành lễ.
Vừa nhìn đã thấy ra, phải chăng bệnh của mình đã nặng lắm rồi?
Phải chăng, bản thân sống không nổi đến ngày mai rồi?

Thân mang bệnh hiểm nghèo, sẽ chết bất kỳ lúc nào, gặp Dương sư chưa đến năm phút, đã giải quyết dễ dàng…


Xem ra chúng ta đều nhầm hết rồi. Chúng ta đều chỉ cho rằng, vị đó cùng lắm là Danh Sư một sao mà thôi. Vị Dương sư này lợi hại như thế… lẽ nào đã vượt lên trên một sao rồi?


Đa tạ Dương sư đã chỉ điểm!

Nghe thấy vẫn còn cứu được, đan sư Trần Tiêu gật đầu như giã gạo, chẳng chút nghi ngờ.

Đan sư Trần Tiêu và hội trưởng Âu Dương Thành cũng đã vào phủ đệ, sau đó trở ra, một lần nữa đã trở thành sự kiện khiến các thế lực lớn quan tâm nhất.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.