Chương 49: Thí Nghiệm
-
Thương Thiên Phách Huyết
- Thương Thiên Bạch Hạc
- 2500 chữ
- 2020-05-09 03:26:49
Số từ: 2497
Sáng sớm hôm sau, Hứa Hải Phong tỉnh lại, nhìn Lâm đại mỹ nhân còn đang say giấc ngủ nằm trong lòng mình, lúc này mới thật sự tin chuyện đã xảy ra hôm qua không phải chỉ là một giấc mộng.
Hắn nhẹ nhàng đứng dậy, cầm lấy tấm chăn lông che lại ngọc thể mỹ lệ tỏa hương, xinh đẹp đến mức làm cho người ta muốn nghẹt thở, nhẹ chân nhẹ tay mặc lại quần áo, lặng yên không một tiếng động đi ra. Đi tới ngoài cửa, liền nhìn thấy Uyển Linh đang chờ đợi ngay bên ngoài, nhìn thấy thân ảnh cao lớn của hắn lập tức cúi đầu xuống.
Hứa Hải Phong nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tiểu nha đầu, đỏ hồng trông thật đáng yêu, mỉm cười nói:
Tiểu thư ngươi còn đang ngủ, đừng đi phiền nàng.
Uyển Linh thấp giọng đáp:
Dạ.
Lúc Hứa Hải Phong đi qua, tiện tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt mềm nhẵn của nàng, gương mặt đầy gió xuân vui vẻ rời đi. Uyển Linh ở phía sau ậm ừ không thuận theo, nhưng không thể tránh được, lại sợ làm huyên náo lên sẽ đánh thức tiểu thư, không thể làm gì khác hơn là đành im lặng nhẫn nhịn, hung hăng dậm chân vài cái, đem mặt đất biến thành nơi trút giận.
Hứa Hải Phong vừa đi tới trước doanh trướng của mình, Lâm Trường Không liền tiến lên nói:
Tướng quân, quân sư đại nhân có việc tương thỉnh.
Tương quân sư?
Hứa Hải Phong hồ nghi hỏi:
Hắn lại có chuyện gì, không phải lại muốn tạo ra dược vật ngạc nhiên cổ quái gì nữa chứ.
Đối với luồng quái vị hôm qua thật sự là khắc sâu ấn tượng, trong lòng còn sợ hãi.
Tiểu nhân không biết, quân sư phân phó, một khi tướng quân hồi doanh, lập tức thỉnh mời.
Hứa Hải Phong suy nghĩ một chút, đáp:
Được rồi, ta đi, hắn ở nơi nào?
Quân sư đại nhân đang ở tù binh doanh.
Tù binh doanh đương nhiên là địa phương giam giữ tù binh, trước mắt Hắc Kỳ quân không có chiến sự, lẽ ra cũng không có tù binh, vì thế nơi đó đang giam giữ đám hộ vệ Trình gia bắt được vào buổi tối hôm trước.
Vốn theo ý định của Hứa Hải Phong, đám hộ vệ này đem giết coi như xong, nhưng Tương Khổng Minh lại cố ý muốn bắt sống, nói nếu những người này nhất định phải chết, không bằng để cho hắn làm một lần thí nghiệm. Hứa Hải Phong cũng không có chủ kiến gì, nghe hắn nói cũng liền đáp ứng. Bây giờ Tương Khổng Minh mời hắn tới, phỏng chừng là muốn làm loại thí nghiệm kia, chỉ là dùng người sống làm thí nghiệm, khó tránh khỏi làm cho hắn có chút không được tự nhiên.
Tù binh doanh lập tại phía tây đại doanh, tại một lều trại hạng trung không có gì bắt mắt, nếu người bình thường nhìn vào, tám chín phần mười nghĩ rằng nơi đó chỉ chứa đựng truy trọng( vật tư quân đội) mà thôi. Đó là nguyên nhân đám người Trình Anh Hào cho dù lật ngược kinh sư, cũng không tìm được đám thuộc hạ bị mất tích này.
Chủ công đã tới, xin mời ngồi.
Tương Khổng Minh vẫn là bộ dáng tiêu dao tự tại, chỉ khi nhìn thấy Hứa Hải Phong mới chịu thi lễ.
Hứa Hải Phong quét mắt nhìn trong doanh trướng, bên trong ngoại trừ Tương Khổng Minh, cũng chỉ có một hán tử bị trói chặt ngồi trên ghế, không cần hỏi, khẳng định chính là một trong những hộ vệ của Trình gia bị bắt làm tù binh, hắn khoát tay nói:
Quân sư, ngươi muốn làm thí nghiệm gì, hiện tại có thể bắt đầu.
Được.
Tương Khổng Minh rõ ràng đã sớm có chuẩn bị, nhìn Lâm Trường Không nói:
Động thủ.
Lâm Trường Không ứng tiếng, đi tới trước mặt hán tử kia, trong ánh mắt sợ hãi của hắn, vươn tay điểm mạnh xuống liên tục. Chốc lát sau, hán tử kia không tự chủ được phát ra tiếng
hừ hừ
, thân thể lại run run lên.
Nếu đổi lại là trước kia, Hứa Hải Phong còn không rõ ràng, nhưng hiện tại hắn học qua Tĩnh Tâm Quyết, đối với phương diện này cũng có chút hiểu rõ, Lâm Trường Không sử dụng chính là Phân Cân Thác Cốt Thủ, người có thể sử dụng loại thủ pháp này ít nhất cũng phải có tu vi nhị phẩm cao thủ, là pháp môn mà cao thủ dùng để bức cung, có thể mang đến khổ sở cùng đau đớn thật lớn cho nạn nhân. Chỉ nhìn bộ dáng của hán tử kia đã biết hắn đang thừa nhận thống khổ lớn lao, nếu không phải bị dây trói chặt cứng ngắc, hắn đã sớm lăn lộn trên mặt đất.
Hứa Hải Phong khó hiểu đưa mắt nhìn Tương Khổng Minh, không biết dụng ý hắn làm như vậy để làm gì, hán tử này chỉ là một hộ vệ bình thường mà thôi, nếu muốn hỏi bí mật gì của Trình gia, có thể tìm Trình Anh Kiệt hay Trình Gia Huy, nhưng đối với một hộ vệ bình thường lại ra tay ác độc, lại có ích lợi gì.
Huống hồ, Tương Khổng Minh cũng không phải không biết, huyết tửu của mình có đặc hiệu, chỉ cần cho hắn uống một chén, bất kể bí mật gì đều sẽ nói ra hết, cần gì phải hao phí công phu nhiều như vậy, chẳng lẽ hắn có sở thích đặc thù gì, thích hành hạ người khác sao? Nghĩ tới đây, Hứa Hải Phong rùng mình một cái, thần sắc quái dị liếc mắt nhìn Tương Khổng Minh.
Tương Khổng Minh đón nhận ánh mắt của Hứa Hải Phong, mỉm cười, bộ dáng khiêm tốn quân tử mười phần, sau đó nói:
Được rồi, cho hắn uống đi.
Dạ.
Lâm Trường Không dùng bàn tay bóp cổ hán tử kia, năm ngón tay nhấn mạnh nơi hàm răng tên đó một cái, hán tử kia liền không tự chủ được há to miệng, Lâm Trường Không động tác mau lẹ, bàn tay kia của hắn sờ vào bên hông, đã tìm được một hồ lô rượu.
Hồ lô này chỉ là loại bình thường, nhưng Hứa Hải Phong cũng nhận biết rõ ràng. Từ lần trước bị An Đức Lỗ hành thích, hắn liền trang bị cho mỗi tâm phúc đại tướng một bình hồ lô rượu, trong hồ lô chứa huyết tửu của Hứa Hải Phong, đây chính là cho bọn hắn dùng để bảo vệ tính mạng.
Chỉ thấy Lâm Trường Không dùng răng cắn mở nắp hồ lô, rút ra, sau đó đổ vào miệng hán tử kia. Đồng thời, hắn thả bàn tay bóp cổ đối phương ra, điểm lên cổ họng tên kia một cái, hán tử kia liền không chút phản kháng uống ngụm huyết tửu đi xuống.
Hứa Hải Phong thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, nguyên lai còn có cách uống huyết tửu như vậy, chỉ là phí nhiều công sức lớn như thế, chẳng lẽ bên trong có biến cố gì lớn xảy ra hay sao.
Đáp án rất nhanh liền đi ra, người bình thường sau khi uống xong huyết tửu, vô luận là bị thương tổn thế nào, đều sẽ mơ màng buồn ngủ, nhưng người này lại không có nửa phần ủ rũ, ngược lại giãy dụa càng thêm lợi hại. Hứa Hải Phong trộm nhìn lại, chỉ thấy Tương Khổng Minh cũng đã thay đổi bộ dáng tiêu sái vừa rồi, cũng là vẻ mặt ngưng trọng mà nhìn kỹ hán tử. Trong lòng vừa động, việc này đối với quân sư mà nói, tất nhiên không phải chuyện đùa, nếu không hắn quyết không thể quan tâm như thế.
A…
Hán tử kia đột nhiên phát ra một tiếng gầm rú tê tâm liệt phế, tiếp theo cả người huyết mạch bạo liệt, ba một tiếng té ngã xuống, máu đen đầy người nằm dài trên đất, cũng không còn nhúc nhích chút nào.
Này…này là chuyện gì xảy ra?
Hứa Hải Phong bị biến cố trước mặt làm hãi hùng khiếp vía, vội vàng hỏi.
Tương Khổng Minh cau mày, lắc đầu nói:
Người này thể chất không được, Lâm Trường Không, đổi lại người khác cho ta.
Tuân mệnh.
Lâm Trường Không xoay người đi ra ngoài.
Lúc này Tương Khổng Minh mới quay đầu lại, hướng Hứa Hải Phong nói:
Được chủ công không chê bỏ, nói cho học sinh nghe bí mật của huyết tửu. Ngày gần đây, học sinh vẫn tự hỏi, phát hiện được mấy hiện tượng thú vị, hôm nay chẳng qua là muốn chứng thực một chút mà thôi.
Nga…
Nhìn vết máu đầy đất, trong lòng Hứa Hải Phong nổi lên một tia không đành lòng. Sau khi hắn luyện Tĩnh Tâm Quyết, tinh khí trong cơ thể đã từ từ chuyển hóa thành nội lực, khí tức táo bạo trong lòng cũng đã vô cùng giảm thấp, nếu thời khắc này hắn gặp lại việc như Trương gia, cũng sẽ không dễ dàng ra lệnh hạ sát nhiều nhân mạng giống như trước kia.
Tương Khổng Minh nhìn mặt đoán lòng, biết Hứa Hải Phong không vui, hắn mỉm cười hỏi:
Có phải chủ công cảm giác là thủ đoạn của học sinh quá mức độc ác.
Hứa Hải Phong sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết làm sao trả lời, nếu nói thật, chỉ sợ sẽ thương tổn cảm tình với vị tâm phúc ái tướng này, nhưng nếu trả lời là không, đó rõ ràng là trợn mắt nói dối.
Tương Khổng Minh cầm quạt lông nhẹ nhàng phe phẩy, tựa hồ muốn thổi đi mùi máu tươi quanh quẩn trong không khí:
Chủ công, học sinh vốn không phải là người trên thế giới này. Chỉ là không biết vì cớ gì, lại ngoài ý muốn đi tới nơi này, tất cả những gì xảy ra tựa như trong giấc mộng, thật làm người ta khó mà tin được. Học sinh chỉ là nghĩ mình đang chơi đùa một trò chơi giả thuyết, ở trong mắt học sinh, những người này đều là một đám npc( không chơi game nên không hiểu là gì để dịch), là từng tổ tổ số liệu tổ hợp mà thành. Về phần mục tiêu để học sinh vượt qua kiểm tra, chính là trợ giúp chủ công phát triển hoành đồ, thành tựu nghiệp bá. Vì thế cho tới bây giờ trong lòng không có gì cố kỵ, chỉ biết làm việc gì có lợi nhất, cái gì gọi là luân lý đạo đức, cái gì là nhân đạo chủ nghĩa, hắc hắc…trăm năm sau, thế nhân chỉ biết nhớ kỹ phong công vĩ nghiệp của chúng ta, về phần khác, cũng đều như dùng giỏ trúc múc nước, thành công dã tràng. Huống chi…
Tương Khổng Minh dừng lại một chút, lộ ra một tia cười khổ nói:
Huống chi, ta còn là một người đã từng chết qua một lần.
Hứa Hải Phong lắng nghe những lời nói của Tương Khổng Minh, không khỏi cảm xúc thâm hậu, tuy còn không hiểu ý tứ của những danh từ kì quái trong lời của đối phương, nhưng hàm ý bên trong hắn cũng hiểu hoàn toàn minh bạch. Lúc đầu hắn bị nhốt trong quân doanh, cũng vận dụng lực lượng của huyết tửu, mới qua được cửa ải khó, lưu tồn được tính mạng. Chờ khi hắn lên làm tướng quân, cũng minh bạch huyết tửu có thể làm cho người bị mất đi tâm trí, lại vận dụng cấm kỵ lực, mới luyện ra ba ngàn hổ bí chi sư, cuối cùng lấy được Lâm An Thành, cũng làm cho Hắc Kỳ quân lấy được danh hiệu thiên hạ vô địch.
Từ bản chất mà nói, những hành động của hắn cũng không khác gì Tương Khổng Minh, chỉ là máu tanh hơn một chút mà thôi, cũng giống nhau là vì công danh lợi lộc mà không chừa thủ đoạn nào, chính mình lại có tư cách gì đi trách người khác.
Chẳng qua, từ sau khi nhấm nháp được tư vị của quyền lực, lại nhượng hắn buông tha cho hết thảy, đi làm một tên vô danh tiểu tốt, đây chính là có giết chết hắn cũng không nguyện ý. Mà con đường đi thông quyền lực, giống như đi ngược dòng nước, không tiến thì phải lui, vì bảo trụ quyền lực trước mắt của hắn, hoặc là phải tiến thêm một bước, vậy bất kể là hắn có nguyện ý hay không, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục biểu diễn vai nhân vật lòng dạ độc ác.
Nghĩ tới đây, tâm tư của hắn trầm xuống, thở dài nói:
Quân sư, việc này ta và ngươi nói một chút rồi thôi, nhưng vạn vạn không thể truyền ra ngoài.
Tương Khổng Minh nói:
Học sinh hiểu được.
Lúc này, cửa trướng mở ra, Lâm Trường Không dẫn một gã tù binh khác đi đến. Tù binh kia vừa nhìn thấy một vũng máu trên mặt đất, mà giữa vũng máu còn có thân thể của đồng bạn, hắn lập tức mặt xám như tro tàn, chỉ là người này còn có vài phần cốt khí, tuy biết rõ sẽ phải chết, cũng không hề chịu mở miệng cầu xin tha thứ.
Tương Khổng Minh cũng không cùng hắn nói nhảm, hướng Lâm Trường Không ra dấu bắt đầu, vì vậy một màn tương tự lại diễn ra, người này càng không bằng người vừa rồi, kiên trì không tới một nén nhang, liền bạo huyết mà chết. Tương Khổng Minh cũng không chút phản ứng chỉ nói hai từ:
Tiếp tục.
Cứ như vậy, lặp đi lặp lại, ngay cả Hứa Hải Phong ngồi yên một bên nhìn đến mức tinh thần chết lặng. Thẳng đến người thứ tám, tù binh kia giãy dụa chốc lát, rốt cục không bị bạo huyết mà chết, mà là ngủ thiếp đi. Tương Khổng Minh nhảy dựng lên, truyền lệnh đem người nọ đưa tới doanh trướng của hắn, sau đó tiếp tục thí nghiệm. Chỉ là mấy người sau không có ai cho hắn được kết quả khiến hắn vừa vui vừa sợ, tất cả đều không ngoại lệ, bị bạo huyết mà chết sạch.