Chương 170: KHUẤY ĐỘNG PHONG BA


Vương thành Thiên Huyền.


Lưu sư và Trang sư thuộc vương quốc Bắc Vũ nhị đẳng, cùng với Trịnh sư ở vương quốc Hàn Vũ đều đã đến vương t8hành, còn cùng nhau đến thăm viếng vị Dương Huyền này?



Không sai. Sau khi đến thăm hỏi, nghe nói họ đã cho gọi đám Đỗ Mạc Hiên, Lăng3 Thiên Vũ vào cung ngay trong đêm. Tiếp đó xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không biết. Nhưng đến ngày hôm sau, ba vị Danh Sư lại đích thân đến p9hủ đệ ấy xin gặp mặt, hơn nữa, họ đến đó liên tục năm ngày liền, vậy mà chẳng thấy bóng người cần gặp đâu?

Trong vương cung, một vị thái giám già đang phân tích những thông tin có được tính đến thời điểm hiện tại.

Ừm, phái người đến đó trông chừng gắt gao. Một khi vị Dương Huyền này trở về, lập tức bẩm báo cho ta biết, ta muốn đích thân đến gặp.


Dạ!

Đột nhiên Trương Liêu nhận ra một người, mặt lập tức tái mét, miệng thì thốt lên.

Đúng là ông ấy… Bát Tí Thần Long Lưu Nguyên Khải, nhân vật kiệt xuất trong giới tán tu, cao thủ cảnh giới Thông Huyền hậu kỳ. Vì một lần vây bắt dã thú bị trọng thương mà biến mất trên chốn giang hồ. Sao hôm nay ông ấy lại chạy đến đây? Hơn nữa còn đứng chờ ở ngoài cổng?


Người kia là… Long Nham Thiết Thủ - Phong Tuấn? Đệ nhất cao thủ thành Hàn Tuyết, đôi tay chém đinh chặt sắt. Khi ông ấy vào cung, đến cả bệ hạ Thẩm Truy còn phải xưng hô bằng vai phải vế. Tu vi của ông ấy đã đạt đến cảnh giới Thông Huyền trung kỳ. Sao ông ấy cũng đứng đấy xếp hàng?


Trương Liêu và Trương Mặc là hai phi tặc(1) nức tiếng ở vương thành Thiên Huyền, chuyên trộm của nhà giàu chia cho người nghèo, đáng được xem là nghĩa đạo(2).
(1)Phi tặc: loại trộm chuyên trèo tường khoét vách; (2) Nghĩa đạo: chỉ hạng ăn trộm chuyên vì việc nghĩa.

Trời đất, sao mà ngầu vậy6, cả Danh Sư cũng chẳng thèm gặp? Lưu sư thì tôi biết, ông ấy đứng đầu trong các Danh Sư một sao đó. Người như thế mà cũng bị chặn ở ngoài cửa5? Vị Dương sư này, rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?


E rằng, không chỉ đơn giản là hai sao thôi đâu!


Đang đi trên đường thì hắn sực nhớ, chưa thể đi ngủ ngay được. Khoảng thời gian này, hắn bận rộn kiếm tiền, đọc sách, cũng ngốn gần hết 10 ngày ước hẹn, dược liệu nhờ hội trưởng Âu Dương mua giùm, chắc cũng sắp về đến.

Cứ về phủ đệ trước một chuyến, chỉ cầu mong sao mấy ngày này có người tìm đến, như thế mình mới kiếm đủ tiền được…

Ngẫm nghĩ một hồi, nhận thấy tiền trong người đã ngót nghét được hơn 2000 vạn, nên hắn cũng chẳng do dự, lập tức tìm một nơi vắng người, thay đổi y phục, cải trang thành
Dương sư
. Bấy giờ hắn mới rảo bước về hướng phủ đệ.

Lật thôi!

Bàn tay quét ngang kệ sách, đồng thời tiếng lật sách lại vang lên, từng quyển thư tịch được sao chép vào trong đầu.
Trong vô số các chức nghiệp, cũng có cả cái nghề Độc Sư này. Nếu xét về uy lực, tuyệt đối xứng đáng xếp vào hàng thượng cửu lưu. Có điều cũng giống như sát thủ, chỉ có thể ẩn mình trong bóng tối, không phơi bày ra cho người ta biết được. Bởi vậy, rất nhiều người không chịu chọn cái nghề này, cuối cùng khiến nó rớt xuống hàng hạ cửu lưu.
Khổ cực suốt bao nhiêu ngày, cuối cùng cũng đã nhìn thấy đích.

Ủa? Đây là thư tịch liên quan đến độc dược…

Đây là kệ sách chứa những thư tịch liên quan đến việc dùng độc, chế độc, dẫn độc và phân biệt chất độc. Cũng giống như những thể loại khác, chỉ có những kiến thức căn bản mà thôi, không coi là cao cấp gì cả.

Vẫn còn một kệ sau cùng…

Hiểu rõ rằng, cơ hội đến Tàng Thư Khố của vương quốc là rất khó có được. Bởi vậy hắn định bụng nhét hết đống sách này vào thư viện Thiên Đạo trước rồi tính sau. Dù chưa ra lệnh cho thư viện hình thành thư tịch Thiên Đạo tương ứng, nhưng vậy cũng đủ khiến hắn mệt lả. Bây giờ hắn có thể nằm bẹp ra đất bất cứ lúc nào.
Thấy chỉ còn lại một dãy kệ sau cùng, hắn lập tức phấn khích đến mức hai mắt sáng lóa, nước mắt cũng tuôn rơi lã chã.

Chẳng mấy chốc, đủ mọi suy đoán đã nảy sinh, đồng thời lan rộng khắp vương thành.

Bệ hạ, tam sư tuy vẫn chưa chắc chắn, vẫn đang trong giai đoạn hoài nghi. Nhưng theo lão nô thấy, vị Dương Huyền này, chắc chắn là một người cực kỳ giỏi. Bằng không, sao có thể dễ dàng chữa khỏi bệnh cho nhiều người đến thế. Dù không phải là Danh Sư, e rằng cũng phải là một vị đại sư Y Đạo. Có lẽ lão tổ, đã có cơ hội được cứu rồi!

Trương Mặc cũng tái mặt, trố mắt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy trước cửa tòa phủ đệ ấy, người đứng đông nghìn nghịt, còn sắp thành hàng ngũ dài dằng dặc, phải đến mấy trăm người. Nếu chỉ đông người thì không có gì đáng nói, đằng này, cánh cửa của phủ đệ đang khép chặt, giống như không có ý sẽ mở ra.

Nhìn kìa, người đó… chẳng phải là Bát Tí Thần Long - Lưu Nguyên Khải sao?


Phải rồi, chỗ Trương Huyền thì xử lý thế nào đây?
Vương Siêu quay qua hỏi.

Hắn?
Lục Trầm nhìn thẳng về phía trước, phong thái oai phong, ngạo nghễ, hai tay chắp sau lưng,
Hắn chỉ là viên gạch lót đường cho tôi tiến đến đỉnh cao của Danh Sư mà thôi, chẳng đáng để bận lòng. Yên tâm đi, những học viên mà tôi đã chọn ra để đối chiến với học trò của hắn đều đang bí mật tu luyện. Chẳng bao lâu nữa, đứa nào cũng sẽ có bước đột phá rất lớn về tu vi. Nhất định chúng sẽ giành được thắng lợi trong lần Sư Giả Bình Trắc này. Nhờ đó, tôi sẽ có thể khiến rất nhiều vị Danh Sư để mắt đến!
.

Vậy thì tốt, tôi xin phép chúc mừng thầy trước nhé…
Vương Siêu hồ hởi chắp quyền khen ngợi.
Chính vì vậy, dù thực hiện không dưới 50 vụ, nhưng cả hai chưa từng thất thủ lần nào.

Chính là tòa phủ đệ trước mặt, huynh đã đến một lần rồi… ủa?

Trương Liêu sải bước tiến tới, rẽ vào một con đường, đang định lủi đến trước cửa phủ để quan sát kĩ hơn thì bất chợt giật bắn người.

Mà lúc này, Trương Huyền đã bước đến trước kệ sách cuối cùng trong Tàng Thư Khố của vương quốc.
Năm ngày ròng rã không ngủ không nghỉ, liên tục lật sách đã khiến hắn sức tàn lực kiệt. Đừng nói là tu luyện, đến cả nói chuyện hắn cũng chẳng còn hứng thú.

Trác Ưng Thần Nhãn – Đoàn Cửu Giang? Thiết Tật Lê Long – Hiên Hải? Bạch Diện Thư Sinh – Hồ Hiếu Bạch…

Ban đầu cứ ngỡ những người đứng ngoài cửa chỉ là một đám dân chúng bình thường. Nhưng do nhận ra một người trong đó, nên cả hai lập tức quan sát kĩ lại, và ngay lập tức, cả hai chỉ còn cảm thấy toàn thân run rẩy, suýt ngất xỉu vì quá hãi hùng…
Những người này, ai nấy cũng là cao thủ trứ danh ở vương thành Thiên Huyền. Người kém nhất cũng đã đạt đến cảnh giới Thông Huyền sơ kỳ.
Có điều, tuy đuối thật, nhưng mà đáng lắm.
Vương quốc Thiên Huyền đã thành lập không dưới nghìn năm. Tuy thư tịch được thu thập trong Tàng Thư Khố có chất lượng không cao, chưa đáng để gọi là bí tịch, nhưng lại chứa số lượng đầu sách khổng lồ về từng ngành nghề một.
Trong tình huống này, đối với những người khác, sẽ rất khó để phân định được thật giả, càng xem càng rối não, không khéo còn khiến cho tinh thần bị rối loạn. Nhưng đối với một người sở hữu thư viện Thiên Đạo trong tay như Trương Huyền, đó là chuyện hoàn toàn chẳng khó khăn gì.
Cái tên Dương Huyền này, chưa từng có ai từng nghe nói qua, thậm chí cả Công Hội Giáo Viên cũng tra không ra, khiến biết bao nhiêu người rơi vào trạng thái bán tín bán nghi, đoán chắc ông ta cũng không phải Danh Sư chân chính.
Bây giờ thì khác rồi.
Lưu sư, Trang sư và Trịnh sư là ba vị Danh Sư chân chính, người người đều biết tiếng, uy danh cũng lừng lẫy khắp mấy vương quốc lớn xung quanh. Ba người họ lại cùng nhau đến thăm hỏi, hơn nữa là năm ngày liên tục. Ngốc mấy cũng phải hiểu ra, vị Dương Huyền này nhất định không đơn giản chút nào.
Chỉ cần hắn muốn, là có thể rút tỉa những tri thức chính xác trong ấy ra, hình thành thư tịch Thiên Đạo bất kì lúc nào, sau đó chuyển hóa thành kiến thức của mình.
Ra khỏi vương cung, nhìn lịch rồi hắn mới ngỡ ngàng nhận ra, không ngờ mình đã ở trong Tàng Thư Khố trọn vẹn năm ngày.

Vẫn chưa thể nghỉ ngơi được, đã gần hết thời hạn mười ngày để lấy Phá Âm Đan và máu dã thú Long Tê rồi, hàng chắc cũng sắp về đến…


Đúng đó. Danh Sư là biểu tượng của sức mạnh quốc gia. Có Danh sư một sao tọa trấn thì được công nhận là vương quốc nhị đẳng. Hai sao tọa trấn thì được công nhận là vương quốc nhất đẳng, nếu có Danh Sư ba sao tọa trấn, vậy đã có thể xin phong hào cho vương quốc rồi!


Vương quốc một khi có được phong hào thì đã đủ tư cách để thiết lập những truyền tống trận(1) to lớn, mua bán đủ thứ vật tư, khắp nơi tụ tập tới. Lợi ích khó có thể tưởng tượng…

(1)Truyền tống trận: trận pháp giúp dịch chuyển người và vật một cách nhanh chóng từ nơi này đến nơi khác.

Là Danh Sư lại tra không ra lai lịch… e là cả cái tên Dương Huyền này cũng là giả quá…


Danh Sư thích đi du lãm, cọ sát, trải nghiệm cuộc sống của người bình thường, từ đó trau dồi tâm cảnh, thăng hoa tâm hồn. Có khi nào đó là một vị Danh Sư cấp cao tình cờ du lịch ngang qua đây không nhỉ?


Chuyện này thì làm sao tôi biết được. Nếu đúng thật là vậy, chẳng phải vương quốc Thiên Huyền của chúng ta sắp lên hương rồi sao?


Những cảnh tượng tương tự như thế diễn ra khắp nơi trong vương thành. Danh Sư xuất hiện, khiến mọi thế lực đều bấn loạn cả lên. Phe nào cũng để mắt gắt gao đến tòa phủ đệ mà Trương Huyền đang ở. Thoáng chốc, một tòa phủ đệ tầm thường nhỏ bé, tựa như đã biến thành điểm trung tâm của cả vương thành…
… Khuấy động sóng to gió lớn.
Học viện Hồng Thiên, trong giảng đường rộng rãi, Lục Tầm phấn khích mà nhìn tay thanh niên trước mặt.

Đúng vậy, bất luận thế nào cũng phải tìm cách vào thăm hỏi một chuyến, tranh thủ để lại ấn tượng tốt trước mặt Dương sư!
Vương Siêu cũng gật đầu, đôi mắt lóe sáng:
Dẫu không thành học trò, nhưng chỉ cần có được một vài câu chỉ điểm, chắc chắn cũng có thể đột phá ngay lập tức!
.

Ừm!
Lục Tầm gật đầu.
Vì thân pháp linh hoạt, thủ đoạn nhanh gọn, nên suốt nhiều năm nay, cả hai chưa một lần thất thủ. Vương quốc Thiên Huyền từng đưa ra mức tiền thưởng cao ngất để truy nã hai người này, nhưng buồn cười ở chỗ, cả diện mạo của họ thế nào cũng chẳng có ai biết.

Trước mặt là phủ đệ của Đỗ Kiều, thằng cha này làm giàu một cách bất nhân, gây ra vô số tội ác. Tuy đã gặp phải giặc cướp, chuyện làm ăn cũng bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng lạc đà dù gầy vẫn đáng giá hơn ngựa. Chúng ta đi trộm một mẻ của hắn, chắc đủ để chi tiêu khá lâu đấy…

Trương Liêu vừa cười sằng sặc, vừa sải bước đi tới.

Trở về ngủ một giấc trước đã…

Sau khi nhét hết mọi thư tịch trong Tàng Thư Khố vào trong đầu, Trương Huyền mới cảm thấy cơn mệt mỏi từ trên trời ập xuống. Cả người cứ như bị rút cạn sức lực và tinh thần, chỉ muốn tìm chỗ nào đó nằm vật xuống rồi ngủ cho đã đời.
Tuy hắn đã đạt đến cảnh giới Tịch Huyệt viên mãn, đã mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường. Nhưng liên tục năm ngày năm đêm chẳng ngủ nghỉ, cộng thêm tinh thần phải làm việc cao độ, mạnh đến mấy cũng trụ hết nổi.
Tuy hai người họ cũng khá có bản lĩnh, nhưng nếu gặp phải những người này, e là có bỏ chạy cũng chẳng thoát được, sẽ bị chém giết ngay tại chỗ.
Có điều…
Những cao thủ có thực lực như vậy, ai nấy cũng đều ngang ngược, kiêu căng, coi khinh mọi thứ. Năm xưa bệ hạ Thẩm Truy đã cất công mời mọc, ấy vậy mà chẳng mấy người chịu vào cung. Tại sao hôm nay toàn bộ lại chạy đến trước cổng nhà này mà đứng xếp hàng vậy?
Trương Huyền đương nhiên không muốn học làm Độc Sư, nhưng xem cho biết cũng chẳng thừa, ít nhất cũng có thể phòng ngừa bị người ta hãm hại.
Suy nghĩ hại người tuyệt đối không nên có, nhưng tâm lý đề phòng bị người hại, thì nhất định không thể không mang.
Một canh giờ sau, hắn đã lật hết toàn bộ thư tịch có liên quan đến chất độc.
Hai người họ vì bị truy nã quá gắt gao, nên đã rời khỏi vương thành Thiên Huyền nửa năm nay. Vừa trở về, cả hai đã tăm tia tên thương nhân Đỗ Kiều.

Ừ, có điều phải nghiên cứu địa hình cho kỹ cái đã. Phải xác định được thói quen của đám hộ vệ thì mới ra tay được.
Trương Mặc gật gù nói.
Hai người họ tác nghiệp, không phải cứ nhìn thấy ai là đến trộm người ấy. Thông thường phải quan sát khá lâu, xác định bố cục phòng ngự của mục tiêu đâu vào đó, phân tích nhược điểm, để đánh một phát ăn ngay.
Lão thái giám vội vàng gật đầu.


Đây là cơ hội ngàn năm khó gặp. Vương Siêu này, nếu chúng ta có thể lọt vào mắt xanh của vị Dương sư ấy, trở thành học trò của ngài ấy, chuyện trở thành Danh Sư sau này, chắc chắn đã nằm trong tầm tay rồi!

Mình có nhìn nhầm không đây?

Trương Liêu và Trương Mặc trố mắt nhìn nhau, ai nấy cũng không ngừng vò đầu bứt tai, như muốn phát điên.

Nếu những người này xếp hàng đứng ở ngoài cửa cũng chưa có gì ghê gớm. Đằng này, bọn họ đến thở cũng chẳng dám thở mạnh, e sợ đắc tội với người bên trong phủ đệ. Thậm chí bị chặn ngoài cửa như vậy, mà bọn họ đến cả gõ cửa cũng chẳng dám gõ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.