Chương 164: CÁI THẰNG NGHIỆT SÚC NÀY



Sao vậy, không chịu à?


Thấy xung quanh im lặng như tờ, Trương Huyền quay qua hỏi.


Không phải…


Chúng tôi… cũng được sao?
Nguyên Ngữ và Lục Trầm đều nuốt nước miếng cái ực.

Chỉ cần trả tiền, tất cả đều không thành vấn đề…
Trương Huyền nói.

… …

Học viện Hồng Thiên sao lại có cái hạng giáo viên như thế chứ?

Chuyện này đích xác là khiến ta nghe mà tức muốn xóc hông. Xem ra, khi nào rảnh ta phải đến gặp Hồng viện trưởng mới được. Ta phải nhắc nhở ông ấy gìn giữ uy tín và danh tiếng của học viện cho tử tế.
Đại sư Lục Trầm phất tay.

Ơ… thực ra… chuyện mà trò bảo ngài sẽ nổi giận khi nghe, không phải là chuyện này.

Đậu phụ, ở đó mà tỏ ra nguy hiểm, sao ngươi không đi chết đi…

Anh bạn trẻ Trương Huyền này, cho phép tôi mạo muội gọi cậu một tiếng lão đệ nhé. Có lẽ tối nay bệ hạ Thẩm Truy sẽ về tới. Tôi đã cho người đi thông báo rồi. Nếu không có gì trục trặc, ngày mai thôi là tôi đã có thể đưa cậu đến tham quan Tàng Thư Khố của vương quốc rồi!

Cẩn thận cuộn tròn bức tranh để cất đi, đồng thời đại sư Lục Trầm cũng thông báo.
Chỉ có hai khả năng dẫn đến tình huống này: một, đích xác là cậu ta cực kỳ có năng khiếu, đến mức khiến người ta phải ngước nhìn; hai, đó là cậu ta được một vị Danh Sư chỉ điểm.
Đối với hai khả năng này, Nguyên Ngữ nghiêng về khả năng thứ hai hơn.

Cụ thể thì tôi cũng không rõ. Hoàng Ngữ, Bạch Tôn, hai trò đã từng đến học viện Hồng Thiên, có phải đã biết nhiều hơn về lão đệ Trương Huyền không? Đừng ngại, cứ nói ta nghe thử xem!
Lục Trầm nhìn sang hai người kia.
Tác phẩm trân quý ngần này, vậy mà đã mua được rồi, hơn nữa lại còn mỗi người một bức…
Nếu là trước đây, chắc có nằm mơ hai người cũng không dám nghĩ đến.
Hoàng Ngữ và Bạch Tốn không còn cần Mạc Hiên đồ nữa, khảo hạch vì thế cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả. Chưa kể, Trương Huyền đã khiến mọi người bị sốc quá nặng, hai vị đại sư cũng chẳng còn hứng thú mà tiếp tục khảo hạch.
Tuy ông ấy ở suốt trong phủ đệ, không quan tâm chuyện bên ngoài. Nhưng với thân phận của một bậc đế sư và uy danh của một đại sư thư họa, nếu ông thực sự muốn dạy dỗ một ai đó, cả viện trưởng học viện Hồng Thiên cũng chẳng dám ngăn cản.

Thực ra cũng không phải… mà là, trong học viện có một người, mấy ngày trước đã khiêu chiến với thầy ấy, đòi tiến hành Sư Giả Bình Trắc…

Chần chừ một lát, Hoàng Ngữ nói.
Hai người kia loạng choạng một cái.
Đây nhưng là thư họa đạt cảnh giới thứ năm, không tìm đâu ra nổi một bức trong cái vương thành này. Vậy mà cậu ta lại vì một tí tiền, mà chấp nhận vẽ một cách tùy tiện và bán cũng rất thoải mái…
Á đù!
Hai người đang đực mặt ra thì thấy Trương tông sư đưa ánh mắt lóe sáng và đầy mong mỏi nhìn qua chính mình.
Đối với hắn, cảnh giới thứ năm hay thứ tư gì gì đó cũng chỉ là chuyện tốn thêm một chút xíu công sức là xong. Đang lúc kẹt tiền, vẽ bức tranh là có thể bán được tiền, như thế còn dễ dàng hơn cái trò làm màu kia rất nhiều.
Một khi làm màu thất bại, có nguy cơ cao là sẽ bị người ta đánh chết ngay và luôn.

Ngày mai hẵng đi cũng chưa muộn!
Đại sư Nguyên Ngữ gật đầu.
Lục Trầm ừ một tiếng, rồi đưa mắt nhìn bức tranh mà Trương Huyền để lại. Đến bây giờ mà ông ấy vẫn khó mà tin nổi:
Ban đầu tôi cứ ngỡ lão đệ Trương Huyền này chỉ là một người trẻ tuổi yêu thích thư họa. Hơn nữa, cậu ta cũng khá có năng khiếu, nên tôi còn định bụng sẽ khảo nghiệm một chuyến, rồi nhận cậu ấy làm học trò. Nằm mơ cũng không ngờ, cậu ấy lại là một vị tông sư thư họa…

Nói đến đây, ông chỉ biết gượng cười mà lắc đầu.
Hoàn8g Ngữ luống cuống xua tay.

Không phải thì tốt, bây giờ tôi sẽ vẽ luôn..

Trương Huyền cũng chẳng buồn tốn hơ3i thừa lời thêm, lập tức lấy ra một tấm giấy trắng khác, hai tay chấp bút, chấm mực rồi múa lượn không ngừng. Chẳng mấy chốc,9 một bức tranh mới đã hiện ra trước mặt.

Khảo hạch chất lượng giáo viên bị 0 điểm? Dạy học trò bị tẩu hỏa nhập ma? Chuyện này… làm sao có thể như vậy được?

Nguyên Ngữ và Lục Trầm đều trợn tròn đôi mắt, đầu óc như chết máy, hoàn toàn không dám tin.
Đùa đấy à, một vị tông sư thư họa, có thể tạo ra những tác phẩm đạt đến cảnh giới thứ năm… mà lại là thứ ăn hại?
Dẫu Trương Huyền là giáo viên ở học viện Hồng Thiên, cũng có gì mà khiến ông không tin với lại nổi giận chứ.
Thiếu niên thiên tài, lại tinh thông về thư họa đến thế, chắc chắn sẽ rất được trọng vọng, người người kính nể rồi.

Thế thì trò đành nói vậy. Thầy giáo Trương Huyền này, là một giáo viên ăn hại nổi tiếng ở học viện Hồng Thiên, bị người người sỉ nhục, mỉa mai…
Hoàng Ngữ kể lại tình hình trước đây của Trương Huyền.
Nghe thấy lời của đối phương, Hoàng Ngữ gãi đầu nói.

Không phải chuyện này? Lẽ nào lão đệ Trương Huyền còn phải chịu hình phạt bất công nào nữa?

Lục Trầm lại nhìn qua.
Chữa khỏi bệnh cho vợ của Lăng Thiên Vũ, đối phương tặng 100 vạn. Đỗ Mạc Hiên, Vương Sùng, đan sư Trần Tiêu, La Xung, mỗi người đều ngót nghét 300 vạn, cộng dồn toàn bộ số tiền mà hắn ta đang có, đã hơn 2000 vạn rồi.
Chỉ còn cách cái mốc 2300 vạn kia một chút xíu nữa thôi.

Tốt quá rồi!

Từ trưa đến giờ, vật vã ngót nghét nửa ngày trời.
Có điều cũng đáng giá. Bí tịch
Thiên Đạo Thư Họa
do thư viện Thiên Đạo hình thành, đã biến hắn từ một kẻ hoàn toàn mù tịt về thư họa, trở thành đại sư thư họa chẳng kém cạnh gì đại sư Lục Trầm. Tuy cái nghề này chỉ nằm trong trung cửu lưu, chẳng cao minh là mấy, nhưng có địa vị cũng rất cao.
Đặc biệt là ở cái chốn chú trọng nghệ thuật như vương quốc Thiên Huyền này, người có thể vẽ ra những tác phẩm cao cấp, rất dễ được người khác tôn kính.

Khiêu chiến? Sư Giả Bình Trắc?

Lục Trầm lại ngớ ra.

Sư Giả Bình Trắc thì ta có biết. Tuy chỉ là cuộc tỉ thí giữa các học sinh, nhưng lại liên quan đến danh dự và uy nghiêm của người làm thầy. Người khiêu chiến là ai vậy? Nếu cho người ấy biết bản lĩnh thực sự của Trương lão đệ, e là sẽ không dám làm như thế đâu!
Đại sư Nguyên Ngữ vừa cười vừa nói.
Siết chặt nắm đấm, mắt Trương Huyền như đang phát sáng.
Ban đầu hắn cứ ngỡ, muốn kiếm hơn 2000 vạn, không mất tám năm, mười năm thì đừng có hòng kiếm đủ. Nhưng với tình hình hiện tại, thì ra cũng chẳng rách việc đến thế…
Nếu cho người khác biết được suy nghĩ này của hắn, chắc chắn sẽ phun máu vào bản mặt hắn mất.

Ngày mai là được rồi à? Dạ được!

Trương Huyền hồ hởi gật đầu.
Lần đầu tiên hắn đến Lục phủ cũng chỉ vì muốn tìm sách để đọc. Nếu đến được Tàng Thư Khố của vương quốc, chắc chắn có thể hình thành ra Thiên Đạo Thần Công tầng thứ 6 một cách hoàn chỉnh, thậm chí, khéo còn có thể hình thành công pháp tầng thứ 7!

Trương đại sư, 200 vạn kim tệ này, tôi sẽ gửi đến ngài nhanh nhất có thể!


Ngày mai tôi sẽ gửi đến học viện cho ngài!

Nguyên Ngữ và Lục Trầm đều rất giàu có, dễ dàng lấy 200 vạn ra thanh toán ngay tại chỗ. Còn Hoàng Ngữ và Bạch Tốn thì không đem theo nhiều tiền mặt trong người, nhưng với thân phận của họ, chỉ có 200 vạn thôi mà, còn chưa đến mức phải quỵt nợ.
Trở lại trong phòng, Trương Huyền không tiếp tục tu luyện. Tuy đã có được bí tịch Thiên Đạo Thư Họa làm nền tảng, nhưng vẽ một mạch bốn bức tranh đạt cảnh giới thứ năm, vẫn khiến cả người hắn mệt rã rời, vừa đặt lưng xuống đã ngủ ngay.
….
Lục phủ.
Dự định nhận một vị tông sư thư họa làm đệ tử, tin này mà truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến người ta cười rớt cả hàm răng mất.

Một vị tông sư thư họa còn trẻ như thế, rốt cuộc cậu Trương Huyền này có lai lịch như thế nào đây?
Đại sư Nguyên Ngữ bắt đầu thấy rất tò mò.
Tiến bộ trong thư họa còn khó hơn trong tu luyện võ công. Nếu Trương Huyền đã bảy tám mươi tuổi mà có thể vẽ ra được tác phẩm đạt đến cảnh giới thứ năm, tuy ông ấy vẫn sẽ kinh ngạc nhưng cũng không hề thấy bất ngờ. Thế nhưng, cậu ta còn chưa đến hai mươi tuổi, mà đã làm được điều này, thực sự không thể không khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.
Có cần phải quá thể đáng đến thế không?
Thế giới này đảo lộn hết rồi, hay là do cậu ta quá trâu bò? Tại sao vẽ ra tác phẩm cảnh giới thứ năm lại đơn giản như ăn cơm uống nước thế?

Hai vị có cần không? Cũng 200 vạn một bức…

Cảnh giới Thông Huyền, huyệt đạo liên thông, chân khí lưu thông khắp cơ thể, sức chiến đấu tăng lên gấp bội. Nếu có được thực lực này, dẫu có rời khỏi học viện, cũng có thể trở thành
rồng vào biển lớn, ưng lướt trời cao
, tự do ngao du rồi.
Hoàng Ngữ và Bạch Tốn đã không cần khảo hạch nữa, Nguyên Ngữ và Lục Trầm cũng đã có được tuyệt tác tầng thứ năm, ai nấy cũng phấn khởi đến mức khó giữ nổi mình. Trương Huyền cũng chẳng còn lý do gì để tiếp tục nán lại, nên vẫy tay chào tạm biệt mọi người rồi ra về.
Lúc ra khỏi Lục phủ thì trời đã tối đen.
Đại sư Nguyên Ngữ và mấy người khác chỉ biết đần mặt ra mà nhìn.
Người khác vẽ ra một tác phẩm ở cảnh giới thứ năm, dẫu có là tông sư, cũng phải vật vã thừa sống thiếu chết, dốc bao tâm huyết, vẽ ra một bức coi như mất nửa cái mạng. Cha nội này thì thôi rồi, vẽ xong một bức mà cứ như người bình thường kể chuyện chơi không vậy, ngay sau đó lại làm tiếp bức nữa được ngay và luôn.
Có cần phải biến thái đến thế không?
Trường Huyền ra về, nhưng đại sư Nguyên Ngữ và đám Hoàng Ngữ vẫn còn nán lại, chưa rời đi.

Hôm nay chắc chắn đã không kịp đến thăm hỏi Danh Sư Dương Huyền nữa rồi…
Nhìn sắc trời bên ngoài, đại sư Lục Trầm cảm thán một câu.
Trời đã tối đen mà vẫn đến xin gặp, sẽ khiến người ta có cảm giác không được tôn trọng. Nếu là người khác thì còn dễ nói, nhưng người ta là Danh Sư, dẫu thân phận của họ không hề thấp kém, nhưng cũng chẳng dám làm ẩu.

Trò cũng chỉ biết được một chút… Nhưng e là nói ra, hai ngài sẽ không tin, hơn nữa… có lẽ ngài còn nổi giận nữa…

Hoàng Ngữ tỏ ra rất bối rối.

Nổi giận? Ta có gì để mà giận chứ? Trò cứ kể đi!
Đại sư Lục Trầm vô cùng ngạc nhiên.

Hồi bẩm lão gia, sau khi ngài đi thì không có ai đến xin gặp nữa!


Ừm!
Trương Huyền gật đầu.
Xem ra 300 vạn phí gặp mặt, đã làm chùn gối không ít người rồi. Như vậy cũng tốt, bớt đi khá nhiều phiền toái. Dù sao thì tiền cũng gần đủ rồi, chẳng cần phải sốt ruột như trước nữa.
Thằng nào nói, tông sư thư họa, tính cách ai nấy cũng rất thanh cao, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, coi tiền tài như rác rưởi vậy?
Mày ra đây, xem ông có đập chết mày không…
Chẳng mấy chốc, Trương Huyền lại vẽ thêm hai bức nữa, đều là tác phẩm đạt đến cảnh giới thứ năm, khiến hai vị đại sư kích động đến mức, mắt ai nấy cũng ngấn lệ.
Nhìn 400 vạn kim phiếu nằm gọn trong tay, Trương Huyền cười tươi như hoa.
Vốn cứ ngỡ hôm này qua đây, chỉ vì trả nợ tình người, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, vậy mà vẫn kiếm chác được khấm khá như vậy.
Thêm cả Hoàng Ngữ và Bạch Tốn, chuyến đi này đã kiếm vừa vặn 800 vạn kim tệ rồi!
Lần này không còn là sân vườn, mà là một thảm cỏ xanh, một chú nai rừng đang6 vừa đứng cảnh giác vừa gặm cỏ, xung quanh tràn ngập hoa dại. Bức tranh vừa hoàn thành đã thu hút vô số bướm ong tìm đến. Kế 5đó, con nai rừng như sống dậy, nhảy ra khỏi bức tranh, rồi dần dần tan biến giữa không trung.

Lại là một bức đạt cảnh giới thứ năm!


Chuyện này…

Đương nhiên, đối với Trương Huyền, kiếm ra tiền mới là chuyện quan trọng nhất. Ngồi đợi ê cả mông trong phủ đệ mà chẳng có ma nào đến. Đi ra ngoài một chuyến, vậy mà kiếm được những 800 vạn, xem như đã có thu hoạch cực khủng rồi.
Về đến phủ đệ, Tôn Cường liền chạy ra đón.

Hôm nay có ai đến không?
Trương Huyền hỏi.

Tiểu Ngữ, trò chẳng phải là Trợ Giáo của Danh Sư sao? Hơn nữa, cha của trò còn là hội trưởng Công Hội Giáo Viên nữa mà. Nhất định trò phải yêu cầu ông ấy trừng trị nghiêm minh cái thứ con sâu làm rầu nồi canh này.

Nghe thấy trưởng lão Thượng Thần đối xử
bất công
,
cố tình làm bậy
, hai vị đại sư Nguyên Ngữ và Lục Trầm giận muốn sôi gan.
Bọn họ đã tận mắt chứng kiến
bản lĩnh
của cậu Trương Huyền này rồi. Một người giỏi giang như vậy, sao có thể là thứ ăn hại được? Nếu có lời đồn như vậy, chắc chắn là do trưởng lão Thượng Thần cố tình chèn ép rồi.
Nghe sao mà huyền huyễn quá vậy?

Chắc hẳn là do Phòng Đào tạo cố tình chèn ép thầy ấy…
Hoàng Ngữ kể tiếp những gì mình đã chứng kiến trong sự kiện Khảo Vấn Học Tâm.

Khốn nạn! Tên Thượng Thần này trước đây tôi đã gặp một lần, cứ ngỡ là một người công bằng chính trực, nào ngờ lại là cái thứ đê tiện đến thế!


Chuyện đó cũng chưa chắc, người khiêu chiến là một nhà giáo ưu tú vừa có tiếng vừa có miếng ở học viện Hồng Thiên. Hơn nữa, học trò của thầy ấy cực kỳ đông đảo. Hầu hết các tân sinh khảo hạch thuộc tốp 300, thậm chí là tốp 200, đều là học trò của thầy ấy.
Giọng Hoàng Ngữ mỗi lúc một nhỏ dần.


Thầy giáo đó tên là gì?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.