Chương 192: Mật Chỉ


Số từ: 2312
Bắc cương đại doanh, cờ xí phất phới, hai mươi vặn bộ đội tinh nhuệ của Đại Hán trú đóng, đủ làm cho bất cứ thế lực nào cũng phải ghé mắt.
Ngoài mười dặm, chính là doanh địa của Hung Nô nhân, theo thám tử hồi báo, mỗi ngày đều có bộ đội lẻ tẻ gia nhập. Nếu dựa theo nhân số đến tính toán, ít nhất cũng đã vượt qua mười lăm vạn bộ đội tinh nhuệ.
Đối với tin tức kia, Phương Lệnh Thần vẫn nửa tin nửa ngờ, Hung Nô nhất tộc tổng cộng có bao nhiêu người, chỉ sợ toàn quốc thu binh cũng không đủ ba mươi vạn, lại làm sao có thể đem nửa số điều tới nơi đây.
Khi huy hào của Kim Lang quân đương kim xuất hiện trong doanh địa Hung Nô, hắn quả thật khẩn trương một trận. Chỉ là tình hình sau đó cũng vượt ra ngoài ý liệu của hắn.
Dựa theo lệ thường hàng năm, thường thường khi Kim Lang quân đến là đại biểu cho việc bắt đầu chiến tranh, đây là chi bộ đội năm vạn người do chính lịch đại Đan Vu nắm trong tay, cho tới nay đều làm cho địch nhân của nó nghe danh sợ hãi, hận đến thấu xương.
Trước khi Hắc Kỳ quân xuất hiện, Kim Lang quân chính là đại danh từ vô địch.
Phương Lệnh Thần đánh khởi lên mười hai vạn phần tinh thần, tùy thời chuẩn bị ứng phó tập kích đột phát. Nhưng một tháng trôi qua, đối diện lại không hề động tĩnh, kết quả như vậy làm hắn như rơi trong đống lửa, không biết lý do.
Làm cho hắn càng không giải thích được chính là Hung Nô không thể so Đại Hán, bọn họ tuy kiêu dũng, nhưng lực sản xuất so sánh với Đại Hán, quả thật xa xa không bằng. Ngoại trừ Kim Lang quân, những sĩ tốt của bộ đội khác đồng thời cũng là lao động lực chủ yếu trong bộ lạc.
Nếu vô duyên vô cớ độn tích hơn mười vạn đại quân ở đây mà không làm gì, vậy trừ phi Hung Nô nhân nổi điên, mùa đông năm nay bọn họ không muốn sống hay sao.
Thẳng đến mười ngày trước, hết thảy mê đề đều hoàn toàn vạch trần, nguyên lai Hung Nô tinh nhuệ chân chính đi vòng tây bắc, thừa dịp lúc Thương Lang quân đoàn trống trải, một lần tiến công, cũng dọc theo đường đi đánh vào kinh sư bất ngờ.
Sau khi nhận được tin tức, những tướng lãnh cao cấp đều kinh hãi thất sắc. Cả đêm bọn họ thương thảo đối sách, nhưng doanh địa Hung Nô nhân phía trước đột nhiên lại động, bọn họ tiến bức mười dặm, bày ra trận hình khí thế hung hung như muốn công kích.
Phương Lệnh Thần xuất doanh quan sát, không khỏi cau mày, Hung Nô nhân dĩ nhiên thật sự có được mười lăm vạn đại quân. Hắn thở dài một hơi, buông tha cho ý định trở về cứu viện.
Mục đích của Hung Nô nhân thập phần rõ ràng, bọn họ muốn đem hai mươi vạn đại quân giữ chặt tại bắc cương, khiến cho bọn họ không cách nào tách thân, trở về cứu viện kinh sư.
Đám người Phương Lệnh Thần tuy vô cùng lo lắng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không còn cách nào.
Đại Hán quân cùng Hung Nô nhân tác chiến, luôn luôn dùng chiến thuật biển người thủ thắng, nếu nhân số hai bên ngang hàng, vậy tám chín phần là Hung Nô nhân thủ thắng, vì thế dù cho tướng lãnh có gan lớn bao nhiêu, cũng không dám nói bừa là muốn rút quân về cứu viện.
Một đội khinh kỵ hơn trăm người, đạp ánh trăng, cả đêm tìm đến đại doanh bắc cương.
Trong soái trướng, Phương Lệnh Thần, Cổ Đạo Nhiêm, Hoàng Long quân đoàn phó thống lĩnh Lưu Chính Mân cùng với Thương Lang quân đoàn phó thống lĩnh Vương Hoành Hán cung kính mời người mới đến đi lên ngồi.
Người này gương mặt anh tuấn, vóc người cao gầy, từng cử động ung dung lộ vẻ quý, chính là đại điện hạ Huệ vương Lưu Chính Đình.
Phía sau hắn đi theo một vị lão nhân ngoài sáu mươi, vị lão nhân này mũi ưng, dung mạo kỳ lạ, làm người ghé mắt. Nhưng những vị tướng quân nguyên soái vừa thấy người này, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Chúng thần bái kiến điện hạ.
Lấy Phương Lệnh Thần cầm đầu, mọi người làm ra thi lễ.
Đại địch trước mặt, hết thảy đơn giản, bọn họ còn mặc y giáp trong người, làm ra chẳng qua chỉ là lễ tiết bình thường mà thôi. Lưu Chính Đình thoáng cau mày, vẻ bất mãn thoáng qua, hắn đi nhanh tới thủ vị, đặt mông ngồi xuống, không nói được lời nào.
Mấy vị tướng quân nhìn nhau, bọn họ cũng biết từ năm ngoái sau khi ngũ điện hạ được Hán Hiền đế sắc phong làm thái tử, vì đại điện hạ này liền bắt đầu phóng túng chính mình, lưu lãng khắp tửu lâu không về, tính tình cũng trở nên cổ quái.
Chẳng qua, vô luận hắn biểu hiện thế nào, cuối cùng cũng là con rồng cháu rồng, chúng tướng cũng không dám chậm trễ. Hơn nữa đây là thời khắc vi diệu, hắn đột nhiên xuất hiện ở nơi này, quả thật làm cho mọi người đoán không ra.
Phương Lệnh Thần cùng Cổ Đạo Nhiêm nhìn nhau, thân phận địa vị của hai người bọn họ cao nhất ở nơi này. Chỉ bất quá hiện tại Cổ Đạo Nhiêm chỉ là vị trí khách khanh mà thôi.

Khái…
Vị lão nhân bên người Lưu Chính Đình nhẹ nhàng ho khan một tiếng, chú ý của mọi người trong nháy mắt đều bị hắn hấp dẫn.

Trình huynh, nghĩ không ra ngay cả ngươi cũng rời đi Giang Nam, chúng ta mấy chục năm chưa từng gặp mặt a.
Phương Lệnh Thần nhìn hắn gật đầu như có lễ, trong lời nói có chút trêu chọc.

Không sai, lão phu đã suốt hai mươi năm chưa từng đi tới phương bắc, khó được Phương lão tam ngươi còn nhớ rõ ràng như vậy.

Người này chính là Trình gia đương đại gia chủ Trình Gia Sanh.
Phương Lệnh Thần cười ha ha, ánh mắt hắn thoáng nhìn qua gương mặt âm trầm của Lưu Chính Đình.
Trình Gia Sanh khẽ lắc đầu, nói:
Điện hạ đi đường mệt nhọc, thân thể không an, huống hồ trước mắt kinh sư bị khốn, trong lòng tự nhiên là không cao hứng.

Phương Lệnh Thần nhìn ánh mắt của hắn, như cười cười nói:
Kinh sư bị vây nhiều ngày, Trình huynh lại vì sao hộ tống điện hạ tới đây?

Trong ánh mắt Trình Gia Sanh đột nhiên tuôn ra một đoàn lưu quang huyễn hỏa thật yêu dị, ánh mắt hai người dây dưa một chỗ giữa không trung, không khí bốn phía chợt ngưng trọng lên.

Được.
Lưu Chính Đình đột nhiên đứng lên, cũng không biết có phải do không chịu được hào khí quỷ dị này hay không, hắn có chút bực bội kêu lên:
Cô vương tới đây là muốn viện quân, không phải tới nghe các ngươi ôn chuyện, nói nói nhảm, Phương thống lĩnh, hôm nay tình huống đại doanh phương bắc như thế nào, ngươi nói nghe một chút.

Trầm ngâm chốc lát, Phương Lệnh Thần suy nghĩ, chấn chấn tinh thần, suy tư, tận lực nói thật đơn giản rõ ràng:
Hung Nô nhân đang ở phía trước tụ binh mười lăm vạn cách ba mươi dặm, cùng phương bắc đại doanh gần như ngang hàng.

Lưu Chính Đình giương mày lên, hỏi:
Đã như vậy, vì sao ngươi không đi giết sạch bọn họ?

Phương Lệnh Thần ngẩn ra, lập tức nổi giận.
Khóe miệng Lưu Chính Mân cùng Vương Hoành Hán đồng thời co quắp lại, bọn họ quay đầu sang nơi khác, trong lòng thầm than không thôi.

Ha ha…
Trình Gia Sanh cười ha hả, tinh quang trong mắt hắn văng khắp nơi dưới ánh nến lập lờ, mơ hồ thâm thúy khó lường.
Cổ Đạo Nhiêm tiến lên, có chút thi lễ, nói:
Điện hạ, Hung Nô nhân kiêu dũng thiện chiến, cũng không phải là ô hợp chi chúng tầm thường, không thể dễ dàng xem thường.

Đế quốc nguyên soái, quan vị của hắn cao, đúng là đứng đầu mọi người, chỉ là hắn xuất thân bần tiện, căn cơ nông cạn, nếu không được Trình gia toàn lực đến đỡ, đừng mơ tưởng thu hoạch được quan vị hôm nay. Vì thế trong mắt những vị tướng quân xuất thân từ cao môn đại phiệt, cho dù là lời của Phương Lệnh Thần cũng còn hữu dụng hơn hắn ba phần.
Ánh mắt nghi hoặc của Phương Lệnh Thần đảo qua người hắn, Cổ Đạo Nhiêm rõ ràng là người của Trình gia, vì sao ở thời khắc này lại mở lời giải vây cho hắn.

Hừ…
Lưu Chính Đình tức giận hừ một tiếng, từ trong cổ họng rít gào:
Cho nên các ngươi liền sợ hãi khiếp chiến, không dám làm gì.

Trên mặt đám người Phương Lệnh Thần lộ vẻ giận dữ, nhưng ngại thân phận, lại không tiện quát mắng, chỉ có quay đầu đi, không thèm để ý tới.

Ba…ba…
Một loại thanh âm kỳ dị từ trên tay Trình Gia Sanh phát ra.
Ánh mắt mọi người chuyển hướng lên tay hắn, trên mặt đồng thời biến sắc.
Ngón tay của hắn mảnh mai, phảng phất như ma huyễn, biến ra một cuộn vải màu vàng được vải gấm vàng bao lấy.

Phương Lệnh Thần tiếp chỉ…

Đám người Phương Lệnh Thần cùng nhau quỳ xuống, phủ phục.

Phương thống lĩnh, đây là mật chỉ, không cần quỳ lại, còn xin đứng lên đón chỉ.
Trình Gia Sanh nhàn nhạt nói.
Phương Lệnh Thần nhướng mày, mạnh mẽ dằn xuống cỗ lửa giận trong lồng ngực, miễn cưỡng nở một vẻ tươi cười, từ trong tay hắn tiếp nhận thánh chỉ.

Phương thống lĩnh, hoàng thượng có chỉ ý gì?

Người đặt câu hỏi chính là Hoàng Long quân đoàn phó thống lĩnh Lưu Chính Mân, hắn đối với Hán Hiền đế trung tâm cảnh cảnh, nên giành hỏi trước.
Phương Lệnh Thần nhìn hắn, nói:
Bệ hạ có chỉ, lệnh Cổ nguyên soái suất lĩnh Hoàng Long quân đoàn cùng Thương Lang quân đoàn mười vạn nhân mã lập tức trở về cứu viện.


A…
Lưu Chính Mân kinh hô một tiếng, cũng không biết có phải do hưng phấn quá độ, hắn hét lớn:
Sớm nên như thế, kinh sư trọng địa, lại há cho Hung Nô nhân hoành hành, chúng ta cũng nên trở về, cùng nhau giáp công, giết cho bọn họ mảnh giáp không chừa.

Kinh sư bị vây, những người lo lắng nhất chính là năm vạn đại quân của Hoàng Long quân đoàn, người nhà vợ con bọn họ đều ở lại kinh sư, nếu có gì bất trắc, đến lúc đó hối hận không kịp.
Ánh mắt Vương Hoành Hán lướt qua trên mặt mọi người, theo sau ngậm chặt miệng, không nói được lời nào.

Kỳ thật lấy lực chiến đấu mà nói, Hung Nô nhân tuyệt không dưới chúng ta.
Cổ Đạo Nhiêm nhàn nhạt nói, thấy ánh mắt mọi người cùng nhìn hắn, lời nói hắn xoay chuyển:
Chỉ là bổn soái quan sát nhiều ngày, có một chuyện thủy chung không rõ, thậm chí mới nghĩ tới khi nãy.


Nguyên soái thỉnh nói.
Lưu Chính Mân nghe hắn nói thận trọng, luôn miệng thúc giục.
Cổ Đạo Nhiêm vuốt râu, có chút nhu động, đây là thói quen hắn dưỡng thành nhiều năm qua, mỗi khi có quyết định trọng đại, hắn đều sẽ không kìm hãm được mà làm ra động tác này:
Bổn soái chỉ là kỳ quái, vì sao Hung Nô nhân có hơn mười vạn đại quân, nhưng vẫn không chịu khởi chiến.

Vấn đề này đúng là nghi điểm quấy rầy mọi người nhiều ngày, một câu nói kia của hắn chính là đã hỏi tới nghi vấn trong lòng mọi người, mà dù là Phương Lệnh Thần cũng chăm chú toàn bộ tinh thần, tưởng muốn nghe một chút hắn rốt cục lại có cao kiến gì.

Có thể vây khốn kinh sư, ít nhất cần có mười lăm vạn tinh nhuệ binh sĩ, như thế bổn soái có thể chắc chắn, Hung Nô tinh binh nơi đây tất nhiên không vượt qua tám vạn người.
Cổ Đạo Nhiêm nói.
Trong lòng Vương Hoành Hán rùng mình, theo điều kiện phản xạ hỏi:
Vậy tám vạn còn lại đâu?

Cổ Đạo Nhiêm mỉm cười, cũng không trả lời.

Ta đã biết, là những người già yếu…
Lưu Chính Mẫn vỗ hai tay, hưng phấn kêu lên.

Không sai, chính là bọn hắn dốc hết ra, nên mới có thanh thế như thế.
Cổ Đạo Nhiêm gật đầu nói.
Phương Lệnh Thần sắc mặt xanh đen, trong lòng hắn giận dữ, Cổ Đạo Nhiêm này sớm không nói, muộn không nói, lúc này lại nói, vậy cũng chỉ có một ý đồ.
Chỉ là chính mình có thể ngăn cản bọn họ rời đi sao?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thương Thiên Phách Huyết.