Chương 163: VẼ THÊM BỨC NỮA LÀ ĐƯỢC RỒI!


Chưa có mắt!

Là do quên vẽ hay là sao vậy?

Mọi người đều cảm thấy cực kì khó hiểu.
Đại sư Lục Trầm phất mạnh hai tay, phong thái hào hùng như núi cao.
Ông ấy nói không sai, dẫu có là tông sư thư họa, muốn cho ra đời tác phẩm tầng thứ năm cũng rất khó khăn. Dù gì cũng liên quan đến tâm cảnh, trạng thái và đủ thứ nhân tố khác, đâu phải cứ nhấc bút lên là có.
Chính vì lẽ ấy, dù đó là tông sư thư họa Mặc Trần Tử sống cách đây cả trăm năm, uy danh lừng lẫy một thời, khiến vô số đại sư thư họa trong vương quốc tìm đến thỉnh giáo, cũng chẳng lưu lại được mấy tác phẩm đạt đến cảnh giới thứ năm. Ngay cả bức Mặc Hiên đồ mà Lục Trầm lâu nay trân quý như bảo ngọc, chẳng qua cũng chỉ đạt đến đỉnh cao của cảnh giới thứ tư mà thôi.
Trình độ như vậy mà còn đọc sách làm cái bất gì nữa? Cần gì phải điều chỉnh trạng thái gì gì đó nữa? Cứ vẽ đại một bức, ít nhất cũng đạt đến cảnh giới thứ tư rồi còn gì…

Trương đại sư, ông nội Trương của cháu ơi, bức tranh này của ngài, có thể cho cháu không? Chỉ cần ngài cho cháu, bảo cháu làm gì cháu cũng làm!

Khi mọi người vẫn đang chìm trong cảm giác bàng hoàng, khó tin, chưa kịp hoàn hồn, Bạch Tốn bỗng nhiên chớp chớp mắt, nhìn Trương Huyền với vẻ đầy mong mỏi.
Cho nên, mỗi một tác phẩm đạt đến cảnh giới thứ năm, đều vô cùng trân quý, hàm chứa toàn bộ tâm huyết của tác giả, sao có thể bảo tặng là tặng, kêu bán là bán được?
Thứ đạt đến đẳng cấp này, nếu dễ dàng mua được, tại sao một người giàu nứt đố đổ vách như Lục Trầm ta đây, đến một bức cũng chẳng kiếm được?
Thứ tâm huyết của người ta, đâu thể rao bán dễ dàng được! Hai người các ngươi lại đứng đó mà tranh cãi ầm ĩ, quyết giành cho bằng được. Như vậy, chẳng phải đã làm cậu ấy khó xử sao?
Vừa rồi đại sư Lục Trầm đã giới thiệu rất cặn kẽ, vẽ tranh có bốn cảnh giới. Và với cảnh chim chóc bay đến, lưu luyến không rời thế này, rõ ràng bức tranh đã đặt đến cảnh giới thứ tư, Kinh Hồng.
Chẳng phải vừa rồi, hai vị đại sư đều nói, bức tranh này cùng lắm chỉ đến cảnh giới thứ hai thôi sao?
Sao… thoáng chốc đã lên đến cảnh giới thứ tư rồi?

Cô…

Ban đầu Bạch Tốn còn cho rằng Hoàng Ngữ quát mắng mình, vì thực lòng cảm thấy mình vòi vĩnh không đúng chỗ. Nào ngờ ẩn ý của cô ta là thế này đây, Bạch Tốn chỉ biết cạn lời.
Không ngờ, một Trợ Giáo của Danh Sư mà cũng gian xảo và mặt dày đến thế, Bạch Tốn nghiến răng, hừ một tiếng, tiếp tục nhìn Trương Huyền:
Ông nội Trương, món này chỉ cần ngài đồng ý bán cho cháu, tiền không thành vấn đề. Cháu đảm bảo sẽ trả nhiều tiền hơn cô ta!
.
Cú mất mặt này, đúng là quá đau.
Nói thực lòng, với một đại gia có đẳng cấp cỡ này, đừng nói bắt ông ấy chờ một hai canh giờ, cho dù có chờ ba ngày cũng cam lòng, không dám oán trách nửa lời.

Cảnh… cảnh… giới thứ năm?


Lẽ nào… là do những đôi mắt ấy?

Hoàng Ngữ cũng đang che miệng, cả người khe khẽ run lên.
Thần tác, chỉ những tác phẩm đạt đến cảnh giới thứ tư, vậy mà cô lại có cơ hội tận mắt chứng kiến, đây tuyệt đối là điều cô không bao giờ nghĩ đến.
Tác phẩm thư họa đạt đến đẳng cấp này, tính từ lúc vương quốc Thiên Huyền được thành lập tới giờ, không biết đã bao nhiêu năm, nhưng cũng chưa xuất hiện được mấy bức!
Bức Mặc Hiên đồ mà Hoàng Ngữ và Bạch Tốn luôn muốn có được, chẳng qua cũng chỉ đạt đến đỉnh cao của cảnh giới thứ tư mà thôi, vẫn còn cách cảnh giới thứ năm một quãng rất xa.
Người có thể vẽ ra tác phẩm ở cảnh giới thứ tư đã được người khác gọi là đại sư thư họa. Còn người đủ sức cho ra đời tác phẩm ở cảnh giới thứ năm, đã hoàn toàn xứng đáng được gọi là tông sư. Vậy mà ông ấy lại dám đi phán xét một vị tông sư thư họa là tham danh hão, là không biết lễ phép, chẳng có ý thức về giờ giấc…
Vừa ôm ngực vì bị mỉa đến nghẹn họng, ông ấy vừa gật đầu:
Bức tranh của cậu đã đạt đến cảnh giới thứ năm. Nếu bán ra, ít nhất cũng phải 200 vạn kim tệ trở lên, hơn nữa thuộc loại hàng hiếm được rao bán…
.

200 vạn? Vậy thì tốt quá!

Trương Huyền mừng rỡ ra mặt, quay qua nhìn Bạch Tốn:
Bạch tiểu vương gia, nếu cậu thực sự muốn có tác phẩm này, tôi sẽ bán cho cậu với giá, 200 vạn!
.
Các người có thể có nguyên tắc một chút được không?
Có mới nới cũ như thế là hay ho lắm à?

Ngươi… Bạch Tốn, ngươi quyết ý đối đầu với ta?
Hoàng Ngữ nghiến răng hỏi.

Là cô cố tình đối đầu với ta mới chuẩn đi. Ta là người mở miệng xin bức tranh này trước mà…
Bạch Tốn nói.

Đủ rồi!

Thấy hai người họ vẫn tiếp tục tranh cãi ỏm tỏi, sắc mặt đại sư Lục Trầm đanh lại.

Đây… đây không còn là cảnh giới thứ tư nữa…

Chứng kiến cảnh tượng này, miệng của đại sư Lục Trầm như bị nhét trứng vào, há hốc cả buổi trời mới thốt được thành lời,
Mà là… cảnh giới thứ năm… Hóa Linh!
.

Hóa Linh?

Hai người họ đều cảm thấy hơi chóng mặt rồi.

Lục Thực, Linh Động, Tồn Ý, Kinh Hồng, đó là bốn cảnh giới thư họa phổ biến nhất mà các thế hệ chúng ta truyền miệng cho nhau. Nhưng trên thực tế, vẫn còn một cảnh giới cao hơn, đó chính là Hóa Linh! Tác phẩm đạt đến cảnh giới này, đã được rót vào trong mình tinh – khí – thần của đại sư thư họa. Từ đó, bức tranh có khả năng tự hấp thu linh khí trong trời đất, khiến những sinh mệnh trong tranh sống dậy, giống như cũng có linh hồn vậy!

Đại sư Nguyên Ngữ tiếp lời mà đôi môi không ngừng run rẩy:
Lâu nay, ta cứ nghĩ cảnh giới này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nào ngờ hôm nay lại được tận mắt chứng kiến…
.
Người ta còn chưa bảo là sẽ bán, vậy mà bọn họ đã cãi nhau kịch liệt, thật là mất mặt.

Anh bạn trẻ Trương Huyền, là do chúng chưa hiểu chuyện, hy vọng cậu đừng trách tội chúng.

Trách mắng hai người kia xong, đại sư Lục Trầm nhìn sang Trương Huyền, tỏ vẻ rất áy náy.
Nói đến đây, một con người vốn dĩ rất trầm tĩnh như đại sư Nguyên Ngữ cũng không khỏi run rẩy thân mình.
Nói thực lòng, ông ấy đã phát điên mất rồi!
Vừa rồi ông ấy còn ra vẻ kẻ cả mà chỉ trích đối phương, phán xét người ta là kẻ tham danh hão thái quá. Còn lên mặt mà khuyên nhủ người ta, nếu rèn luyện cho tâm trí trầm tĩnh lại, có lẽ sẽ vẽ được những tác phẩm có ý cảnh. Nhưng cuối cùng, người ta còn vẽ hẳn một thần tác ở cảnh giới thứ năm!
Đậu phụ!
Có phải là ông ấy điên rồi không?
Đại sư Nguyên Ngữ cảm thấy mặt mình nóng ran. Nếu ở nơi này có cái lỗ, chắc chắn ông đã chui vào ngay và luôn rồi.
Nhưng hai người họ thì đã từng đến học viện Hồng Thiên, nên biết được rất nhiều về thầy giáo Trương Huyền này.
Nghe nói thầy ấy là một gã ăn hại, đứng bét trong kỳ khảo hạch chất lượng giáo viên kỳ trước, khiến học trò lũ lượt bỏ đi…
Nhưng sự thực lại là, tuổi chưa đến hai mươi mà đã sở hữu thực lực ở cảnh giới Tịch Huyệt viên mãn, có năng lực của một tông sư thư họa…
Nghe thấy tiếng quát của đại sư Lục Trầm, hai người kia lập tức câm như hến.
Lục Trầm là đế sư danh tiếng, là bậc trưởng bối của họ. Trưởng bối đã nổi giận, bọn họ còn dám tranh cãi nữa, chẳng phải là muốn chết sao?

Dù có là tông sư về thư họa thì mỗi lần cho ra một tác phẩm đạt đến cảnh giới thứ năm cũng phải hao tốn không ít tinh – khí – thần. Cả đời cũng chẳng có được mấy bức để lưu truyền hậu thế. Bức tranh này do anh bạn trẻ Trương Huyền tốn bao tâm huyết nhọc nhằn mới sáng tác ra được, để lại cho bản thân hay tặng cho hai cô cậu, phải do cậu ấy quyết định. Hai cô cậu đứng đây cãi cọ om sòm, còn ra cái thể thống gì nữa?

Vừa dứt lời, ông ấy thấy đối phương không những không hề tức giận, mà còn đang nhìn mình bằng đôi mắt sáng rực, đang thầm ngạc nhiên thì đã nghe thấy đối phương hỏi:
Lục đại sư à… bức tranh này của tôi… thật sự có người chịu mua à? Bán được tiền thật à?
.

Khụ khụ!

Thấy bộ dạng của hắn, Lục đại sư đã suýt chết vì sặc nước bọt. Nếu tác phẩm như vầy mà không bán được tiền, vậy có khác gì đang nói, những bức tranh do ông ấy vẽ, đem vứt xuống đất cũng chả ai buồn nhặt?
Lục Trầm tức tốc nhìn qua, vẻ mặ9t đầy ngờ vực.

Ồ, tôi sẽ bổ sung ngay bây giờ…
Trương Huyền mỉm cười, lại cầm bút lên, hai tay múa lượn, nhanh chóng bổ6 sung hết những điểm còn thiếu sót.
Ùng!

Cho cậu?
Trương Huyền sững người.

Dạ vâng, ngài thấy đấy, trước giờ cháu luôn tôn kính, lễ phép với ngài, chẳng dám làm trái bất kì chuyện gì… ngài hãy tặng cho cháu đi…


Bạch Tốn, ngươi làm cái trò gì đó? Tác phẩm này, Trương đại sư vừa mới vẽ xong, trên tranh vẫn còn mang theo tình cảm của ngài ấy, sao có thể tặng cho người khác tùy tiện như thế được? Ngươi hãy tỉnh lại đi!
Thấy thằng cha này trơ trẽn vậy, Hoàng Ngữ lập tức chau mày, tế một tràng dài. Kế đó, cô cũng quay qua nhìn Trương Huyền,
Trương đại sư, chúng ta mới vừa quen biết nhau, nên trò cũng không dám xin ngài tặng. Chi bằng, ngài bán cho trò đi. Ngài cứ ra giá, chỉ cần trò trả nổi thì tuyệt đối không nói hai lời!
.

Hả?
Không ngờ sự tình lại rẽ ngoặt kiểu này, Bạch Tốn giật bắn cả người.

Trương đại sư bán cho trò đi…

Hoàng Ngữ cuống quýt kêu lên.

Bạch Tốn, ngươi đang giở trò gì đó? Chẳng phải ngươi rất muốn có được bức Mặc Hiên đồ của đại sư Lục Trầm sao? Bây giờ ta không tranh với ngươi nữa, chỉ muốn bức này thôi, như vậy được rồi chứ hả…

Hoàng Ngữ nghiến răng nghiến lợi mà rít lên.

Ta cũng không cần bức Mặc Hiên đồ nữa, cô đừng có tranh với ta nữa có được không?
Bạch Tốn cũng chẳng chịu nhường nhịn.
Bất luận là người hay đ8ộng vật, thứ giúp truyền thần nhất chính là đôi mắt. Mắt chưa vẽ, chứng tỏ tác phẩm chưa hoàn thành.
Chưa hoàn thành mà đ3ã đạt đến đỉnh cao của cảnh giới thứ hai rồi?

Anh bạn nhỏ này, cậu như vầy là…


… …
Lục Trầm.
Trước đó, hai đứa yêu nghiệt này vì bức
Mặc Hiên đồ
mà tranh nhau thừa sống thiếu chết, hận một nỗi không thể đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán. Cuộc tỉ thí hôm nay cũng chỉ để xác định ai đủ tư cách có được. Bây giờ thì đứa nào đứa nấy lật mặt hết cả. Tác phẩm của Trương Huyền vừa mới ra lò là chẳng đứa nào thèm
Mặc Hiên đồ
nữa, vứt như vứt rác…
Đậu phụ!
Những đôi mắt vừa xuất hiện, cả bức tranh tựa như khẽ rung động một cái,5 lập tức mang đến cho người ta cảm giác khác hẳn. Người và động vật trong ấy, như bừng sống dậy, có thể bước ra khỏi bức tranh bất kì lúc nào.

Đây là?

Chứng kiến bức tranh đột nhiên phát sinh biến hóa, hai vị đại sư Nguyên Ngữ và Lục Trầm đồng loạt cảm thấy rung động tâm thần. Mắt của hai người đều trợn to, vẻ mặt ngơ ngác vì không thể tin nổi.
Vù vù!
Cả hai vẫn chưa kịp nói lời nào thì đã thấy, trong khoảnh sân đã vang lừng tiếng chim hót ríu rít. Một bầy chim sà xuống gần chỗ họ, lượn vòng quanh bức tranh, lưu luyến không chịu đi.

Kinh Hồng? Lẽ nào đây chính là cảnh giới thứ tư, Kinh Hồng?
Bạch Tốn ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng này, miệng tự động thốt lên.

Còn có cảnh giới thứ năm sao?

Hoàng Ngữ và Bạch Tốn bấy giờ mới hiểu ra, đồng loạt nhìn sang thầy Trương.
Đại sư Lục Trầm là cao nhân thế ngoại, thanh cao thoát tục, lười để tâm đến mấy chuyện trần tục, chỉ biết Trương Huyền là giáo viên chứ chẳng biết gì khác. Đại sư Nguyên Ngữ cũng chỉ vừa mới biết đến Trương Huyền, nên cũng chẳng hề hiểu rõ.
Các ngươi đã từng gặp tên ăn hại nào lợi hại như thế chưa?
Nếu cả ngài ấy mà cũng là ăn hại, vậy chúng ta là gì đây?

Cực phẩm
trong đám ăn hại à?
Đại ca, rốt cuộc thì ngài đã học bằng cách nào vậy? Có cần phải bá đạo đến thế không?
Điều quan trọng nhất là, ngài lợi hại đến thế, vừa rồi mắc cái giống ôn gì mà lại đi bôi vẽ loạn xà ngầu như cái đứa chẳng biết ất giáp gì hết vậy?
Còn đi đọc sách một lèo suốt hai canh giờ…
Hoàng Ngữ, Bạch Tốn ngơ ngác nhìn qua.
Thư họa chẳng phải chỉ có bốn cảnh giới thôi sao? Ở đâu lại lòi ra thêm cái cảnh giới thứ năm?
Chuyện này là sao đây?

Đúng là tụi trò lỗ mãng quá…


Thưa Lục đại sư, Trương đại sư, trò sai rồi ạ…

Nghe xong lời trách mắng, Hoàng Ngữ và Bạch Tốn cũng đã tỉnh táo trở lại, đều tỏ ra vô cùng ngượng ngùng.
Ùng!
Có điều, cơn bàng hoàng của họ còn chưa kết thúc, bỗng lại thấy chim chóc trong tranh hơi run rẩy một cái rồi bay ra khỏi mặt giấy, hòa cùng với bầy chim kia, lượn quanh mấy vòng mới tan biến trong không khí.
Những nhân vật trong tranh cũng giống như đã đi ra khỏi bức tranh, nhìn về phía mọi người mỉm cười, cúi đầu hành lễ, rồi từ từ tan biến.

Đừng vội, cô cũng muốn đúng không? Nếu muốn, để tôi vẽ cho cô bức khác là được rồi, có chuyện gì to tát đâu…


Trương Huyền vừa phất tay vẩy ruồi, vừa nói với vẻ mặt tỉnh bơ.


… …


Lục Trầm và Nguyên Ngữ đồng loạt xoắn xuýt cả người lại, nhìn Trương Huyền với ánh mắt kinh dị như đang nhìn quái vật, thiếu chút nữa là té xỉu ngay tại chỗ.

Vẽ thêm bức nữa? Có chuyện gì to tát đâu?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.