Chương 172: BẮT HEO À?



Lão gia?


Thấy quản gia Tôn Cường thình lình trở nên quắn quóe, mọi người lập tức hiểu ra, Dương sư đã trở về rồi. Tất cả đồng loạt 8quay qua nhìn, quả nhiên đã trông thấy một người trung niên da dẻ vàng vọt, đang ngơ ngác nhìn lại, hình như chẳng hiểu chuyện gì đang xảy r3a.

Mời nhận xét!

Thấy thái độ của hắn như vậy, Trang Hiền vô cùng khó chịu, lập tức đanh mặt lại, cả
Dương sư
cũng chẳng muốn kêu nữa.
Thằng cha này cũng đâu có ba đầu sáu tay đâu, sao có thể khiến quốc vương, rồi Danh Sư đều cam tâm tình nguyện đứng ch6ờ ngoài cửa?
Đã nửa năm nay họ chẳng trở lại thành Thiên Huyền, nên nào hay biết chuyện
Danh Sư Dương Huyền
đã khuấy động phong ba5 ở khắp nơi.
Thầy thuốc không thể tự khám cho mình, Danh Sư cũng không thể tự chỉ điểm cho chính mình. Dù ông ta rất muốn đột phá, nhưng tiếc thay vẫn cứ giậm chân tại chỗ suốt bao nhiêu năm mà chưa thể thành công.
Mà hai ông bạn thân của ông là Lưu Lăng và Trịnh Phi thì đã đột phá từ lâu, bản thân ông chỉ có thể đứng nhìn nhưng ruột gan thì cồn cào không thôi.
Tiếng gió rít phần phật, mỗi một quyền chém ra đều có sức mạnh bén ngọt như đao.
Không thẹn là cao thủ cảnh giới Thông Huyền, chân khí vận chuyển trong người ông ta như rồng cuộn, uy lực của mỗi một quyền khiến không khí xung quanh bị ép lại, trong không trung phát ra từng tiếng nổ chát chúa.
Tiền đã sắp kiếm đủ, hắn còn định bụng lần này trở về, sẽ trả lại phủ đệ, quay trở lại làm Trương Huyền như cũ rồi chuồn thẳng. Nào ngờ, mới có mấy ngày mà đã làm kinh động đến quốc vương bệ hạ luôn rồi.
Trương Huyền vội hỏi:
Đang ở đâu?
.

Đây chính là vị lão gia đã khiến bao nhiêu người chờ đợi sao?

Trương Liêu và Trương Mặc ở bên cạnh chỉ cảm thấy choáng 9váng xây xẩm.
Hiện tại, thực lực của hắn mới đến cảnh giới Tịch Huyệt viên mãn. Tu luyện cảnh giới Thông Huyền thế nào, lợi hại ra sao, tất cả hắn đều không biết, sao chỉ điểm đây?

Như vậy đi… đánh vài quyền tôi xem thử!


Tại hạ Thẩm Truy, kính chào Dương sư. Cho phép tôi giới thiệu với ngài, ba vị này là Lưu sư, Trịnh sư và Trang sư…

Bệ hạ Thẩm Truy vội vàng nói.
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều sửng sốt, cả Tôn Cường cũng loạng choạng một cái.
Hãi hùng một trận, hóa ra lão gia yêu dấu của mình chẳng biết mặt mũi bệ hạ thế nào. Thật uổng công cho ta thầm ngưỡng mộ nãy giờ…

Tôi đã cho ông nói chưa?

Đang muốn nghe Tôn Cường giải thích sự tình trước mắt, lại bị thằng cha này cắt ngang, Trương Huyền không nhịn được mà chau mày, miệng gắt lên.
Trang Hiền cũng hiểu, phải thi triển võ công thì người ta mới có thể nhìn ra vấn đề, nên chẳng chút do dự, lập tức đứng phắt dậy, tung ra từng quyền đầy dũng mãnh.
Ù ù ù!
Tố chất tâm lý cũng vững ra phết đấy.
Có điều, có diễn giỏi mấy cũng vô dụng thôi. Hôm nay, không vạch mặt chuột của ngươi, bọn ông thề không rời khỏi đây.

Chắc là giả rồi, lát nữa phải nghĩ cách vạch mặt mới được.

Trịnh sư cũng gật gù.
Tên này ở đâu ra vậy, không biết ý biết tứ gì cả, không thấy tôi đang bận nói chuyện à?
May mà mình tốt tính, chứ nếu là Danh Sư khác, chắc đập chết cái tên xớn xác này từ lâu rồi…
Thịch! Thịch!
Trương Liêu và Trương Mặc đồng loạt ngã lăn quay.

E hèm, là tôi đây!
Bệ hạ Thẩm Truy hắng giọng, nói.

Ông?
Trương Huyền hoàn toàn nghẹn lời. Không ngờ chính hắn mới vừa chui từ Tàng Thư Khố của người ta ra, mà giờ lại quát người ta một tràng…
Nếu đúng như ngươi nói, có thể khiến ta đột phá, vậy ngươi là hàng thật và cũng rất lợi hại. Còn nếu như ngươi làm không được, vậy chứng tỏ ngươi là đồ giả, là kẻ bịp bợm!

Chắc chắn chưa?
Trương Huyền nhướng mắt lên hỏi lại.

Dương sư…

Bệ hạ Thẩm Truy vội ôm quyền định tự giới thiệu:
Tại hạ…
.
Nếu là thật, bọn họ khuyên những người này ra về, chắc chắn sẽ đắc tội với đối phương, lợi không bằng hại. Còn nếu là đồ giả, bọn họ cũng có thể nhân đó vạch trần bộ mặt thật của tên này ngay trước mặt bao nhiêu người, khiến hắn thân bại danh liệt. Đồng thời, cũng coi như đó là lời cảnh báo của bọn họ cho người trong thiên hạ rằng, Danh Sư không phải chức nghiệp để khinh nhờn, và cũng không phải cái có thể đóng giả được.

Nhận xét thì đơn giản lắm, nhưng tôi sợ là ông sẽ không tin…


Chuyện là tôi gặp phải vài vấn đề về tu vi, muốn được thỉnh giáo ngài!

Được hai người kia ngầm ra hiệu, Trang Hiền đứng dậy, ôm quyền nói:
Hiện tại tôi đã đạt đến cảnh giới Thông Huyền viên mãn, chỉ còn cách Bán Bộ Tông Sư một bước chân mà thôi. Thế nhưng, tôi cảm nhận được rất rõ ràng, tốc độ ngưng tụ của chân khí trong cơ thể rất chậm, bất luận thế nào cũng chẳng vượt qua được bước cuối cùng này, dù đã dùng hết mọi cách. Thực lòng tôi chẳng hiểu tại sao, còn mong ngài chỉ điểm giúp cho!
.
Nghe thấy lời kể của đám Lăng Thiên Vũ, trong lòng mấy người đã thấy nghi nghi, cũng quyết định sẽ kiểm chứng tận nơi. Bây giờ nhìn thủng lớp hóa trang sơ sài của Trương Huyền rồi, tất cả đều có chung một suy nghĩ, đây chắc chắn là
hàng giả
.
Không giả thì hóa trang làm cái gì?
Từ bao giờ nhào ra đến ba ông? Mấy ngày mình không có mặt ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?

Lưu Lăng (Trang Hiền, Trịnh Phi) kính chào Dương sư!


Có chuyện gì, nói đi!

Hiện tại Trương Huyền chỉ muốn kiếm cho đủ tiền để có được những dược liệu cần thiết ngay và luôn, sau đó kiếm chỗ đánh một giấc. Thực lòng thì bây giờ hắn đã đuối lắm rồi, cho nên cũng chẳng muốn vòng vo tam quốc làm gì.
Lưu Lăng phân tích tiếp.
Không những nhìn ra Trương Huyền đã hóa trang, ông ấy còn nhận ra trạng thái tinh thần của hắn đang rất mệt mỏi.
Theo sau Trương Huyền vào trong sân, cầm lòng không đặng, Trang Hiền âm thầm truyền âm.

Hắn ta đã hóa trang khuôn mặt của mình. Nhìn làn da và cử chỉ, chắc vẫn còn rất trẻ, tuyệt đối chưa đến 30, e là… cả 25 còn chưa tới!
Lưu Lăng chau mày.
Đại ca thật là bá đạo… Đó chính là quốc vương bệ hạ của vương quốc Thiên Huyền này đó… Dám quát thẳng vào mặt như thế…
Tôn Cường cũng há mồm trợn mắt.

Lưu sư… hả? Danh Sư?
Trương Huyền lập tức sững người.
Chẳng phải ở vương quốc Thiên Huyền này không có Danh Sư sao?
Trang sư đanh giọng.
Danh Sư cũng giống như bậc túc nho(1), tuổi tác càng cao, càng trở nên quý giá. Không dám để lộ khuôn mặt thật cũng chẳng sao, nhưng tuổi còn chưa đến 25… thì làm sao là Danh Sư được chứ?
Không thẹn là lão gia, vẫn trâu bò như cũ, cả bệ hạ Thẩm Truy cũng chẳng xem ra gì…

Tôi…
Mặt của bệ hạ Thẩm Truy lập tức đỏ gay.
Ông ta đã tính sẵn cả rồi, chỉ cần đối phương mở miệng, ông ta sẽ lập tức tìm ra sơ hở để vạch trần bộ mặt của hắn trước mặt mọi người. Sau đó, ông sẽ cho cái tên bịp bợm này một trận nhớ đời.
Vẫn chưa xác định được vị này là thật hay giả mà đã có bao nhiêu người kéo đến xếp hàng đợi ở bên ngoài. Đúng lý ra họ phải ngăn cản, nhưng họ không làm vậy cũng vì từ đầu đã có tính toán của mình rồi.

Tôi có thể giúp ông đột phá trong 10 phút, có điều…

Trương Huyền chợt ngừng lại.
Là chỗ bạn bè thân thiết, họ cũng đã từng xem giúp, nhưng đều cho ra kết luận là không thể nào đột phá ngay được. Ấy vậy mà cái thằng lừa đảo này lại bảo… có thể thành công chỉ trong 10 phút?

Cơ hội, tôi đã trao, còn chọn lựa thế nào là chuyện của ông!

Nào hay biết đã bị đối phương nhìn thấu, Trương Huyền cất bước vào sảnh khách, ngồi lên vị trí chủ tọa, sau đó ngẩng lên nhìn ba vị trước mặt:
Chẳng hay ba vị Danh Sư đây đến tìm Dương mỗ có chuyện gì thế?
.

À, nghe nói Dương sư tinh thông y đạo, sở trường trong việc chỉ điểm giúp người khác đột phá tu vi. Chúng tôi mạo muội tìm đến, vì muốn xin nhờ ngài chỉ giáo…

Lại quan sát kĩ càng thêm một lát, cứ càng nhìn lại càng tức giận, bởi lẽ, nhìn từ góc độ nào, thằng cha này cũng chẳng giống Danh Sư chân chính chút nào.
Một tên giả mạo, lại bắt họ đến xin gặp suốt năm ngày liên tục, đổi lại là bất kì ai cũng phải tức điên chứ đừng nói là những Danh Sư như họ.

Ngươi nói tiếp đi…
Nạt thằng cha ưa nhảy vô mồm người ta xong, Trương Huyền tiếp tục nhìn qua quản gia.

À!
Thầm xuýt xoa trong bụng một câu, Tôn Cường vội vàng bẩm báo:
Mấy ngày nay ngài không có ở nhà, các vị này đều là những người tìm đến thăm hỏi, có quốc vương bệ hạ Thẩm Truy, và cả…
.
Trương Huyền lắc đầu.
Hiện tại cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đánh liều một phen. Bằng không, một khi bản thân hắn bị phát hiện là giả trang Danh Sư, vậy lúc đó có muốn chạy cũng chẳng thể thoát nổi. Có điều, đóng giả cũng nhiều ngày rồi nên hắn cũng coi như thuần thục.

Chắc rồi!

Trang Hiền lặp lại.

Cảnh giới Thông Huyền viên mãn?

Trương Huyền nghe mà rầu nẫu ruột.
(1)Túc nho: danh từ cũ, chỉ nhà nho có học vấn uyên thâm.
Muốn trở thành Danh Sư, phải trải qua đủ thứ khảo hạch, mà mỗi lần như vậy đều phải bỏ ra biết bao nhiêu thời gian để học tập. Lượng kiến thức của một người, cũng sẽ chịu hạn chế bởi tuổi tác (thời gian học). Chưa đến 20 thì làm sao có thể khảo hạch thành công được!

Diễn hả, người cứ tiếp tục diễn đi!

Trông thấy cái bộ dạng hờ hững của hắn, ba vị Danh Sư tức đến xanh mặt, đồng loạt nheo mắt lại.

Đột phá… trong 10 phút?
Trang Hiền sửng sốt.
Cả Lưu Lăng và Trịnh Phi ở bên cạnh cũng cảm thấy rất khó tin.

Muốn để cho tôi nhận xét?

Làm lơ vẻ bực dọc của đối phương, Trương Huyền nhướng mắt nhìn qua, hỏi lại.
Nhóm Lưu sư bước đến chắp chưởng hành lễ, đồng thời quan sát thật kĩ người đàn ông
trung niên
trước mặt.
Chỉ nhìn một cái, ba người đã đồng loạt chau mày.
Đưa mắt dò ý hai người còn lại rồi, Lưu Lăng mới lên tiếng.
Mới bắt đầu mà đã chơi cứng rắn ngay thì chắc chắn là không ổn. Nếu đã có ý vạch mặt đối phương thì phải vạch sao cho lòi hết bộ mặt chuột ra mới được.
Biết rõ, nếu nói về lý luận, chắc chắn không thể qua nổi đối phương, Trương Huyền lập tức tìm kiếm sự trợ giúp.

Đánh vài quyền? Được!


Quốc vương cũng đến?

Trương Huyền giật bắn người.
Đùa à, chỉ cần là người tu luyện, ai mà không muốn đột phá?
Ai mà chẳng muốn vượt lên cảnh giới cao hơn?

Vậy thì được. Tiểu Cường, đi lấy bao tải lại đây, sau đó gọi thêm mấy tên hộ vệ, tiện thể bảo họ đem theo gậy gỗ, rồi tất cả cùng vào đây…

Trương Huyền ra lệnh.
Cả Đỗ Mạc Hiên còn có thể nhận ra Trương Huyền đã ngụy trang, họ là Danh Sư, làm sao mà không nhận ra cho được.

Chưa đến 25 thì có thể là Danh Sư gì chứ? E là đồ giả rồi …


Tôi… được, tôi muốn đột phá, xin hãy chỉ điểm giúp!

Do dự một lát, Trang Hiền cắn răng nói ra quyết định.
Mới có mấy ngày không gặp, ông có cần kích động với mừng rỡ đến vậy không?

Lão gia, cuối cùng ngài cũng đã về. Những vị này đều đến tìm ngài đấy…
Tôn Cường luống cuống giới thiệu, có điều chưa kịp nói hết câu thì đã bị cắt ngang.

Theo tôi vào trong trước đi!

Nào hay biết ba người kia hình như đã nhận ra gì đó, Trương Huyền không khỏi bóp trán, sau rồi hắn thấy lắm người đứng trước cửa như thế thì không tiện nói chuyện, liền vẫy tay nói.
Vẻ mặt hắn chẳng buồn chẳng vui, nhún vai nói:
Như vậy đi, ông có muốn đột phá lên Bán Bộ Tông Sư không?
.

Đương nhiên là muốn rồi!
Trang Hiền đáp.
Chẳng mấy chốc bài quyền đã kết thúc.
Trang Hiền, Lưu Lăng và Trịnh Phi đồng loạt nhìn sang vị
Dương Huyền
ở trước mặt, định xem thử hắn ta sẽ nói gì, nhưng rồi lại trông thấy hắn đang đờ mặt ra như tượng gỗ, chẳng biết đang nghĩ gì.
Dù thế nào thì ta cũng là Danh Sư. Nếu đẳng cấp của ngươi thực sự cao hơn bọn ta rất nhiều thì cũng chẳng có gì phải nói. Đằng này, ngươi chỉ là một tên đóng giả Danh Sư, ngươi làm màu cái gì hả?
Bảo ta đánh quyền, ngươi lại ngồi đực mặt ra đó, hay là nhìn ngu người rồi, chẳng thể thốt nên lời nữa!

Tiểu Cường, chuyện này là sao đây?

Hai anh em thần trộm kia ngơ ngác, Trương Huyền lại càng mù mờ hơn. Nhưng nhìn thấy đám người này rồi, sau khi ngẫm nghĩ giây lát thì hắn cũng đoán ra, đây chắc là số người đã tích lũy lại suốt mấy ngày qua. Họ vốn định tìm đến nhờ hắn giải quyết vấn đề, nhưng… Tôn Cường, ông rơm rớm nước mắt hệt như chó con nhìn thấy chủ về, là cái quỷ gì đây?
Trương Huyền nhấc tách trà trên bàn lên, chậm rãi nhấm nháp, vẻ mặt rất hờ hững.
Nếu là thường ngày, hắn làm động tác này, chắc chắn sẽ trông vô cùng oai vệ, mang đến cho người ta cảm giác chỉ có thể ngước nhìn. Nhưng lúc này, hai con ngươi nổi đầy tia máu, bọng mắt chảy xệ xuống, đôi môi cũng nứt nẻ, tái nhợt. Trông hắn không hề có chút phong thái nào của bậc cao nhân, mà còn giống như vừa thức suốt cả một đêm làm chuyện mờ ám gì đó. Tóm lại, quái đản và chướng mắt không thể tả.
Không giả, sao có thể chưa đến 20 mà trình độ cao đến mức cả bọn họ cũng chẳng lý giải nổi?

Còn nữa, các vị có nhận ra không, mắt hắn ta xuất hiện đầy tia máu, tinh thần mệt mỏi. Nếu là Danh Sư chân chính, sao có thể xuất hiện tình trạng này?


Không sai!

Trang Hiền gằn giọng đáp.
Kiểu gì cũng đâu thể để cho một quốc vương bệ hạ, rồi ba vị Danh Sư đứng mãi ngoài cửa chứ.

Lưu huynh, huynh nhìn ra chưa?

Ba vị Danh Sư cùng với bệ hạ Thẩm Truy trố mắt nhìn nhau, chẳng hiểu mô tê gì cả.

Bao tải?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.