Chương 157: KHẢO HẠCH THƯ HỌA


Tiếng tăm đã vang dội, nhưng vị Danh Sư
Dương Huyền
do Trương Huyền đóng giả lại đang ngồi chơi xơi nước.

Ba trăm vạn kim tệ,8 tuy trong thành Thiên Huyền có không ít người có tiền, nhưng đủ sức vung tay, dâng tặng cho người khác ngần ấy tiền mà chẳng chớp mắt3 lấy một cái thì cũng chẳng có được mấy người. Hạng người này, nếu không thực sự gặp phải vấn đề quá sức nan giải, chắc chắn sẽ không 9dám đến quầy rầy sự yên tĩnh của một vị Danh Sư.
Cả cây bút vẽ mình còn chẳng biết hình dáng ra sao, ở đó mà thẩm định đúng trọng tâm… ông Lục đại sư này đánh giá mình cao quá rồi đó.
Có điều, đã trót nhận sự giúp đỡ của người ta, vả lại còn đang hy vọng nhờ đối phương đưa vào Tàng Thư Khố của vương quốc, đương nhiên hắn cũng không tiện từ chối.
Quả nhiên khi cô ấy đứng trong phòng, ánh mắt đám Trịnh Dương, Viên Đào chốc chốc lại lia qua, chọc cho Triệu Nhã tức đến mức đập đầu vào tường bôm bốp, chỉ muốn nhào đến giết người.
Bổn cô nương với Vương Dĩnh có thua kém tẹo nào đâu hả? Bình thường lên lớp, sao chẳng thấy mấy người các ngươi nhìn trộm?

Đại sư Nguyên Ngữ không chỉ là đại sư về y đạo, mà ngài ấy còn có những thành tựu cực kỳ đáng nể trong mảng thư họa. Cả Lục đại sư cũng phải khen ngợi ngài ấy không tiếc lời. Bức ‘Giang Điểu đồ’ của ngài ấy, hình ảnh dòng sông trong vắt chảy qua sinh động như thật. Khi ngài ấy ngồi vẽ ở trên thuyền, đã thu hút chim chóc bay đến, hót ríu rít không ngừng. Từ đó trở thành giai thoại được lưu truyền khắp nơi.

Đôi mắt Hoàng Ngữ sáng rực, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Có được phủ đệ của riêng mình, bây giờ quay lại nơi này, đã có cảm nhận khác hẳn.
Tuy giản dị trang nhã, nhưng ở những chi tiết nhỏ lại được trang trí cực kỳ tinh tế. Căn phủ đệ mà hắn thuê mà so với nơi đây, thực sự kém xa rất nhiều, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Đó là một ông cụ khoảng sáu bảy mươi tuổi, râu trắng như tuyết. Tuy tuổi tác đã cao nhưng đôi mắt của ông cụ lại sáng rực, mang lại cho người ta cảm giác tinh lực rất dồi dào. Không thẹn là danh y, tầm tuổi này rồi mà vẫn giữ được thần thái như thế, quả nhiên danh bất hư truyền.

Anh bạn trẻ, cậu đến rồi đấy à.

Mãi đến bây giờ hắn mới biết tên của hai bức tranh ấy.
Nếu cho hai vị Lục Trầm và Nguyên Ngữ biết được suy nghĩ của hắn lúc này, chắc chắn sẽ ói máu ngay ra mất.
Cộng thêm, đích thân Hoàng Ngữ lên tiếng, trước đó cô ấy đã giúp đỡ mình rất nhiều trong sự kiện Khảo Vấn Học Tâm.

Thôi được, chỉ cần không chê tôi nói bậy nói bạ là được, khi nào thì bắt đầu?

Người ta đã định sẵn là buổi trưa, khổ nỗi mấy hôm nay hắn đều không có mặt ở học viện, nên đối phương cũng không tìm được người để báo, do đó mới làm trễ thời gian.

Mời!
Thấy hắn nói thế, Thành bá cũng chẳng dám nói gì thêm, mời hai người họ đi vào.

Lợi hại đến thế sao?
Trương Huyền tặc lưỡi.
Lúc hắn thu nhận Vương Dĩnh thì cũng đã nghe danh đại sư Nguyên Ngữ. Lâu nay hắn cứ nghĩ đó chỉ là một vị thầy thuốc, nào ngờ còn là một tay cự phách trong giới thư họa.
Trương Huyền gật đầu nhận lời.

Ban đầu dự định là sẽ tiến hành vào giữa trưa, nhưng thầy mãi vẫn chưa về nên… Nhưng nếu bây giờ đi ngay thì chắc là vẫn còn kịp ạ.
Hoàng Ngữ nói.

Trương đại sư, thầy đến rồi…

Trương Huyền gật đầu, nhìn về phía đại sư Nguyên Ngữ, vị danh y vang tiếng khắp vương thành.
Sau khi hội trưởng Âu Dương và đan sư Trần Tiêu ra về, ngoài sân đã an tĩnh t6rở lại.
Nghỉ ngơi hết một buổi sáng, nhận thấy chẳng có ai đến, Trương Huyền lại tẩy rửa lớp hóa trang, trở lại học viện.
5

Thưa thầy, tiểu thư Hoàng Ngữ đến tìm thầy, đang đợi ở trong lớp ạ…


Đại sư Nguyên Ngữ?
Trương Huyền ngờ ngợ nhìn qua.
Ủa, ông nội này chẳng phải là thầy thuốc nổi tiếng ở vương thành Thiên Huyền sao? Định quy chế khảo hạch thư họa gì chứ?
Vẽ tranh mà có thể khiến chim chóc tưởng thật bay đến, đủ để thấy trình độ cao thâm cỡ nào. Dù không thể sánh bằng đại sư Lục Trầm, nhưng chắc chắn cũng chẳng kém hơn bao nhiêu.

Đúng vậy, lần này Lục đại sư không chỉ mời thầy, mà còn mời ngài ấy nữa. Đại sư bảo phải ba người thẩm định thì mới công bằng.

Lần trước có thể nhìn thấu tranh của Lục đại sư, hoàn toàn là do trong người có được công cụ gian lận quá bá đạo thôi. Nếu thực sự bảo hắn quan sát, đảm bảo nhìn ba ngày cũng chẳng ra được ngô khoai gì.

Học tập không phân biệt già trẻ, ai giỏi thì làm thầy. Cậu có thể nhìn thấu ‘Hạ Thu đồ’ và ‘Xích hùng tiêu thiên’ của Lục Trầm, đồng thời còn chỉ ra vấn đề trong ấy, chứng tỏ nhãn lực rất khá. Tuổi còn trẻ mà được như vầy, đúng là càng ngày càng hiếm gặp rồi.

Đáng ghét!

Trương đại sư!

Đại sư Nguyên Ngữ lên tiếng.
Giọng nói của ông cụ ôn hòa, trong trẻo, khiến người ta cảm thấy có cảm giác ấm áp, gần gũi.
Chưa bước tới cổng thì quản gia Thành đã chạy ra đón:
Trương đại sư, Hoàng tiểu thư, sao giờ này hai vị mới đến. Đại sư Nguyên Ngữ bảo chiều nay còn phải đi bái kiến vị nào đó, sắp chờ hết nổi rồi đấy.


Là do tôi có việc phải ra ngoài, khiến Hoàng tiểu thư đợi hơi lâu.
Trương Huyền thấy khá ái ngại.
Mấy người họ lại trò chuyện bâng quơ vài câu nữa.
Không thể không công nhận, vị đại sư Nguyên Ngữ này thật là dễ nói chuyện. Người khác mà trông thấy Trương Huyền còn trẻ đến thế, ắt hẳn sẽ có chút coi thường. Nhưng ông ấy chẳng những không coi nhẹ, mà còn tỏ ra rất thưởng thức.
Nhà thư họa vẽ tranh, đều sẽ lưu lại tên của mình và đủ thứ thư khoản, tự tích trên ấy, để sau này, theo dòng chảy của thời gian, dù người đã không còn những vẫn có thể lưu danh thiên cổ, để hậu thế biết đến.
Chính vì thế, khi hắn xem hai bức tranh ấy, bên trên vốn có đề tên, thế nhưng lại dùng thể chữ đặc thù mà các nhà thư họa rất thích, hơn nữa lại viết rất ngoáy, nên chẳng nhận ra mà thôi.
Không để ý tới nỗi lòng của mấy cô trò nhỏ, thấy hắn về đến, mắt Hoàng Ngữ bừng sáng, vội vàng bước lại gần.

Hoàng tiểu thư tìm tôi có việc gì vậy?
Trương Huyền ngạc nhiên hỏi.

Vâng!
Hoàng Ngữ gật đầu.

Thôi được!
Thấy bộ dạng đối phương nhất định phải lôi mình đi cho bằng được, Trương Huyền biết có từ chối cũng bằng thừa, đành căn dặn mấy đứa học trò vài câu, rồi theo Hoàng Ngữ rời khỏi học viện.

Lục đại sư bảo trò đến mời thầy qua bên ấy một chuyến.
Hoàng Ngữ chắp quyền nói.

Lẽ nào ông ấy định đưa tôi đến Tàng Thư Khố trong vương cung?
Mắt Trương Huyền sáng rực lên.

Giữa trưa?
Trương Huyền sửng sốt.
Lúc hắn thức dậy thì mặt trời đã lên cao, lại ngồi đợi thêm một hồi lâu mới đủng đỉnh ra khỏi phủ đệ. Hiện tại cũng sắp giữa trưa rồi… Hôm nay khảo thí, hơn nữa còn ngay lúc này, như vậy cũng hơi gấp gáp quá rồi đó!
Tỉ thí thư họa, hắn chưa bao giờ được nghe, cũng chẳng biết quy tắc thế nào.
Chắc cũng không thể nào bảo hai người cùng vẽ tranh, sau đó tiến hành so sánh được, đúng không?
Xem ra, ông ấy đã nghe đại sư Lục Trầm kể về Trương Huyền, trong đôi mắt đen láy của ông cụ còn kèm theo sự tò mò.

Quá khen quá khen…
Trương Huyền lại chắp quyền.
Hoàng Ngữ xuất thân từ Công Hội Giáo Viên, còn là học trò của Danh Sư, dẫu chưa từng học vẽ tranh một cách chính quy, nhưng chắc chắn cũng cực kỳ thành thạo. Còn Bạch Tốn, cái thằng cha suốt ngày chỉ biết đấu võ này, thực sự là hắn rất khó mà tưởng tượng ra được cảnh cậu ta cầm bút vẽ tranh.

Khảo hạch do đại sư Lục Trầm và đại sư Nguyên Ngữ quyết định, trò và Bạch Tốn đều không được biết trước được cụ thể sẽ khảo hạch thế nào!
Hoàng Ngữ lắc đầu nói.

Mặc Hiên đồ chỉ có một bức, bởi vậy chỉ có thể tặng cho một trong hai người. Cũng vì thế nên ta mới lập ra cuộc khảo hạch này. Đầu tiên là do ta không muốn tặng tranh cho người không am hiểu thư họa, hai là cũng muốn rèn giũa hai cô cậu, để hai cô cậu bớt đi cái tính kiêu ngạo, thô tháo, đặc biệt là Bạch Tốn.

Lục Trầm nhìn sang hai người, giải thích một cách từ tốn.

Ừm, nào, để tôi giới thiệu với cậu, vị này là đại sư Nguyên Ngữ, cũng là người bạn chí cốt của tôi, một chuyên gia thư họa.
Đại sư Lục Trầm cười rạng rỡ, giới thiệu đôi bên,
Nguyên Ngữ à, đây chính là anh bạn nhỏ Trương Huyền mà đệ đã kể với huynh đấy. Tuy tuổi còn trẻ, nhưng trình độ thư họa, e là không dưới chúng ta đâu.


Đại sư quá khen rồi, tôi chỉ là… phán bừa… à không, tập tành đôi chút mà thôi.
Trương Huyền vội nói.

Dạ!

Hoàng Ngữ và Bạch Tốn đồng loạt gật đầu.

Dạ, Lục đại sư biết thầy có hiểu biết rất sâu sắc về thư họa, có thể đưa ra thẩm định đúng trọng tâm nhất, cho nên mới sai trò đến mời, bảo thầy nhất định phải qua…
Hoàng Ngữ nói.
Chân mày Trương Huyền giật giật mấy cái.

Giám khảo?
Trương Huyền lại sững người.
Hoàng Ngữ và Bạch Tốn đều muốn có được bức Mặc Hiên đồ của đại sư Lục Trầm. Bởi vậy đại sư bèn đưa ra điều kiện, ai có hiểu biết về thư họa sâu sắc hơn, sẽ tặng tranh cho người ấy. Chính vì vậy, mấy hôm trước hai người họ mới chạy đến tìm Trương Huyền, nhờ hắn chỉ điểm về thư họa. Bản thân hắn vốn chẳng biết gì về thư họa cả, chỉ còn cách phán bừa vài câu, kết quả hai người kia mừng như bắt được vàng, chuyên tâm học tập. Bây giờ chắc đã là đợt khảo hạch sau cùng.
Vẫn chưa về đến lớp, hắn đã nhìn thấy Viên Đào chạy ra đón.

Cô ấy tìm ta làm gì?

Đương nhiên, phủ đệ mà mình thuê, nếu quả thực do Danh Sư trang trí, chắc chắn sẽ không có diện mạo ấy. Thứ nữa, chỗ ở của thương nhân thì tất nhiên không thể nào sánh nổi với nhà của đại sư thư họa rồi.
Theo sau quản gia Thành, chẳng mấy chốc cả hai đã vào đến sảnh khách. Vừa ngẩng đầu lên, hắn đã trông thấy đại sư Lục Trầm đang ngồi uống trà với một ông cụ. Cái cậu Bạch Tốn tính tình bộc trực kia thì đang đứng ở một bên, bộ dạng nôn nóng, xoắn xuýt, hết nhìn ngang lại ngó dọc. Vừa trông thấy hai người thì cậu ta mừng rỡ ra mặt, vội chạy ra đón.
Thể chữ mà cả học đồ thư họa cũng đọc được, vậy mà hắn không hề biết, thậm chí còn không biết đó là tên của bức tranh… Trình độ như vậy… mà còn có mặt mũi thừa nhận danh xưng đại sư.
Đương nhiên, lúc trước khi chạm vào bức thanh, thư viện Thiên Đạo chắc chắn cũng ghi chú tên của chúng, có điều khi ấy hắn chỉ lo suy nghĩ làm thế nào để không bị vặn hỏi nữa, nên không để ý đến mà thôi.
Trước đó đại sư Lục Trầm từng hứa sẽ đưa hắn đến Tàng Thư Khố của vương cung để tìm kiếm bí tịch cảnh giới Tịch Huyệt. Nhưng do bệ hạ Thẩm Truy đang không có mặt ở vương thành, nên chuyện này đành tạm gác lại. Bây giờ ông ấy đặc biệt bảo Hoàng Ngữ đến mời mình, chắc hẳn đã có tiến triển rồi.

Dạ… không phải!
Hoàng Ngữ có hơi ngượng ngùng,
Là do Lục đại sư sắp khảo hạch trò và Bạch Tốn, nên muốn mời thầy đến làm giám khảo.
.
Trương Huyền gật đầu.
Nếu đã có hai vị đại sư thư họa chân chính cầm trịch, chính mình tham gia coi như cho đủ số lượng vậy. Đến lúc đó, chính mình chỉ việc thuận nước xuôi dòng là được, giờ cũng chẳng cần phải căng thẳng nữa.

Được rồi, người đã đến đủ, chúng ta bắt đầu thôi!

Đại sư Lục Trầm vuốt râu, công bố tiến hành cuộc khảo hạch.

Tôi biết học thư họa rất khó, tỉ thí hình như cũng không được dễ lắm đúng không?

Trên đường đi, Trương Huyền tò mò hỏi.
Dù sao hắn cũng mù tịt về thư họa, lần trước có thể lòe được Lục đại sư, cũng là nhờ công của thư viện Thiên Đạo. Lát nữa, cùng lắm thì hắn bớt nói lại, tránh bị lòi đuôi vậy.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến phủ đệ của đại sư Lục Trầm.
Trương Huyền có hơi sửng sốt, nhưng biết Viên Đào cũng chẳng trả lời được, nên chẳng hỏi nữa. Bước vào trong lớp, quả nhiên tiểu thư Hoàng Ngữ đang có mặt, dáng vẻ yên tĩnh như một bức tranh.
Cô ấy có thể trở thành học trò của Danh Sư, đâu phải chỉ dựa vào thân phận con gái của hội trưởng Công Hội Giáo Viên. Khí chất bình thản, an nhiên này, là một thứ trời sinh, khiến người khác rất dễ có cảm tình.
Đại sư Lục Trầm mỉm cười đứng dậy.

Lục Trầm đại sư!
Trương Huyền chắp quyền hành lễ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.