Chương 171: LÃO GIA, NGÀI ĐÃ VỀ RỒI


Lạch tạch!

Đang hãi hùng đến sống dở chết dở, đầu óc như muốn phát điên, bỗng cả hai trông thấy một cụ già sải bước đi đến.

Nhìn t8hấy người này, đám đông đều lộ vẻ cung kính, đồng loạt dạt ra hai bên, nhường lối cho cụ.
(1)Bán Bộ Tông Sư: tiến nửa bước vào cảnh giới Tông Sư, tính là một cảnh giới nhỏ trước khi tiến vào cảnh giới Tông Sư.

Bệ hạ, ngài đến rồi!


Bái kiến bệ hạ!


Trịnh sư, lần bái kiến gần nhất cũng đã bảy năm trước rồi, nào ngờ ngài lại đến thành Thiên Huyền…


Ba vị Danh Sư vừa đến, lập tức gây nên xôn xao không nhỏ. Đám người trước giờ quen lối ngang ngược, kiêu căng, cũng đều rào rào nhường lối.

Đây là… Nhân Nghĩa Cửu Thiên, Chương lão gia?
3 Trương Liêu không khỏi nuốt nước bọt.

Nghe nói Chương lão gia đã trên 90 tuổi, 30 năm trước đã đạt đến cảnh giới Thông Huyền viên mãn… 9Đương nhiên, cụ ấy được mọi người tôn kính không phải vì tuổi cao, thực lực mạnh, mà là… cụ ấy từng là nhà giáo ưu tú ở học viện Hồng Thiên. Học 6trò của cụ trải khắp thiên hạ. Trong các cao thủ đang có mặt, gần một nửa đã từng là học trò của cụ ấy… Nhưng cụ ấy đến đây làm gì?

Trươ5ng Mặc cứ há hốc miệng ra, giống như ngậm cả quả trứng vậy.
Ý nghĩ này vừa lóe lên thì hai người đã nhận ra, mình đoán sai mất rồi. Bởi vì, Chương lão gia cũng đứng ở ngoài cổng chờ đợi bằng thái độ cung kính, chẳng khác gì những người còn lại.

Cả Chương lão gia cũng đứng đợi?

Trương Liêu và Trương Mặc nhìn nhau, đôi môi tự động run lên bần bật.

Mời ba vị lên đứng phía trước tôi ạ…

Vốn cứ ngỡ ba vị ấy chắc chắn sẽ đến mở cổng chính, gọi mọi người vào trong. Nhưng đằng này, họ lại thấy bệ hạ Thẩm Truy nhường lại chỗ đứng, ba vị Danh Sư dừng lại, cũng yên lặng đứng ngoài cửa, hoàn toàn bất động, cùng đợi với đám đông.

Đậu phụ…

Trương Liêu và Trương Mặc lại rơi vào suy sụp.
Cao thủ cảnh giới Thông Huyền, Chương lão gia đức cao vọng trọng, quốc vương bệ hạ, thậm chí cả Danh Sư cũng đứng đợi ngoài cửa hết…
Rốt cuộc cái phủ đệ này là của ai?
Chưa tính tới những cao thủ cảnh giới Thông Huyền này, chỉ riêng đám tùy tùng của họ thôi, cũng đủ sức đánh hai anh em họ thành thịt xay nhuyễn rồi…
Rốt cuộc tòa phủ đệ này có gì hay ho vậy?
Sao có lắm cao thủ đến thăm hỏi như thế?
Đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền có mặt. Bệ hạ Thẩm Truy đích thân đến đây, chắc chắn cũng vì cảm nhận được áp lực, dự định đưa ra phản ứng.
Tuy hiện tại đang có rất nhiều cao thủ ở đây, nhưng đối diện với vua của một nước thì vẫn phải bó tay mà thôi.
Đó là chưa kể lão tổ của vương quốc Thiên Huyền, nghe nói thực lực đã đạt đến Bán Bộ Tông Sư(1), khiến các nước xung quanh chẳng dám làm càn. Những người này tuy lợi hại, nhưng đối mặt với cao thủ tuyệt đối như thế, cũng chỉ biết bó tay mà thôi.
Chắc chắn là vậy rồi, chỉ có Danh Sư mới có sức hiệu triệu mạnh mẽ đến thế. Chẳng cần mở miệng, cũng đủ sức khiến hàng tá cao thủ tìm đến, ngay cả bệ hạ Thẩm Truy cũng phải đích thân tới.

Kính chào Lưu sư!


Trang sư, nhiều năm không gặp, ngài vẫn phong độ như xưa đấy!


Thật là xin lỗi, lão gia vẫn chưa về, chư vị vui lòng về cho. Nếu ngài ấy về, tôi sẽ cho người đến thông báo với các vị ngay…

Trông thấy trước mặt mình đông nghịt những người là người, Tôn Cường cảm thấy khóe miệng mình giật nhẹ một cái.
Theo đà tin tức lan càng lúc càng rộng thì người tìm đến cũng mỗi lúc một đông. Ban đầu lão ta cũng cảm thấy khiếp sợ, còn bây giờ, cảm xúc cũng sắp bị trơ hết rồi.
Trương Liêu vừa nhận ra được, nắm đấm tự động siết chặt.

Ta hiểu rồi, chắc chắn ba vị Danh Sư này sắp mở lớp giảng bài, những người này đến để nghe giảng đây mà…

Trương Liêu chợt ngộ ra.

Bất luận là ai… có được sức hiệu triệu như vậy, lẽ nào vương thất không quan tâm?

Đột nhiên, Trương Liêu nhớ lại gì đó, hấp tấp nói.
Trương Mặc cũng đơ mặt ra.
Buồn cười cho hai anh em chúng ta vừa rồi còn định lẻn vào ăn trộm…
Ôi mẹ ơi!
May mà chưa ra tay, bằng không, khéo chết như thế nào cũng chả biết.
Chương lão gia tuy đã ẩn dật nhiều năm, nhưng ở vương thành Thiên Huyền này, có ai mà chẳng phải nể mặt đôi phần. Dẫu có vào cung, cả bệ hạ cũng phải đích thân ra nghênh đón. Vậy mà hiện tại, cụ ấy cũng đang bị chặn ngoài cổng, nhưng chẳng chút khó chịu…

Đại ca, chúng ta.. còn vào trộm nữa không?

Hồi lâu sau, Trương Liêu quay sang hỏi anh mình.
Kẽo kẹt.
Đang run như cầy sấy vì quá khiếp sợ, chợt hai người thấy cánh cổng chính vốn đóng chặt lại chầm chậm hé mở, một gã béo bước ra ngoài.

Ủa… đó chẳng phải tên mập Tôn Cường chuyên kinh doanh cho thuê nhà ở trong trung tâm giao dịch Thiên Vũ sao?


Trộm? Trộm cái bất à… Chưa nói đến chuyện có vào được hay không, mà dẫu có vào được đi nữa, một đống cao thủ đứng trước cửa như vậy, ta sợ là chưa kịp đi đến cửa thì đã bị đánh chết tươi rồi…

Trương Mặc rùng mình một cái, chỉ muốn bật khóc.
Đậu phụ, trộm kiểu gì đây?

Hôm nay bệ hạ đến sớm thế, chỗ của ngài tôi đã giữ giúp rồi, ngài màu qua đây đi…


Ngay lúc hai anh em Trương Liêu, Trương Mặc cho rằng đại chiến sắp sửa nổ ra thì hai người lại thấy các cao thủ đang đứng ngoài cửa lần lượt bước đến, mỉm cười chào hỏi bệ hạ rất niềm nở.
Vị Chương lão gia này, hai mươi năm trước đã hiếm khi xuất hiện ở chốn đông người. Bệ hạ Thẩm Truy gặp mặt, còn phải gọi cụ ấy là thầy. Cụ ấy chạy đến chỗ này làm gì chứ?
Lẽ nào Đỗ Kiều đã sang nhượng phủ đệ này cho cụ ấy, còn những cao thủ này đứng đó chờ đều là để thăm hỏi cụ?
Đợi đã…
Địa bàn của mình, làm sao có chuyện để cho kẻ khác tác oai tác quái được chứ.
Cùng một lúc mà khiến nhiều cao thủ cùng xuất hiện, người tới lại còn càng lúc càng có thực lực cao hơn, điều quan trọng nhất chính là… họ cam tâm tình nguyện đợi bên ngoài, cả gõ cửa cũng chẳng dám. Khả năng hiệu triệu này, dẫu có là bệ hạ Thẩm Truy cũng phải cảm thấy lo sợ chứ…
Lộc cộc lộc cộc!
Cả hai đều đang thấy khó hiểu, chợt lại có một cỗ xe ngựa màu vàng kim chạy tới.

Là bệ hạ Thẩm Truy, ông ấy đến rồi, xem ra sắp có trò vui để xem đây…

Trông thấy cỗ xe và bóng người vừa từ trên bước xuống, hai anh em Trương Liêu đồng loạt rùng mình.
Có ai làm ơn cho tôi biết, rốt cục ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy?
Đường đường là bệ hạ của vương quốc Thiên Huyền, vậy mà cũng gia nhập vào đám người đứng đợi ở bên ngoài…
Có ai đó cho tôi biết, rốt cuộc trong cái phủ đệ này… là ai đang ở vậy?
Lộc cộc!
Chưa hết cơn bàng hoàng, lại một chiếc xe ngựa khác chạy tới. Ba cụ già bước xuống xe, đi về phía bên này. Ba cụ già mặc y phục giống nhau, trên ngực áo có đính một ngôi sao sáng lấp lánh.

Đó là… đồng phục của Danh Sư, Danh Sư một sao? Ba vị Danh Sư một sao?

Trương Liêu lại nhận ra người quen.
Gã hành nghề trộm cắp bao nhiêu năm nay ở vương thành Thiên Huyền, chẳng còn chỗ nào là gã chưa đặt chân tới. Tam giáo cửu lưu, thượng vàng hạ cám, loại người nào gã cũng đều biết mặt.
Khỏi phải so với bệ hạ Thẩm Truy, chỉ so với hai anh em họ thôi, vậy thì gã béo kia cũng chỉ thuộc giai cấp thấp nhất trong xã hội.
Ngay sau đó, bệ hạ Thẩm Truy cũng kiếm một chỗ rồi đứng chờ ngoài cửa đầy cung kính giống như những người xung quanh.

Đệch?

Hai anh em thần trộm đồng loạt lảo đảo.
Vậy mà lão lại ở trong cái phủ đệ đó, còn bắt hàng tá cao thủ, cường giả đứng chờ?

Tôn quản gia, chẳng hay hôm nay Dương sư đã về chưa vậy?

Chương lão gia bước tới, tay ôm quyền hỏi.
Đương nhiên, điều khiến Tôn Cường còn trơ hơn chính là, lão gia nhà mình đã lặn mất tăm mất tích rồi…

Cứ như bốc hơi khỏi thế giới này, tìm kiểu gì cũng không ra…

Nếu vẫn không tìm ra được, lão sợ là những người đang đứng ngoài cửa kia thực sự sẽ bùng nổ mất…

Mà nếu chuyện ấy xảy ra, chắc lão cũng chẳng cần sống nữa…

Suốt ngày đối mặt với hàng tá cao thủ kiểu này, nếu tố chất tâm lý không vững, chắc chắn đã gục ngã từ lâu rồi.


Chà, vẫn chưa về à. Mà thôi cũng chẳng sao, chúng tôi có thể đợi ở đây…


Nghe Dương sư vẫn chưa về, đám đông không khỏi tỏ ra khá thất vọng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.