Chương 179: THẦY ƠI, THẦY VẤT VẢ RỒI!


Chẳng bận lòng đến hai thằng cha trông đã ngu lại còn tỏ ra nguy hiểm kia nữa, Trương Huyền trở về lớp học của mình.


Thưa thầy, th8ầy mới về ạ!

Trương Huyền suy ngẫm một lát rồi nói.
Cậu học trò này của mình quả đúng là thiên tài thương pháp. Tuy mới chỉ được truyền thụ mấy ngày, mà đã đánh rất thuần thục. Về thương pháp thì đã không còn gì để chê, chủ yếu vẫn là vấn đề thực lực.

Thầy ơi…

Đám Trịnh Dương cũng đồng loạt cảm thấy sống mũi mình cay xè.

Đa tạ thầy…
Tuy không hề biết viên đan dược này trị giá cả ngàn vạn kim tệ, nhưng đan dược chính thức do thầy tặng, bao giờ ý nghĩa cũng vô cùng trân quý. Triệu Nhã mừng rỡ nhận lấy, trong lòng đầy cảm kích.

Viên Đào, có biết tại sao ta lại nhận trò không?
Giao đan dược cho Triệu Nhã xong, Trương Huyền quay qua hỏi cậu học trò mập mạp của mình.
Tu luyện, tức đi ngược lại ý trời. Nếu không có được quyết tâm trăm lần chết cũng không hối tiếc thì không thể thoát thai lột xác, tiến bộ nhanh chóng được.

Thưa thầy, chỉ cần tu vi tiến bộ, không còn vướng chân mọi người, khổ mấy trò cũng cam lòng.
Viên Đào quỳ sụp xuống sàn, ánh mắt bừng lên vẻ quyết tâm không dễ suy chuyển.
Thấy thái độ của hai người họ đã rất kiên quyết, chẳng chút nao núng, Trương Huyền gật gù, ra lệnh.
Chẳng bao lâu sau, Vương Dĩnh đã vào tới. Cô bé này cũng giống trước giờ, vừa nhìn thấy người khác là đỏ mặt.

Thầy… đang ngủ rồi!

Rón rén lui ra, mắt Triệu Nhã đã đỏ hoe.
Cậu ta thi khảo hạch nhập học đứng hạng bét, lúc đó thầy Trương chịu nhận mình, cậu ta còn ngờ vực, có khi nào thầy ấy không chiêu mộ được học trò, nên mới hốt mình cho đủ số lượng hay không. Nhưng sau khi biết được khả năng thực sự của thầy Trương, cậu ta mới vỡ lẽ ra, hoàn toàn không phải lý do ấy.
Một người giỏi đến thế, làm gì có chuyện không thu nhận được học trò?
Trương Huyền nhìn qua hỏi.

Đa tạ thầy ạ, chân của trò đã lành lặn hoàn toàn. Thưa thầy, đây… đây là tiền mua dịch Dưỡng Thể, cha của trò bảo trò gửi lại cho thầy. Cha của trò nói, thầy cất công dạy dỗ trò, đã là một ân tình rất to lớn rồi. Trò không thể lại để thầy phải tốn tiền…

Thương tích ở chân đã lành lặn, cô bé cũng đang nghiên cứu mấy bộ võ công tìm được ở Vương gia. Những võ công đó đều được mệnh danh là tuyệt học trong toàn vương quốc Thiên Huyền, nhưng so với hai bộ này của thầy Trương, thì kém xa lắc.
Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Sau khi đọc hết sách trong Tàng Thư Khố cao cấp của Công Hội Luyện Đan Sư, hắn đã biết được rằng, khi dùng máu của dã thú Long Tê để kích hoạt thể chất sẽ vô cùng đau đớn. Một khi ý chí không đủ kiên định mà bỏ cuộc, chẳng những không thể nâng cấp tu vi, không khéo còn vì thế mà bỏ mạng.
Cho nên, Trương Huyền không đưa thuốc cho đối phương ngay, mà khích lệ cậu ta trước, để cậu ta thực sự có được quyết tâm.
Quan sát một lượt, thấy rõ tu vi của họ đều tăng tiến, Trương Huyền gật gù hài lòng.
Mới nă9m ngày không gặp, mà năm đứa học trò đều có tiến bộ cực lớn. Nhóm Vương Dĩnh, Lưu Dương và Trịnh Dương đều đã đạt đến cảnh giới Tụ Tức viê6n mãn.

Dạ trò…
Viên Đào gãi đầu.
Thực ra thì mấy ngày nay cậu ta cũng đã thấy khá thắc mắc.
Chẳng mấy chốc, màn thi triển võ công đã kết thúc, Vương Dĩnh hơi toát mồ hôi.

Đây là thân pháp và cước pháp ta sáng tạo riêng cho trò, cố gắng tu luyện. Ta cũng cho trò thời hạn 5 ngày. Bất luận dùng đến cách nào, sau 5 ngày nữa, nhất định phải đạt đến trình độ tiểu thành.

Vì cậu ta tu luyện võ công quá sớm trong khi chân khí vẫn chưa đủ, nên đã để lại hậu họa, khiến kinh mạch ở cánh tay phải bị tổn hại, sức mạnh không bằng tay trái. Có điều, qua sự bồi bổ của Nhuận Mạch Đan, hiện tại vùng bị thương đã khôi phục hoàn toàn.
Kiểm tra một lượt, thấy quyền pháp của cậu ta đã tiến bộ không ít, Trương Huyền mới gật gù hài lòng. Sau đó, hắn lại truyền dạy Thiên Đạo Quyền Pháp mà mình đã lĩnh hội được từ Tàng Thư Khố vương quốc cho cậu ta.
Chỉ dựa vào điểm này, cũng đủ để biết được thư tịch này trân quý đến mức nào.

Ra gọi Lưu Dương vào đây!

Triệu Nhã tuy vẫn còn ở cảnh giới đó, chưa đột phá lên được, nhưng sức mạnh cũng trội hơn những người còn lại khá nhiều. Xe5m ra con bé cũng chỉ còn cách cảnh giới Đan Điền một bước chân mà thôi.
Còn ông thần kém nhất trong nhóm là Viên Đào, cũng đã từ cảnh giới Tụ Tức sơ kỳ vươn lên trung kỳ.
Điều này không phải là vì cậu ta có thiên phú tốt, mà là do giảng giải của Trương Huyền về võ giả nhất trọng đã đạt đến trình độ chỉ thẳng vào bản chất. Qua học tập và lĩnh ngộ mấy ngày này, cũng đã khiến cậu ta thông hiểu cực nhiều về cảnh giới này. Lại còn thêm sự hỗ trợ của Sinh Tức Đan và công pháp tu luyện được Trương Huyền đo ni đóng giày truyền thụ, muốn đột phá hoàn toàn không có khó khăn gì cả.

Đi tu luyện đi…


Xoa thứ này lên, không phải chỉ một lần là thành công, đợi đến khi cơn đau kết thúc, tiếp tục xoa lên. Ta cho trò 5 ngày, đến khi So Đấu Tân Sinh bắt đầu, lúc trở về, ta phải thấy được sự tiến bộ của trò. Nếu không thì sau này, trò không cần phải gặp ta nữa!

Trương Huyền nói đến đoạn cuối, giọng điệu và biểu cảm đều vô cùng nghiêm nghị.
Mấy ngày nay, cậu ta cứ lo sợ nơm nớp, có khi nào thầy Trương sẽ đá mình ra khỏi lớp hay không? Nhưng nào ngờ, thầy lại đánh giá mình cao đến thế.

Yên tâm đi, chắc chắn ta không nhìn lầm đâu.
Trương Huyền xua tay, kế đó lại nhìn cậu ta bằng ánh mắt rực lửa,
Có điều… năng khiếu của trò kém cỏi, muốn vượt qua những người khác, nhất thiết phải chịu nhiều gian khổ mới được. Liệu trò có chịu nổi không?
.

Đa tạ thầy Trương…

Lật thư tịch ra, vừa đọc lướt một chút, Vương Dĩnh đã kích động đến mức thở hổn hển.
Chẳng bận lòng đến niềm cảm kích của đối phương, Trương Huyền ra lệnh tiếp.
Thoáng chốc, Lưu Dương đã đi vào.
Tìm kiếm mấy loại dược liệu này, lại còn sáng tạo thân pháp mới, quyền pháp mới để truyền thụ… Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn mấy ngày nay, thầy Trương đã quên cả ngủ nghỉ.
Hèn gì vừa rồi cô thấy sắc mặt của thầy không tốt, đôi mắt thì đỏ ngầu.
Xem ra, sau khi biết được hắn đã tặng cho con gái mình một phần dịch Dưỡng Thể, tộc trưởng đã cất công hỏi thăm giá cả rồi.

Thế thì ta đành nhận vậy.
Trương Huyền cũng chẳng từ chối.
Cậu ta xuất thân từ tán tu, vốn đã trải qua vô số đau khổ, biết rằng tìm được một người thầy tốt khó đến mức nào. Cơ hội này, đánh chết cậu ta cũng sẽ không để vụt mất.

Tốt lắm, đây là thứ ta đã chuẩn bị sẵn cho trò. Tối nay về chỗ ở, trò hãy bôi lên toàn thân. Có lẽ quá trình ấy sẽ vô cùng đau đớn, nhưng chỉ cần trò trụ vững, chắc chắn sẽ gặt hái được kết quả vượt ngoài tưởng tượng. Trò có muốn thử không?


Thầy đâu rồi nhỉ?

Tu luyện xong, đám học trò thấy thầy Trương mãi vẫn chưa xuất hiện, đứa nào cũng cảm thấy thắc mắc.

Triệu Nhã, Viên Đào, theo thầy vào trong.

Kiểm tra thêm tình hình tu luyện của họ một lát, cảm thấy khá hài lòng, Trương Huyền liền gọi hai đứa học trò vào trong phòng nhỏ.
Nếu dùng thương chiến đấu, e là cả Triệu Nhã cũng không phải đối thủ của cậu ta. Hiện tại, tuy cậu ta không phải là người có thực lực cao nhất, nhưng tuyệt đối là người có lực chiến đấu mạnh nhất.

Thương pháp tu luyện rất khá, có điều tu vi của trò vẫn còn quá thấp. Nội trong 5 ngày, trò phải tìm cách đột phá lên võ giả nhị trọng.

Huyết mạch Long Tê, xét trong hàng ngũ các thể chất đặc biệt, cũng được đánh giá là loại cực mạnh. Nếu được kích hoạt hoàn toàn, tu vi chắc chắn sẽ bay lên rất nhanh. Vượt qua đám Trịnh Dương là chuyện dễ như trở bàn tay.

Thưa thầy… trò… trò thực sự có thể tiến xa hơn sao?
Viên Đào kích động đến đỏ bừng cả mặt.
Vào trong phòng, Trương Huyền lấy đan dược vừa mua được ra:
Triệu Nhã, đây là Phá Âm Đan, có thể kích hoạt thể chất của trò. Tối nay về phòng, trò hãy kiếm một chiếc bồn rồi ngâm mình vào trước, sau đó uống viên đan dược này vào.
.
Trương Huyền đưa Phá Âm Đan qua.

Triệu Nhã, cậu đi vào xem thử đi…


Ừ!
Triệu Nhã vừa đẩy mở cửa căn phòng nhỏ, lập tức trông thấy thầy Trương đang vẹo người tựa lên ghế mà ngủ ngon lành.
Cho nên, mấy ngày hôm nay, tuy cũng đang cố gắng cùng đám Triệu Nhã, Trịnh Dương, nhưng thực chất thì thẳm sâu trong lòng cậu, lại cảm thấy khá tự ti.
Cậu ta cảm thấy, chắc chắn mình sẽ gây trở ngại cho mọi người.

Dạ thưa, thầy gọi trò ạ…


Ừ, sau khi sử dụng dịch Dưỡng Thể, thấy đôi chân thế nào rồi?

Sinh Tức Đan phối hợp với công pháp do hắn truyền thụ, quả nhiên mang lại hiệu quả cực kì tốt.
Bây giờ, dẫu không được hắn chỉ điểm, hẳn là Triệu Nhã cũng có thể dễ dàng đánh thắng cậu Chu Hồng hôm trước.

Dạ!
Vương Dĩnh lập tức vươn tay tung quyền, tạo ra những tiếng gió rít ghê người.
Cùng với sự tiến bộ của tu vi, trong đầu hắn cũng đang lưu giữ không ít môn võ công và công pháp tu luyện. Dù không dùng đến thư viện Thiên Đạo, Trương Huyền cũng có thể nhận ra, đôi chân của cô bé hiện tại đã không còn vấn đề gì nữa.
Cao thủ cảnh giới Tịch Huyệt, hai ba ngày không ngủ cũng chẳng thành vấn đề. Chắc là thầy phải mệt lắm rồi, mới có thể đang ngồi mà cũng ngủ say như thế.
Làm học trò, có được người thầy như vậy, tuyệt đối là chuyện may mắn nhất cuộc đời.

Đánh một bài quyền pháp cho ta xem!

Nhận kim phiếu xong, Trương Huyền ra lệnh.
Căn dặn mấy đứa học trò xong, Trương Huyền đã chống cự hết nổi với cơn mệt mỏi, cũng chẳng quan tâm đây là phòng dạy học, hắn cứ thế ngả người lên ghế mà ngủ thiếp đi.
Trời sắp tối.
Cuối cùng là Trịnh Dương.
Qua mấy ngày tu luyện, trình độ thi triển Thiên Đạo Thương Pháp đã thuần thục hơn rồi. Tuy chỉ là một chiêu đơn giản, nhưng đã có thể tạo ra vô số biến chiêu, khiến khả năng chiến đấu của cậu ta tăng mạnh.

Dạ!
Trịnh Dương gật đầu.
Thông thường, muốn đột phá từ nhất trọng lên nhị trọng, không tu luyện trong nửa năm đến một năm thì không thể thành công được. Nhưng đối với Trịnh Dương thì hoàn toàn không cần lâu đến thế.

Viên Đào nhất quyết sẽ không cô phụ niềm tin của thầy!

Nghe thấy lời này, Viên Đào biết thầy đã hạ quân lệnh cho mình. Cậu cầm lấy bình ngọc, đôi mắt tựa như đang rực lửa.
Nói xong, Trương Huyền đưa lọ máu của thú Long Tê qua.

Chỉ cần có thể nâng cao thực lực, khổ thế nào trò cũng chịu!

Viên Đào nghiến răng nói.
Tuy nhìn thì có vẻ tính cách cậu ta khá trớt quớt, không đứng đắn. Nhưng nói đến kiên trì, e là cậu ta sẽ là người đứng đầu trong năm đứa học trò của hắn.
Chính vì vậy, cái tính trơ trẽn, vô lại trước đó của cậu ta, cũng đã bớt đi không ít.

Không cần phải mặc cảm là mình không bằng người. Nếu trò cố gắng tu luyện cho đàng hoàng, chắc chắn sẽ còn tiến xa hơn cả nhóm của Trịnh Dương nữa!
Nhận ra nỗi trăn trở và rụt rè trong lòng cậu ta, Trương Huyền nói.
Vương Dĩnh tiến tới một bước, dâng lên một tờ kim phiếu, có trị giá ngót 50 vạn.
Dịch Dưỡng Thể, chỉ có ở Công Hội Luyện Đan Sư, không khó để hỏi thăm tin tức. Trương Huyền là Luyện Đan Sư chính thức, nên lúc mua sẽ rẻ hơn một chút. Nếu là người ngoài mua, ít nhất cũng mất 30 vạn kim tệ một phần.
Mấy đứa học trò đều có mặt trong lớp, thấy hắn bước vào, tất cả đều cúi người chào.

Khá lắm, xem ra mấy ngà3y này tất cả đều rất cố gắng.

Trương Huyền đưa qua hai quyển thư tịch.
Chính là Thiên Đạo Thân Pháp và Thiên Đạo Cước Pháp mà hắn đã lĩnh ngộ được từ Tàng Thư Khố của vương quốc. Có điều chúng đã được giản lược bớt, nên không có được uy lực như phiên bản hoàn chỉnh, nhưng cũng đáng để xếp vào hàng võ công cao cấp. Chỉ cần luyện thành, chắc chắn sẽ khiến tốc độ của Vương Dĩnh nhanh hơn rất nhiều.
Viên Đào cắn răng, âm thầm thề thốt trong lòng.

Tốt lắm, hai trò lui ra đi, gọi Vương Dĩnh vào đây.

Dạy dỗ học trò, đâu thể cứ để thầy giáo chi tiền mãi được. Hắn ra tay mua thuốc, cũng chỉ vì muốn tranh thủ thời gian, đầu tư cho thắng lợi trong cuộc Sư Giả Bình Trắc mà thôi.
Đương nhiên, hắn chịu nhận lại tiền, cũng nhằm giúp cho Vương gia và Vương Dĩnh khỏi mang lòng áy này, tình cảm thầy trò cũng được trong sáng hơn.
Thầy Trương không vì mình yếu ớt mà bỏ rơi, trái lại, còn cất công tìm thuốc giúp mình nâng cao tu vi. Thân làm học trò, nếu còn e dè sợ sệt, chẳng phải đã cô phụ tâm huyết và niềm tin yêu của thầy mình rồi sao?
Dẫu có chết, cũng phải hoàn thành, không để thầy thất vọng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.