Chương 159: KẺ LỪA ĐẢO



Đọc sách?


Lục Trầm, Nguyên Ngữ ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.
Trước khi cậu ta đến, đại sư Lục Trầm luôn miệng ca ngợi cậu ta là bậc kỳ tài hiếm có, khiến sự tò mò của ông ấy dâng cao. Nhưng sau khi tiếp xúc thật sự, thực lòng, ông ấy thấy hơi thất vọng.
Đã là đại sư thư họa thì thường vị nào cũng có khí chất đặc biệt. Còn trên người thằng cha này thì chẳng có cái gì gọi là khí chất cả. Rồi khi bàn luận về thư họa, hắn lại vô cùng do dự, rụt rè, khiến người ta không khỏi sinh lòng ngờ vực. Nếu không vì nể mặt ông bạn thân, e là ông ấy đã lên tiếng vặn hỏi cho ra lẽ rồi.

Nguyên huynh có điều gì xin cứ nói, đừng ngại!

Lục Trầm mỉm cười, nhìn qua nói.
Cụ Lộc Sài, vốn có tên là Lộc Xuyên, sở dĩ có biệt danh này vì ngày trước kiếm sống bằng nghề bán củi, sau này được người ta gọi là Lộc Sài.
Thực lực đạt đến cảnh giới Thông Huyền viên mãn, lừng lẫy một thời bởi khắp vương quốc Thiên Huyền này, hiếm có ai xứng làm đối thủ.
Sắp vẽ tranh đến nơi mới nghĩ đến chuyện đọc sách, chơi trò nước đến chân mới nhảy thế này, hơi muộn rồi đấy!
Mấu chốt ở chỗ… đại ca à, trình độ của ngài cỡ đó rồi, đọc sách có tác dụng sao?

Dạ phải!

Như sự thật là, đến cả cây bút lông hắn còn cầm không đúng tư thế, bút vẽ cũng chưa biết sử dụng thế nào, bảo hắn vẽ sao đây?
Thư viện Thiên Đạo có thể thấy ra mọi khuyết điểm, có thể phục chế tất cả thư tịch cho hắn sử dụng, nhưng không thể biến hắn thành đại sư thư họa chân chính trong chớp mắt được. Trừ khi, hắn đọc được đủ nhiều các phương pháp vẽ tranh, hình thành nên bí tịch Thiên Đạo đặc biệt!
Lần trước hắn đến đây là để tìm kiếm bí tịch cảnh giới Tịch Huyệt. Còn lần này, hắn đến là để xem những sách có liên quan đến thư họa, thật sự khiến chính hắn cũng thấy khá bất ngờ.


Lục Trầm, chẳng phải thư phòng của đệ có không ít những bí tịch và độc bản về thư họa sao? Cứ để anh bạn trẻ Trương Huyền vào đọc một hồi, chúng ta ở đây đợi cậu ấy điều chỉnh, sau đó lại thi triển cho chúng ta xem cũng được!

Đại sư Nguyên Ngữ nhắc nhở.
Đại sư Lục Trầm không có được khả năng quan sát như ông ấy, nên có chút không dám tin.
Vị Trương Huyền này, vừa bước vào sân vườn nhà ông đã nhận ra, bố trí của ông hệt như một bức thư họa. Sau đó lại xé bỏ lớp giấy xuyến của bức Hạ Thu đồ, nhìn thấu nội dung đang được giấu bên dưới. Kế đó lại chỉ ra điểm nhầm lẫn trong bức Xích Hùng Tiêu Thiên đồ của ông…
Đang suy nghĩ nên mở lời thế nào thì ông lại nghe thấy giọng của đại sư Lục Trầm vang lên.

À, huynh nghe nói có một vị Danh Sư tên Dương Huyền vừa đến vương thành, đã chữa khỏi bệnh cho vợ của Lăng Thiên Vũ và cả Đỗ Mạc Hiên, năng lực cực kỳ phi thường. Bởi vậy huynh cũng muốn đến gặp xem sao!

Đại sư Nguyên Ngữ nói rất phấn khởi.

Được, quyết định như vậy nhé, khảo hạch họ xong, chúng ta sẽ đi luôn!
Đại sư Lục Trầm mừng rỡ, gật gù liên tục.
Bắt gặp ánh mắt5 quái dị của mọi người, Trương Huyền cố gắng giấu đi vẻ ngượng ngùng.
Thực sự hắn chẳng còn cách nào khác cả.
Nghĩ ra cũng đúng, chưa đến 20 tuổi, dẫu có hiểu biết cực nhiều về thư họa thì cũng có thể đạt đến trình độ gì chứ?
Chắc là thằng nhãi này đã điều tra từ trước về tác phẩm của ông bạn già, sau đó cố tình chém gió, giả vờ ta đây chuyện gì cũng biết, chứ thực chất chỉ là một tên bịp bợm.

Đúng vậy, có rất nhiều những trường hợp tương tự. Anh bạn trẻ Trương Huyền này, phải đọc sách để điều chỉnh tâm cảnh, cũng chẳng có gì kỳ lạ, chỉ là…

Đại sư Nguyên Ngữ nói đến đây thì ngừng lại.

Trong lúc Trương Huyền đến phủ đệ của đại sư Lục Trầm để khảo hạch Hoàng Ngữ và Bạch Tốn. Ở lớp học, bỗng có một thiếu niên vác trên lưng thanh trường thương tìm đến, đó chính là người bạn chí cốt từ thuở thiếu thời của Trịnh Dương, Mạc Hiểu.
Còn trong thư họa, nếu trạng thái không ổn, vẽ có đẹp mấy cũng chỉ là những tác phẩm vô hồn, không được xem là trân phẩm.

Tôi vốn có thói quen như thế… ủa?

Vợ của Lăng Thiên Vũ và Đỗ Mạc Hiên đều từng là bệnh nhân của ông ấy. Lâu nay ông vẫn miệt mài tìm cách giải quyết vấn đề của họ, nhưng vẫn chưa thành công. Không ngờ, vị Danh Sư tên Dương Huyền này đã giải quyết toàn bộ chỉ trong một thời gian ngắn ngủi. Bản thân ông là một đại sư y đạo, đương nhiên cũng muốn tìm đến thỉnh giáo một chuyến, hy vọng sẽ nhận được chỉ điểm, để bản thân có thể tiến xa hơn trên con đường y đạo.

Danh Sư?
Đại sư Lục Trầm hoàn toàn chẳng dám tin.
Ông ấy thực sự không thể hiểu nổi tình huống lúc này. Ngẫm nghĩ hồi lâu ông mới đưa ra kết luận, phải chăng cái người ở trước mặt đã đạt đến bình cảnh, đang tìm kiếm một sự đột phá?
Bằng không, sao đến lúc sắp vẽ tranh mới đòi đi đọc sách?
Hoang mang một lát, cuối cùng Trường Huyền cũng đã bịa được một lý do.
Dẫu sao cũng không thể nói với họ, mình đến tầm này tuổi rồi mà vẫn chưa bao giờ cầm bút vẽ. Hắn đòi đọc sách… cốt chỉ để học tập một chút…
Chính vì chẳng biết gì hết, nên bảo cậu ta vẽ tranh, cậu ta mới lần khân, chần chừ, rồi kiếm cớ muốn đọc sách.
Hoàn toàn mù tịt về thư họa, xem Lục Trầm vẽ tranh, mặt mày mới đần thối ra, thậm chí còn biểu hiện tệ hơn cả Hoàng Ngữ và Bạch Tốn nữa.
Vẽ tranh?
Hắn cũng muốn làm một cao thủ, thoáng một cái đã cho ra tác phẩm cảnh giới thứ ba thứ bốn, đại triển thần uy, oai phong lẫm liệt lắm chứ.
Liên quan gì đến vẽ tranh?
Hoàng Ngữ và Bạc3h Tốn vốn đang háo hức chờ xem Trương Huyền đại triển thần uy, nghe vậy cũng nghệt mặt ra, hoàn toàn không hiểu mô tê gì hết.9
Nếu quả thật là vậy, chắc phải nhắc nhở ông bạn già của mình nên cẩn thận một chút, lát nữa cũng sẽ uốn nắn cậu ta cho thật đàng hoàng mới được.

Nguyên huynh, chẳng phải chiều nay huynh còn muốn đi thăm viếng người nào đó sao? Cứ ngồi chờ thế này, không làm lỡ việc của huynh chứ!

Chúng tôi bảo cậu vẽ tranh, vẽ gì cũng được, miễn8 sao bộc lộ được thực lực chân chính là đủ rồi…
Đọc sách?

Một tác phẩm xuất sắc, có liên quan đến nhiều yếu tố, tâm cảnh, vận khí, thời cơ… Cậu còn trẻ như thế, nếu chưa điều chỉnh tâm cảnh cho thật tốt, đích xác là khó mà vẽ được những tác phẩm có đẳng cấp.

Đại sư Nguyên Ngữ cũng gật đầu tán đồng.
Nếu quả thực năng lực lĩnh hội thư họa của cậu ta không hề thua kém hai người họ, tuyệt đối sẽ không có biểu hiện như vậy.

Lẽ nào… cậu ta chẳng biết gì thật? Thực chất là đang giả vờ?

Một suy đoán lóe lên trong đầu, đại sư Nguyên Ngữ không khỏi chau mày lại.
Nếu suy đoán theo hướng đó thì có không ít chuyện xem như đã được sáng tỏ.
Đại sư Nguyên Ngữ lắc đầu.
Đối với Trương Huyền, ông ấy vẫn đang cực kỳ tò mò.
Đại sư Nguyên Ngữ là thầy thuốc, bởi vậy khả năng quan sát rất tỉ mỉ. Trương Huyền xem đại sư Lục Trầm vẽ tranh mà cứ nghệt mặt ra, chẳng biết che giấu, nên đã bị ông ấy nhìn thấy rõ mồn một.

Không hiểu? Sao lại như vậy được?

Lâu nay ông ấy đóng cửa ít ra ngoài, nên không hề hay biết, cái tên Dương Huyền đã làm chấn động cả vương thành.

Đúng vậy, hay là chiều nay chúng ta cùng qua thỉnh giáo một thể. Huynh biết, lâu nay lão đệ luôn hy vọng có thể đột phá lên cảnh giới thứ tư trong thư họa, nhưng vẫn chưa thành công. Biết đâu, nhận được chỉ điểm của Danh Sư, đệ sẽ đột phá lên được luôn!

Nghệ thuật là một thế giới không có khuôn khổ cứng nhắc.
Năm xưa Vương Hy Chi uống rượu say khướt, rồi chắp bút viết ra Lan Đình Tự. Đến khi ông ấy tỉnh rượu, định viết lại thì phát hiện ra, kiểu gì cũng không thể vượt qua tác phẩm viết trong lúc say khướt đó. Đây là một ví dụ cho trạng thái.
Hồi lâu sau, đại sư Lục Trầm tò mò hỏi.
Thư họa giống như võ học, cũng sẽ xuất hiện bình cảnh. Có rất nhiều người học được vài năm đã có thể đạt đến cảnh giới thứ ba, nhưng có càng nhiều người học cả một đời cũng chẳng thế đạt đến cảnh giới đầu tiên.
Cũng giống như vị đại sư Nguyên Ngữ trước mặt, tác phẩm xuất sắc nhất chính là bức Giang Điểu đồ, bây giờ có đưa giấy bút, bảo ông ấy vẽ lại y như thế, chắc chắn cũng không thể vẽ được.
Bất cứ ai cũng đều có tác phẩm đỉnh cao, và để cho ra lò được, thì có liên quan đến rất nhiều phương diện. Nếu người ta bảo bây giờ trạng thái vẫn chưa ổn, muốn đọc sách để điều chỉnh, âu cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nếu thực sự nói như thế, chắc sẽ bị đối phương xem là cái đồ thần kinh, đập chết ngay tại trận mất.
Thư họa còn khó hơn cả võ học, muốn đạt đến trình độ như Lục Trầm, Nguyên Ngữ, không nỗ lực vài chục năm, vẽ hỏng vô số giấy vẽ, dùng hư biết bao nhiêu cây bút lông thì đừng hòng đạt được. Một kẻ chẳng biết cái gì cả, bây giờ lại tưởng rằng xem sách một lát là sẽ học được…
Nhãn lực như thế, còn mạnh hơn cả ông ấy, sao có thể không hiểu chút xíu nào về thư họa?

Huynh cũng cảm thấy như vậy, cũng có thể là huynh đã nhìn nhầm…


Vừa rồi lúc đệ vẽ tranh, huynh đã để mắt đến cậu ấy, lại còn cố tình đặt câu hỏi cho Hoàng Ngữ và Bạch Tốn. Nhưng huynh nhận thấy, hình như cậu ta chỉ biết đờ mặt ra từ đầu đến cuối, cứ như hoàn toàn không hiểu gì về thư họa, thậm chí… chẳng nhìn ra được điều gì!

Nhớ lại chuyện khi nãy, đại sư Nguyên Ngữ lại lắc đầu:
Nếu đúng như Lục lão đệ nói, cả hai bức ‘Hạ Thu đồ’ và ‘Xích Hùng Tiêu Thiên’ của đệ mà cậu ta cũng có thể nhìn ra, lý nào lại có biểu cảm như thế chứ!

Bí tịch do thư viện hình thành sau khi tập hợp các phương pháp chính xác, sẽ khiến chuyện tu luyện trở nên cực kỳ dễ dàng, nhanh chóng, làm chơi mà ăn thật. Nếu thực hiện được, có khả năng hắn sẽ trở thành cao thủ thực sự chỉ trong một thời gian ngắn.

Cậu muốn xem loại sách nào? Không lẽ cậu đã đạt đến giai đoạn bình cảnh trong mảng thư họa rồi?


Trò biết, có phải đại sư muốn nói đến cụ Lộc Sài(1) không?
Bạch Tốn nói.
(1)Sài: nghĩa là củi.
Từ một người bình thường bán củi thuộc giai cấp thấp nhất, trở thành đại cao thủ uy danh chấn động vương quốc, đức tính cần cù, chuyên tâm của cụ Lộc Sài, đã trở thành nguồn khích lệ lớn cho thế hệ trẻ. Có rất nhiều người biết đến sự tích của cụ ấy.

Không sai, chính là cụ Lộc Sài. Các cô cậu chỉ biết con đường thành danh của cụ ấy rất chông gai, tu luyện cực kỳ khắc khổ, chứ đâu biết rằng, cụ ấy trước khi giao đấu với địch thủ, cũng phải điều chỉnh tâm cảnh. Mà phương pháp điều chỉnh chính là chẻ củi. Thông thường cụ ấy sẽ nhốt mình trong phòng, chẻ củi suốt một ngày, như thế mới có thể đưa tâm cảnh, trạng thái cơ thể hoàn toàn đạt đến đỉnh cao.

Là học trò của Danh Sư, kiến thức sâu rộng, nói thật lòng, đến tầm này tuổi rồi, mà cô ấy cũng chưa từng thấy qua chuyện quái dị như thế.

Điều tiết tâm cảnh, mỗi người mỗi cách, chuyện này cũng khó nói lắm.
Đại sư Lục Trầm vẫn chưa trả lời thì đại sư Nguyên Ngữ đã lên tiếng sau một thoáng trầm ngâm,
Thực ra, chuyện này cũng có liên quan đến thói quen. Ngày xưa có một vị cao thủ, trước khi thành danh chỉ đi bán củi…
.

Nguyên huynh nói như thế, làm tôi cũng nhớ lại một chuyện. Trăm năm trước, có một vị cao thủ nổi tiếng, hiệu là ‘Nhất Kiếm Bình Giang’, kiếm khách độc hành Ngô Giang Bình. Nghe nói trước khi thành danh, ông ấy là một tay thợ đan tre nứa, mỗi khi giao đấu, đều điều chỉnh tâm cảnh bằng cách đan giỏ tre. Nhờ vậy mới khiến thực lực đạt đến cảnh giới Thông Huyền, người người kính sợ!

Đại sư Lục Trầm kể thêm.
Đang định giải thích tiếp, nào ngờ hai vị đại sư lại không hề phản bác, Trương Huyền không khỏi ngớ mặt.
Có điều, cũng đã hiểu ra ngay sau đó.
Như thế chẳng phải đang nằm mơ giữa ban ngày sao?
Dẫu ngươi có muốn nói dối thì làm ơn hãy kiếm lý do nào đó nghe dễ tin hơn một chút…
Trương Huyền đi vào thư phòng, trong sảnh khách, không khí trở nên khá kì quái.

Đọc sách điều chỉnh tâm cảnh… Lục đại sư, sao xưa nay trò chưa bao giờ nghe ai nói về trường hợp tương tự như vậy cả?
Hoàng Ngữ không nhịn được bèn hỏi.
Lần trước ông nội này đột phá, quậy banh chành cái thư phòng của mình lên, bây giờ nhớ lại vẫn còn ám ảnh.
Có điều, ông ấy cũng muốn xem thử, rốt cuộc đối phương đã đạt đến trình độ nào, nên đành gật đầu:
Cũng được. A Thành, đưa anh bạn Trương qua bên ấy!
.

Vậy thì cảm ơn đại sư!

Thấy đã lấp liếm thành công, Trương Huyền thở phào hú vía, đi theo quản gia Thành đến thư phòng một lần nữa.

Thư phòng của đệ?

Khóe miệng Lục Trầm khẽ co giật một cái.
Hai chuyện chẳng liên quan gì nhau cả, bắn đại bác cũng còn không tới!

Dạ cũng không phải. Chỉ là, là tôi, tâm cảnh của tôi khó chuyển đổi theo ý muốn. Mỗi lần vẽ tranh, trước tiên tôi phải đọc một số lượng sách thật nhiều để bình tĩnh tâm trạng, như thế mới có thể cho ra đời tác phẩm có chất lượng cao được!

Đại sư Lục Trầm cũng không phản đối.
Thư họa là một môn nghệ thuật. Nếu như dùng nắm đấm, dẫu trạng thái không được tốt, nhưng vẫn có thể phát huy được tám chín phần.
Hai người cùng đến bái sư với Vương Siêu, kết quả Mạc Hiểu thành công, Trịnh Dương thì trở thành học trò của Trương Huyền.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.