Chương 191: Ẩn Nặc
-
Thương Thiên Phách Huyết
- Thương Thiên Bạch Hạc
- 2316 chữ
- 2020-05-09 03:28:00
Số từ: 2313
Cát Hào Kiếm đang giơ chén rượu đưa lên miệng liền dừng lại, lấy kinh nghiệm hơn ba mươi năm hắn trải qua trong biển người mịt mờ, nơi nào còn nhìn không ra Hứa Hải Phong lễ ngộ như thế mục đích là vì cái gì.
Tuy hắn không biết, vì sao Hứa Hải Phong chỉ dựa vào một lần gặp gỡ lại coi trọng mình như thế, nhưng phong thái khí độ hắn biểu hiện ra quả thật làm cho mình vô cùng khâm phục.
Hứa Hải Phong là một người như thế nào, hắn cũng không hiểu rõ, nhưng với đủ loại truyền thuyết về hắn, đã sớm nghe đến quen tai, những vị mãnh tướng dưới trướng hắn dang dương thiên hạ cũng như sấm bên tai.
Nếu có thể đặt chân lên khỏa đại thụ này, từ nay về sau, chính là bình bước thanh vân, đối với Cát Hào Kiếm vẫn luôn buồn bực không thỏa chí hướng mà nói, là một sự hấp dẫn khó có thể chống đỡ.
Danh khí, đây là danh khí của một người.
Nếu là mấy năm trước lúc Hứa Hải Phong mới vừa vào quân doanh mà nói ra lời này, chỉ sợ kết quả đoạt được chỉ có thể là tự mình chuốc nhục. Nhưng hiện tại, đừng nói Cát Hào Kiếm sớm đã động tâm, cho dù hắn có ý định khác, cũng không dám ngay mặt cự tuyệt.
Bởi vì thân phận địa vị của hắn so với Hứa Hải Phong lúc này kém thật xa, cho dù có ngay mặt chém giết hắn, cũng không ai vì hắn đòi công đạo, hơn phân nửa còn có thể ở một bên cố gắng thêm dấm chua biên ra lý do tại sao mình đáng chết.
Trên mặt Cát Hào Kiếm lộ ra một loại tươi cười cổ quái, nửa vừa vui nửa vừa sợ, có lẽ ngay chính hắn cũng không bỏ được sự đăm chiêu trong lòng.
Hứa Hải Phong mỉm cười, đối với tâm tình này của hắn rõ như lòng bàn tay, bởi vì bản thân hắn cũng là như vậy mà từng bước từng bước đi tới.
Từ khi Phương Hướng Minh cúi người giao kết bắt đầu, sau đó, trải qua Cổ Đạo Nhiêm, Hán Hiền đế, Phương Lệnh Thiên, Thái Ất chân nhân, Lê Ngạn Ba, thậm chí là Mạo Đốn, Thác Hà Đế những siêu cấp đại lão hoặc là hữu thiện, hoặc là bài xích, hoặc tính kế lúc mới gặp gỡ, mới có được một đời tông sư Hứa Hải Phong của ngày hôm nay. Nếu như không có bọn họ, vậy Hứa Hải Phong vẫn như trước chỉ là một tiểu nhân vật mai một trong bể người vô tận mà thôi.
Cát Hào Kiếm uống cạn chén rượu một hơi, đột nhiên thấp giọng hỏi:
Ty chức có chuyện không rõ, thỉnh đại tướng quân chỉ điểm bến mê?
Ngươi nói.
Hứa Hải Phong biết tâm ý hắn đã quyết, hài lòng uống cạn chén rượu.
Tuy lão bản khách sạn đã xuất ra loại rượu cất kỹ mấy năm, nhưng so sánh với Túy Nguyệt tửu, vậy cái gì cũng không phải. Hứa Hải Phong chỉ uống một ngụm, liền bỏ xuống, không tiếp tục uống.
Năm gần đây, hắn đã có thói quen với sự sinh hoạt xa xỉ, tuy hắn chưa bao giờ cố ý truy cầu, nhưng người bên cạnh đã sớm vì hắn chuẩn bị đình đình dương dương, hắn chẳng qua đã thành thói quen mà thôi.
Ty chức nghĩ muốn thỉnh giáo, nơi nào được tướng quân coi trọng như thế?
Cát Hào Kiếm nói xong, chớp mắt nhìn Hứa Hải Phong, tựa hồ nghĩ muốn từ trên mặt người này nhìn ra thứ gì đó.
Hứa Hải Phong ngoài ý muốn ân một tiếng, chăm chú tự hỏi một lát, bỗng nhiên bật cười, hắn lắc đầu, cười nói:
Không biết, có lẽ là một loại trực giác, nhưng ta vẫn đều phi thường tin tưởng.
Cát Hào Kiếm thở dài một hơi, cũng chỉ có sự giải thích này, hắn và Hứa Hải Phong sau khi gặp mặt, chỉ là nói không mấy câu, lại làm sao có thể làm cho người ta khắc sâu ấn tượng, thậm chí là hạ mình kết giao.
Kỳ thật Hứa Hải Phong loáng thoáng biết, đây là vì có quan hệ lớn lao đến tinh thần lực của mình.
Lực lượng tinh thần là một loại năng lực kỳ dị không chịu ước thúc, mặc cho ai cũng không cách nào hoàn toàn nắm giữ cùng vận dụng, cho dù là những nhân vật tông sư được thế nhân tôn sùng như bọn họ, cũng chẳng qua chỉ mới tiếp xúc được một điểm bì mao bên trong mà thôi, không người nào dám nói năng bừa bãi rằng mình đã nắm giữ được sự huyền bí bên trong.
Chính như Thái Ất chân nhân, Lê Ngạn Ba cùng Thác Hà Đế lúc mới gặp gỡ Hứa Hải Phong, bọn họ cũng đều từng mơ hồ cảm giác được, đây là một nhân vật ngày sau sẽ có thành tựu không giống người thường.
Hứa Hải Phong coi trọng Cát Hào Kiếm như thế, cũng bởi vì điểm cảm xúc kỳ dị trong lòng này, nên không thể dùng đạo lý gì để giải thích cho rõ được.
Nhìn vẻ mặt Cát Hào Kiếm, Hứa Hải Phong dĩ nhiên đã biết đáp án của hắn, hắn nhẹ nhàng vén tay áo, nói:
Cát huynh, cuộc sống trước mắt của Hứa mỗ cũng không phải quá tốt, Khải Tát nhân ở tây vực như hổ rình mồi, thực lực cũng kém không ít, ngươi cần phải suy nghĩ rõ ràng.
Cát Hào Kiếm nhướng mày, nói:
Có hiểm cũng không hơn nơi này, chỉ đi từng bước tính từng bước.
Hứa Hải Phong khẽ gật đầu, hắn xem phi thường rõ ràng, kinh sư đã phá, đại loạn buông xuống, nơi này lại gần kinh sư, lại càng nhiều nguy hiểm. Mà Ngọa Long thành tuy cũng bị Khải Tát nhân uy hiếp, nhưng dù sao cũng là chuyện về sau này.
Hai người đều là người hào sảng, nếu đã biết ý nghĩ lẫn nhau, cũng không hề nói quanh co, mà là trực tiếp thương thảo chuyện cụ thể.
Cát Hào Kiếm ở lại trấn nhỏ này hơn mười năm, thủ hạ tự có một đám nhân sĩ đắc lực. Hắn hi vọng Hứa Hải Phong có thể đồng thời tiếp nạp bọn họ cùng người nhà của họ.
Điều kiện này hợp tình hợp lý, Hứa Hải Phong tự nhiên là vui vẻ đáp ứng.
Hai người nói chuyện hồi lâu, Hứa Hải Phong lại càng ngạc nhiên, người này nói năng bất phàm, trong ngôn ngữ mơ hồ lộ ra sự bất mãn đối với triều chính, rõ ràng có một trái tim nhiệt huyết như lửa nóng, rồi lại vì sao lại ở trong thành trấn nho nhỏ lại yên lặng sống qua ngày tới hơn mười năm.
Hứa Hải Phong cũng không mịt mờ, mà hỏi thẳng.
Cát Hào Kiếm cúi đầu trầm tư, hiển nhiên là nội tâm do dự không quyết, Hứa Hải Phong cũng ở một bên nghịch chén rượu trong tay, cũng không thúc giục, qua một thoáng, hắn mới thở dài nói:
Đại tướng quân có điều không biết, lúc ty chức còn trẻ, cũng từng bên ngoài du đãng, mười lăm năm qua, vào nam ra bắc, dấu chân đạp khắp Đại Hán đế quốc, rốt cục chiếm được một sự kết luận khiến cho ty chức tâm lạnh không thôi.
Hứa Hải Phong buông chén, hứng thú nhìn hắn, hỏi:
Cát huynh thỉnh nói.
Cát Hào Kiếm ho khan một tiếng, nói:
Đại Hán đế quốc, ranh giới rộng rãi, dân cư rất nhiều, đều có thể xưng là nước lớn. Chỉ là có thể nắm giữ vận mệnh của đại quốc này, cũng chỉ có rải rác mấy cao môn đại phiệt, dân chúng bình thường nghĩ muốn xuất đầu, đó là muôn vàn khó khăn, tuyệt chưa từng có.
Hứa Hải Phong đem bầu rượu đổ đầy cho hắn, nói:
Nghe cách nói chuyện của Cát huynh, tựa hồ đối với thế gia có thành kiến rất nhiều.
Cát Hào Kiếm nặng nề gật đầu, ánh mắt của hắn nhìn qua cách vách, hiển nhiên là cố kỵ Phương Hướng Minh, không dám nói cho thoải mái.
Hứa Hải Phong phẩy tay cười nói:
Không sao, lúc này đại ca đang nhập định, trừ phi ngươi tiến đến bên cạnh hắn trong vòng ba thước, nếu không cho dù ngươi hét vỡ cổ họng, hắn cũng không thể nghe thấy.
Kinh ngạc nhìn Hứa Hải Phong, Cát Hào Kiếm liền lựa chọn tin hắn, nói:
Thế gia đệ tử, phần lớn được kiều sinh quán dưỡng, không học không tài, bọn họ không hề có đức, lại thân được ở ngôi cao. Bọn họ ở trong thịt cá, lại quan quan giúp nhau. Bọn họ chỉ là một đám sâu trùng, đang không ngừng ăn mòn căn cơ của Đại Hán. Nếu cứ kéo dài lâu ngày, quốc gia sẽ vong.
Hứa Hải Phong nhìn hắn, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn không ra đăm chiêu trong lòng.
Cát Hào Kiếm cắn răng, khoát tay nói:
Ty chức nguyên là người của Giang Nam, mười hai năm trước, chỉ vì lỡ tay giết một người, trên người có án mạng, mới rời xa quê quán, tới chỗ này, không nghĩ tới thoáng qua đã là hơn mười năm.
Ngươi có từng hối hận?
Hứa Hải Phong nhẹ giọng hỏi.
Sắc mặt Cát Hào Kiếm chợt dữ tợn, hắn cắn răng nghiến chặt, hung hăng nói:
Vĩnh không hối hận.
Những lời này của hắn nói như đinh chém sắt, luồng hận ý triệt cốt khiến người ta lạnh lòng.
Dưới sự hỏi han của Hứa Hải Phong, hắn đem lai lịch của mình kể lại một phen.
Kỳ thật, chuyện xưa rất đơn giản, Cát Hào Kiếm xuất thân từ một gia đình thương nhân bình thường, nhà cũng có chút tiền, tuy hắn thân là trưởng tử, nhưng không phải là một kỳ tài buôn bán, không bằng đệ đệ của mình. Vì vậy, hắn để lại một phong thư, rời nhà đi, khi đó hắn còn trẻ, giữ một ý chí nam nhi chi chí tung hoành lăng vân, lưu lãng giang hồ.
Lưu lãng bên ngoài mười năm, mới hiểu biết thế sự gian nan, hắn có lòng tưởng muốn được thể hiện, nhưng khổ nỗi không có người tiến cử thưởng thức, khắp nơi đều đụng tường mà về.
Nhưng khi hắn về đến nhà, chờ đợi hắn cũng chính là điều khiến người ta kinh hoàng.
Hắn đã không có nhà, nhà của hắn đã bị tan nát, người vắng lầu không.
Mười năm chưa từng về nhà, tướng mạo của hắn hoàn toàn thay đổi, không ai nhận ra. Mà mười năm lưu lãng, càng làm cho hắn học xong nhẫn nại cùng trấn tĩnh.
Hắn không chút náo động tìm một khách sạn ở lại trước, đến các nơi điều tra nguyên do, rốt cục hiểu biết sự thật, đệ đệ hắn năm trước cưới một thê tử, vợ chồng hai người cầm sắt hòa hợp, yêu thương vui vẻ.
Nhưng trời không biết mây gió, một thế gia đệ tử tại địa phương lại nhìn trúng vẻ xinh đẹp của em dâu hắn, ý đồ nhúng chàm, đương nhiên đệ đệ hắn không chịu. Tên đệ tử thế gia quá thẹn thành giận, dứt khoát cấu kết quan địa phương, gài một tội danh cho nhà hắn, toàn bộ bắt giam.
Trời giáng tai họa, cha mẹ cùng đệ đệ hắn trước sau đều chết trong phòng giam, còn em dâu chẳng biết đi đâu, phảng phất như biến mất trên thế gian.
Hắn dọ thám biết việc này, giận dữ không chịu nổi.
Kiếp sống lưu lãng nhiều năm, khiến cho hắn biết được việc này vốn không khả năng lật án. Nếu hắn đi nha môn kêu oan, vậy hậu quả duy nhất chính là bù luôn cả tính mạng của hắn.
Vì vậy, hắn tạm cư Giang Nam, ở ẩn mấy tháng, rốt cục đợi được cơ hội, một lần ám sát tên công tử ăn chơi trác táng kia thành công. Theo sau, hắn cải biến dung mạo, ngàn dặm đi thẳng tới nơi này, định cư xuống tới.
Lúc bắt đầu, hắn nghèo khổ thất vọng, ba bữa cơm khó khăn, không quần áo mặc không việc làm. Thẳng đến về sau, mới từ từ đỡ hơn, sau đó, dưới cơ duyên xảo hợp, làm quen được một gã quý nhân, vì ẩn giấu thân phận, được hắn đề cử, gia nhập đội ngũ bộ khoái, không ngờ lần này, tài trí của hắn được thể hiện nguyên vẹn. Mấy năm sau, tích công nên thăng lên bộ đầu. Rồi sau đó, hắn cố ý thu liễm, gió êm sóng lặng qua hơn mười năm, cho đến hôm nay gặp phải Hứa Hải Phong mới được sảng khoái.
Nghe hắn từ từ kể lại, lúc này Hứa Hải Phong mới rõ ràng vì sao hắn đối với Phương Hướng Minh có thái độ xa cách không bằng như đối đãi thân thiết đối với mình, bởi vì hắn đều oán hận những thế gia đại phiệt.
Hứa Hải Phong âm thầm gật đầu, đã có kinh nghiệm như thế , người này quả nhiên là vô cùng hữu dụng.