Chương 95: CỎ VẢY RỒNG



Là mình?


Tôn Đào phấn khích siết chặt nấm đấm, lướt mắt nhìn hai người còn lại, đầu ngẩng cao, trông vô cùng ngạo nghễ.

Qua được 8hai vòng khảo hạch, thân phận học đồ chẳng khác nào chuyện ván đã đóng thành thuyền.
Nếu là người khác, hai người này chắc chắn sẽ chẳng thèm giải thích thêm. Nhưng người đứng trước mặt, vừa rồi đã đạt điểm tối đa vòng một, nên khiến họ cũng cảm thấy có chút tiếc nuối cho một nhân tài.

Ngài nói cái này à?

Trương Huyền giờ mới hiểu ra tại sao mình không vượt qua được vòng khảo hạch thứ hai này. Hắn quay lại bàn của mình, cầm một cây dược liệu lên, nghiêm túc hỏi:
Các vị có chắc đây là cỏ Vảy Cá không?
.
Âu Dương Thành và Đỗ Mãn đưa mắt nhìn nhau, rồi sau đó ra lệnh.
Vị học đồ khi nãy đưa mấy người vào phòng thi gật đầu đi ra, lát sau cầm về một quyền sách, chính là quyển
Khái thuật những đặc thù của dược liệu
mà Trương Huyền đã nói.

Lật tới trang 17, trong ấy có ghi chép tường tận về cỏ Vảy Cá!


Đương nhiên, thân cỏ như vảy cá, cành lá có màu xanh xám, chẳng phải cỏ Vảy Cá thì là gì đây?

Âu Dương Thành và Đỗ Mãn còn chưa kịp đáp, Tôn Đào đã cất giọng đầy kiêu ngạo.
Cỏ Vảy Cá là một loại dược liệu quý hiếm, đặc trưng của nó đúng như gã vừa nói.
Thi vòng một được điểm tối đa sợ quá cơ, có điều, cũng vô dụng mà thôi!

Cỏ Vảy Cá viết sai thành cỏ Vảy Rồng!
Thấy hắn nghi ngờ, Âu Dương Thành liền trả lời,
Đừng nản chí, cậu thi vòng một được điểm tối đa, chứng tỏ cũng đã có sự hiểu biết nhất định về dược liệu. Sau này chỉ cần quan sát dược liệu nhiều hơn, kết hợp với kiến thức có được, lần sau nhất định sẽ qua!
.

Đúng đó, cậu còn trẻ, không việc gì phải vội. Chỉ cần nỗ lực học tập, kết hợp với thực tiễn, chắc chẳng bao lâu là có thể trở thành học đồ luyện đan chân chính thôi!
Luyện đan sư Đỗ Mãn cũng nói thêm vào.
Tôn Đào đứng chặn trước mặt hắn, phất tay áo, lên giọng dạy đời,
Về học tập thêm đi, lý luận là lý luận, mà thực tiễn là thực tiễn. Lý luận dẫu có tốt, mà chẳng nhận biết được dược liệu thì cũng không thể thành học đồ luyện đan được đâu!
.
Giọng điệu của gã đầy trịch thượng, cử chỉ tao nhã.
Thằng ranh, chẳng phải vừa rồi đắc chí lắm sao?
Hai vị Luyện Đan Sư, Âu Dương Thành và Đỗ Mãn cũng nhìn theo, thấy vậy không khỏi giật mình.
Cỏ Vảy Cá là dược liệu mà họ lựa chọn ngẫu nhiên, hoàn toàn không để lộ thông tin ra ngoài trước cuộc thi được, đương nhiên cũng không thể có chuyện gian lận.
Mở miệng ra là nói trúng phóc thông tin được ghi chép trong sách nào, nằm ở đâu trong phòng sách… Khả năng ghi nhớ này, cũng quá bá đạo rồi.
Âu Dương Thành hiển nhiên đã đồng ý với nhận định của Tôn Đào, không khỏi có chút khó hiểu mà hỏi ngược lại.

Đương nhiên không phải!
Trương Huyền lắc đầu,
Nếu hai vị Luyện Đan Sư đây, cả thảo dược đưa ra để khảo hạch mà còn chưa nắm rõ, lại đánh rớt tôi thì quá sơ sẩy rồi đấy!
.

Láo xược!
Tôn Đào nghĩ rằng cái tên trước mặt đang muốn lòe thiên hạ, lập tức ngắt ngang,
Đề do Luyện Đan Sư đại nhân đích thân ra, làm sao mà nhầm lẫn được, bớt ở đây ăn nói lung tung đi…
.
Trương Huyền nói.
Chu Hoa Hoa tức tốc lật sách, quả nhiên đã tìm được đoạn giải thích cặn kẽ về cỏ Vảy Cá.

Như vậy mà cũng nhớ được sao?


Thưa hai vị Luyện Đan Sư, xin hỏi tôi đã sai ở chỗ nào?

Trương Huyền không kiềm chế được mà bước 6đến hỏi.

Gì đó? Ngươi định chất vấn việc chấm bài của hai vị đại nhân à? Sai thì thôi, chắc chắn là không nhận ra món dược liệu nào đó, h5oặc là viết nhầm!


Nếu đã không phải cỏ Vảy Cá, vậy hẳn là thứ tương tự với nó. Trong vô số dược liệu, thứ gần giống với nó nhất, chỉ có loại cỏ Vảy Rồng mà tôi đã ghi trong đáp án! Nếu các vị nghĩ loại dược liệu này không tồn tại thì có thể đến phòng sách vừa rồi, góc trên bên phải của kệ thứ 4, có một quyển ‘Tổng hợp các dược liệu quý hiếm’ do tiền bối Lưu Đạt Tiên viết ra, trong trang 54 của quyển sách!

Lưu Đạt Tiên là Luyện Đan Sư trứ danh vào 30 năm về trước, từng đến những nơi đất đai cằn cỗi để tìm kiếm dược liệu, cống hiến vô cùng lớn.

Đương nhiên, nếu vẫn chưa tin, vậy tôi cũng có cách khác để kiểm chứng!
Trương Huyền mỉm cười,
Cỏ Vảy Cá là dược liệu tính ôn hòa, cứa lên thân cây sẽ có dịch thể màu trắng như sữa chảy ra, còn loại cỏ này là dược liệu tính hàn, sẽ có dịch thể màu vàng nhạt chảy ra, đồng thời còn tỏa ra luồng khí ẩm lạnh! Hai vị Luyện Đan Sư đều là nhưng người sành sỏi về dùng dược, hẳn là có thể phân biệt được chút kiến thức căn bản này!
.
Đối phương nói không sai chút nào!
Loại dược liệu này thực sự không phải là cỏ Vảy Cá!
Bấy giờ, Chu Hoa Hoa cũng đã trở về, trên tay cầm một quyển sách, và đúng là đã tìm thấy ghi chép về cỏ Vảy Rồng ở trang 54, mô tả giống hệt như dược liệu trước mặt.

Chuyện này…

Đỗ Mãn đưa mắt ra hiệu cho Chu Hoa Hoa đi tìm sách lần nữa, còn bản thân thì cầm cây
cỏ Vảy Cá
kia lên, bẻ nhẹ một cái.
Tách!
Thân của
cỏ Vảy Cá
trên tay bị tách ra, một luồng dịch thể màu vàng nhạt từ từ chảy ra, mang lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo.

Đúng là như vậy thật!

Hai người họ đều choáng váng cả người.

Làm phiền đọc to phần giới thiệu chi tiết về cỏ Vảy Cá được ghi trong sách!
Không để ý tới biểu cảm kinh ngạc của họ, Trương Huyền nói tiếp.

Cỏ Vảy Cá, sinh trưởng ở vùng đầm lầy, vì thân cây có hình giống vảy cá nên được đặt tên như vậy, cả cây màu xanh xám, chóp lá có điểm màu trắng. Cỏ Vảy Cá khi trưởng thành, những miếng vảy sẽ to cỡ hạt đậu nành…

Chu Hoa Hoa càng đọc, giọng càng nhỏ dần, vì chính bản thân cậu ta cũng nhận ra, những đặc thù này rất khác với
cỏ Vảy Cá
trên bàn.
Họ đường đường là giám khảo chấm thi, vậy mà lại nhầm lẫn đáp án, rồi dựa vào đó mà chấm điểm cho người ta…
Âu Dương Thành và Đỗ Mãn đều thấy mặt mình nóng bỏng.
Cả gian phòng im lặng như tờ.
Tuy rất hiếm thấy nhưng trong sách vở cũng có ghi chép.
Câu mà Trương Huyền đáp sai chính là về thứ này.

Lẽ nào không phải?

Mặc kệ tên Tôn Đào đang không ngừng
tự kỷ
, nghe thấ3y mình không đỗ, Trương Huyền không khỏi chau mày.
Không lý nào chứ.
Hắn dùng thư viện Thiên Đạo để kiểm tra hết rồi, không thể sa9i sót được, sao lại không qua?

Chóp cỏ Vảy Cá có điểm trắng nhạt, cái này không có! Cỏ Vảy Cá trưởng thành thì những miếng vảy sẽ to cỡ hạt đậu nành, mà dược liệu này, vảy to gần bằng cái móng tay, to hơn rất nhiều!
Trương Huyền giơ cây dược liệu trên tay lên, trình bày cặn kẽ.

Chuyện này…

Âu Dương Thành và Đỗ Mãn vội vàng giật lấy quyển sách trên tay Chu Hoa Hoa đọc lại lần nữa, quả nhiên cũng nhận thấy có không ít điểm bất đồng.
Gã đã vượt qua khảo hạch, rất có khả năng sẽ thành học đồ của hai vị này, đương nhiên phải lấy lòng trước rồi.

Muốn biết có phải là tôi ăn nói lung tung hay không thì rất đơn giản! Trong phòng sách ở bên ngoài, phiền ai đó đi lấy giúp quyển sách ‘Khái thuật những đặc thù của dược liệu’ nằm dưới cùng ở kệ thứ bảy qua đây!
Chẳng buồn phí lời với tên khốn này, Trương Huyền nêu luôn ý kiến.

Hoa Hoa, trò đi lấy vào đây!

Tất cả mọi người đều nhìn người thanh niên trước mặt như nhìn một con quái vật.

Đậu xanh, có thể ghi nhớ điểm khác biệt giữa có Vảy Cá và cỏ Vảy Rồng thì cũng thường thôi, nhưng nhớ cả chuyện nằm trong sách nào, sách đó ở đâu, trang bao nhiêu thì…

Cũng quá bá đạo rồi!

Có còn là con người không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.