Chương 50: Thành Quả


Số từ: 2589

Toàn bộ xong rồi sao?
Nhìn thấy không còn người nào bị đưa đến, Hứa Hải Phong dò hỏi. Ở trong lòng hắn còn có một câu không hỏi, đó chính là vì sao không nhìn thấy Trình Gia Huy, người này cũng thuộc loại cao thủ nhất lưu như Lâm Trường Không, cũng do An Đức Lỗ huynh đệ liên thủ tấn công mới bị sinh cầm bắt sống.
Nhìn ra sự nghi hoặc của Hứa Hải Phong, Tương Khổng Minh cười nói:
Trình Gia Huy là một cao thủ khó được, học sinh không nỡ cho hắn tham gia loại thí nghiệm nguy hiểm như vậy, người này đã trực tiếp uống huyết tửu. Sau khi tỉnh dậy, dưới trướng chủ công liền có thêm một viên mãnh tướng.

Hứa Hải Phong thở phào như trút được gánh nặng, phải biết rằng, thiên hạ tuy lớn, nhưng cao thủ nhất lưu chân chính cũng rải rác không có mấy, hắn thật đúng là sợ Tương Khổng Minh cố ý đem vị nhân tài khó được này hủy đi.

Mời chủ công dời bước, phỏng chừng thời gian cũng không còn nhiều lắm, bọn họ hẳn là đã tỉnh, học sinh cũng đang muốn nghiệm thu thành quả một chút xem như thế nào.
Tương Khổng Minh đứng dậy trước, hướng Hứa Hải Phong thi lễ nói.
Hứa Hải Phong cũng đã sớm không muốn tiếp tục ở lại tòa lều trại đầy mùi máu tanh này, nghe xong những lời kia, liền xoay nhanh người rời đi, theo Tương Khổng Minh đi tới doanh trướng quân sư.
Lúc này bên ngoài doanh trướng như lâm đại địch, chẳng những có mặt huynh đệ An Đức Lỗ, mà ngay cả Triết Biệt cũng đang đứng ngoài trăm thước cầm cung canh gác, khoảng cách như thế, chỉ sợ là không ai có thể tránh thoát thần tiễn của hắn.
Vừa đi vào doanh trướng, Hứa Hải Phong lập tức nhìn thấy Trình Gia Huy cùng tên còn lại đã tỉnh dậy, ánh mắt bọn họ ngây ngốc nhìn đối phương, trong con mắt ngoại trừ tia máu quỷ dị, cũng chỉ còn là một mảnh trống rỗng.

Các ngươi tên gọi là gì.
Tương Khổng Minh tiến lên hỏi.

Trình Gia Huy( Trình Anh Danh).
Cả hai cùng hồi đáp.
Nguyên lai tên còn lại gọi là Trình Anh Danh, vừa nghe tên đã biết là cùng bối với Trình Anh Kiệt, phỏng chừng là một dòng con cháu bàng hệ, cho nên tuy cùng đồng bối với Trình Anh Hào huynh đệ, nhưng chỉ được thân phận một bảo tiêu.

Trình Gia Huy, ngươi cùng hắn thử mấy chiêu, thử xem công phu như thế nào, nhớ kỹ điểm tới thì dừng, không được làm bị thương.
Tương Khổng Minh dùng ngón tay chỉ Lâm Trường Không nói.

Dạ.
Trình Gia Huy gọn gàng sạch sẽ trả lời một tiếng, cũng không chào hỏi, liền một chưởng hướng Lâm Trường Không đánh tới.
Lâm Trường Không võ công cao cường, ở trong Hắc Kỳ quân là một cao thủ, tay trái hắn biến từ chưởng thành đao, đánh tới mạch môn tay phải Trình Gia Huy. Cổ tay Trình Gia Huy vừa lật, búng ngón tay bắn vào huyệt Lao Cung trong lòng bàn tay Lâm Trường Không. Hai người ở trong doanh trướng nhỏ hẹp người tới ta đi bồi luyện, ngại vì sự phân phó của Tương Khổng Minh, bọn họ không dám dùng công phục cường hãn, chỉ sử dụng những công phu khéo léo, mà nguyên nhân chính là vì như thế, nên có vẻ đặc biệt đẹp mắt.
Lúc này nội công Hứa Hải Phong có được chút thành tựu, nhưng trong kinh nghiệm đánh nhau so sánh với những người này đúng là kém tới mười vạn tám ngàn dặm, khó được có cơ hội này, thấy vậy vô cùng hứng thú nhìn chăm chú.
Hai người đấu trong chốc lát, rốt cục vẫn là Trình Gia Huy hơi nhỉnh hơn một bậc, từ từ lấy được ưu thế, nhưng muốn đem chút ưu thế đó biến thành thắng thế, không phải hơn tám trăm chiêu thì đừng mơ tưởng.

Dừng.
Tương Khổng Minh bỗng nhiên mở miệng ngăn trở cuộc đả đấu của bọn họ.
Hứa Hải Phong đang nhìn thật hứng thú, nhìn thấy bọn họ đều tự nhảy ra, khó hiểu hỏi:
Quân sư, ngươi đang làm gì vậy?

Tương Khổng Minh mỉm cười nói:
Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, xin hỏi chủ công, trước khi Trình Gia Huy uống huyết tửu thì công phu so sánh với Lâm Trường Không thế nào?

Hứa Hải Phong suy nghĩ một chút, hồi đáp:
Ước chừng chỉ sàn sàn như nhau thôi.


Không sai, chính là hiện tại Trình Gia Huy đã uống qua huyết tửu, theo lý mà nói, công lực được đề thăng, vì sao chỉ có thể nhỉnh hơn được một chút chứ?
Tương Khổng Minh hỏi.
Hứa Hải Phong ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút, thật đúng là như thế, vội vàng nói:
Quân sư, ngươi không nên giấu diếm nữa, nói mau đi.


Học sinh từng nghe chủ công nói qua, huynh đệ An Đức Lỗ vốn là nhất phẩm cao thủ, nhưng sau khi uống xong huyết tửu, cũng chỉ có chút đề thăng, chỉ bất quá cao hơn Lâm Trường Không một bậc mà thôi, hôm nay Trình Gia Huy cũng là như thế, thể năng bọn họ đề thăng phúc độ xa xa không bằng đám quân sĩ bình thường hoặc là một chút người tập võ phổ thông. Bởi vậy có thể thấy được, công hiệu huyết tửu của chủ công chỉ là đem năng lực ẩn giấu trong bản thân người uống vào kích phát đi ra mà thôi.

Dừng lại một chút, Tương Khổng Minh nói tiếp:
Lấy Lâm Trường Không làm lệ, hắn vốn chỉ là gần với nhất phẩm cao thủ, nhưng bản thân hắn vẫn còn không gian tiếp tục đề thăng, cho dù không uống huyết tửu, cũng sẽ có ngày chen chân vào hàng ngũ nhất lưu cao thủ, mà sau khi uống huyết tửu, chỉ là đem quá trình đó thu ngắn lại. Về phần Trình Gia Huy cùng ba người An Đức Lỗ, bọn họ vốn chính là nhất phẩm cao thủ, không gian đề thăng cũng không còn bao nhiêu, có thể nói bọn họ đã tiếp cận đến cực hạn, cho nên sau khi uống huyết tửu, hiệu quả cũng không nổi bật.


Có đạo lý, có đạo lý, thật không hổ là quân sư đại nhân, nhìn vấn đề vô cùng thấu triệt.
Hứa Hải Phong vỗ tay tán dương.
Tương Khổng Minh ôm quyền khom người bái, nói:
Đa tạ chủ công khen ngợi, ngài lại thấy Trình Anh Danh như thế nào?

Hứa Hải Phong nhìn về phía tên còn lại, người này khoảng chừng ngoài hai mươi, từ bề ngoài nhìn không ra có địa phương gì đặc thù, nhưng nếu Tương Khổng Minh đã hao phí nhiều tâm huyết như vậy, còn phải thí nghiệm lên mấy tù binh, bên trong dĩ nhiên phải có duyên cớ.

Ta xem không ra.
Hứa Hải Phong cẩn thận quan sát một lát, vẫn không thấy được gì, không thể làm gì khác hơn là nói thật lòng.

Trình Gia Huy, ngươi cùng Trình Anh Danh hai người toàn lực đối nhau một chưởng.
Tương Khổng Minh hạ lệnh.
Hứa Hải Phong nghe vậy trong lòng cả kinh, Trình Anh Danh này có bao nhiêu bản lĩnh, hắn đương nhiên rõ ràng. Trong hộ vệ của Trình Anh Kiệt, ngoại trừ nhất phẩm cao thủ như Trình Gia Huy, những người còn lại chỉ ở nhị, tam phẩm mà thôi. Cho dù có uống huyết tửu, có điều đề thăng, cũng không có khả năng so sánh được với Trình Gia Huy, không hề cẩn thận đi liều mạng một chưởng, tám chín phần mười là khó thoát khỏi cái chết. Quân sư chẳng lẽ hồ đồ, mất nhiều khí lực đến như vậy, lại làm cho hắn phải đi chịu chết vô ích.
Ý niệm trong đầu Hứa Hải Phong chỉ chợt lóe qua, không đợi hắn quyết định tột cùng là có đi ngăn cản hay không, Trình gia già trẻ hai người đã ngạnh sanh đối nhau một chưởng.

Phanh…
Một tiếng vang thanh thúy, sự thật kết quả lại ngoài dự liệu của Hứa Hải Phong thật lớn. Trình Anh Danh thừa nhận một kích toàn lực của Trình Gia Huy, không ngờ thân thể chỉ có chút lảo đảo mà thôi, ngược lại Trình Gia Huy phải lui về sau một bước nhỏ. Như thế xem ra, Trình Anh Danh không những có thể đối kháng với Trình Gia Huy, nhưng lại còn có xu thế mạnh hơn một bậc.

Này, điều này sao có thể?
Hứa Hải Phong không tin xoa mắt, lại phát hiện mình cũng không phải đang nằm mơ.
Tương Khổng Minh giải thích:
Lúc loài người bị vây trong trạng thái thống khổ thật lớn hoặc là tâm tình kích động dữ dội, thường thường sẽ bộc phát ra tiềm lực hơn người bình thường mấy lần, thậm chí là hơn đến mười lần. Trình Anh Danh bị khổ hình Phân Thân Thác Cốt Thủ mà còn có thể sống sót, nên tiềm năng trong cơ thể hắn cũng được kích phát đi ra. Lúc này nếu uống huyết tửu, thì năng lực đề thăng cũng sẽ cao hơn bình thường vài lần, thậm chí là mười lần. Cho nên hắn có thể lập tức bước chân vào hàng ngũ nhất phẩm cao thủ, cũng là chuyện đương nhiên.


Thiên hạ lại có chuyện tốt như vậy sao? Quân sư là từ đâu học được?
Hứa Hải Phong hưng phấn hỏi, nếu thật sự là như thế, vậy hắn không phải có khả năng chế tạo ra một đám nhất phẩm cao thủ hay sao, nếu có một đám thân vệ quân có tu vi nhất phẩm cao thủ, đó mới thật sự chân chính là thiên hạ vô địch.

Đây chỉ là lời nói thô thiển mà thôi, những người ở thế giới xưa kia của học sinh ai cũng biết.
Tương Khổng Minh lại chuyển giọng:
Chẳng qua, phương pháp này có một chỗ không tốt, đó là xác suất thành công quá thấp, hơn mười người mà chỉ còn lại một người, khả năng thành công còn không đủ một thành a.


Vậy có biện pháp gì giải quyết không?


Lấy trình độ khoa học kỹ thuật của nơi này, ta xem không có hy vọng gì. Chẳng qua dùng mười người nhị, tam phẩm giang hồ hảo thủ là có thể đổi lại một nhất phẩm cao thủ, bút mua bán này vô luận thế nào cũng là xứng đáng.

Đúng vậy, chỉ dùng mười người nhị, tam phẩm giang hồ hảo thủ đổi lại được một nhất phẩm cao thủ, nếu còn không thỏa mãn, đây cũng thật đúng là lòng người không đủ như rắn nuốt voi.
Về tới doanh trướng của mình, Hứa Hải Phong còn chưa ngồi nóng chỗ, Uyển Linh lại tới, nói là Lâm Uyển Nhàn đã tỉnh dậy, có việc muốn gặp hắn. Nếu là Lâm đại mỹ nhân thỉnh mời, Hứa Hải Phong chỉ có đi tới, ngoan ngoãn đi theo phía sau Uyển Linh, lại nhớ tới tòa danh trướng tràn ngập gió xuân ấm áp kia.

Phu quân tới, mời ngồi, Nhàn Linh dâng trà.
Nhìn thấy Hứa Hải Phong đến, Lâm Uyển Nhàn lập tức đón chào, hơn nữa còn là lần đầu tiên dùng cách xưng hô phu quân.
Hai người nếu đã xảy ra quan hệ, hành động cử chỉ tự nhiên cũng thân thiết rất nhiều. Hứa Hải Phong kéo tay nàng, dung nhan tuyệt thế của nàng quả thật vô cùng hấp dẫn người khác, so sánh với trước kia, không có chút nào kém sắc, ngược lại càng tăng thêm ba phần quyến rũ, tản ra mị lực càng thêm trí mạng.

Uyển nhi, nàng tìm vi phu có chuyện gì?
Hứa Hải Phong cùng nàng y ôi tại đầu giường, nhẹ giọng hỏi.
Lâm Uyển Nhàn ở trong lòng hắn ngẩng đầu lên, hỏi:
Chẳng lẽ phu quân không muốn biết thiếp thân vì sao lại căm thù Trình Anh Kiệt đến như vậy sao?


Nếu nàng muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho ta biết, nếu gặp phải lời khó nói thì cứ quên đi, khó được ta và nàng lại trở thành vợ chồng, ta còn có gì không tin được nàng sao?
Hứa Hải Phong bày ra vẻ tươi cười khoan dung, dưới sự chỉ đạo ngày đêm của Tương Khổng Minh, công phu tán gái của hắn quả nhiên tiến bộ rất xa.

Đa tạ phu quân tín nhiệm.
Lâm Uyển Nhàn cúi đầu, mà Hứa Hải Phong ánh mắt sắc bén đã nhận thấy được một tia cảm động trong đôi mắt của nàng. Trong lòng không khỏi cảm kích Tương Khổng Minh, những lời này hắn làm sao nghĩ ra, cũng do Tương Khổng Minh dạy cho hắn nói thuộc lòng, sau đó ở trường hợp thích hợp lại dùng đi ra. Hắn còn xưng bằng một cái tên đẹp đẽ: tán gái đại pháp.
Lâm Uyển Nhàn nằm trên đùi Hứa Hải Phong, nhẹ nhàng đem sự tình kể lại. Nguyên lai, sau khi Thổ Phiên quốc bị Khải Tác nhân diệt quốc, Lâm Uyển Nhàn trở thành nô lệ mất nước, cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau còn một người tỷ tỷ, chính là tứ công chúa Lâm Uyển Uẩn. Mẫu thân của tỷ muội nàng đều là người Hán, cho nên mới biết nói lưu loát Hán ngữ. Tam vương tử Khải Tác quốc đem các nàng cung dưỡng, nguyên cũng không phải có lòng tốt gì, hắn chỉ là muốn đợi các nàng trưởng thành, tống xuất kết giao với những người quyền quý.
Trước nửa tháng Đại Hán hoàng đế ngự giá thân chinh, trong Lâm An thành xuất hiện một nhóm người Hán, cầm đầu chính là Trình Anh Kiệt, bọn họ cùng Khải Tác tam vương tử mật nghị mấy ngày, đạt thành hiệp nghị bí mật. Trước khi rời đi, tam vương tử tống Lâm Uyển Uẩn đi bồi tiếp khách nhân.
Không ngờ ngày thứ hai, Lâm Uyển Uẩn bị đưa về, cũng đã tắt thở từ lâu. Trên đời này Lâm Uyển Nhàn cũng chỉ còn lại một người chị ruột sống nương tựa lẫn nhau, nhìn thấy thảm cảnh lập tức khóc đến chết đi sống lại, cẩn thận quan sát thi thể, lại phát hiện toàn thân có đầy dấu vết hành hạ, rõ ràng là bị người ngược đãi mà chết.
Sau đó nàng thăm dò khắp nơi, mới biết được người hành hung là ai, nhưng mà nàng cũng không hề có biện pháp, chỉ là lập ra lời thề độc sẽ báo thù, thẳng đến hôm qua, mới nhờ Hứa Hải Phong giúp nàng chấm dứt đoạn tâm nguyện này.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thương Thiên Phách Huyết.