Chương 46: Công chúa
-
Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến
- Thập Tứ Khuyết
- 1762 chữ
- 2020-05-09 02:59:03
Số từ: 1748
Dịch Giả: Tuế Nguyệt, Chi Lam, Nhung Tete, Ayukam
Nguồn: Sưu Tầm
Đã lâu không gặp, tật xấu tự mình đa tình của ngươi, vẫn không chịu sửa.
Có người chê cười như thế. Giang Dạ Bạch quay đầu, thấy Nhất Cửu phía sau Chu Đồ, đang nhìn nàng mỉm cười, đồng tử hình như lóe ra vô vàn tia sáng, đùa cợt, không hiểu sao lại thân thiết.
Người này từng ở trong cơ thể nàng, chứng kiến sự sống chết của nàng, làm bạn cùng ăn cùng ngủ với nàng, thậm chí còn là một nửa sư phụ dạy nàng tu chân. Nói xa lạ lại quen thuộc, nói quen thuộc lại hoàn toàn không biết, bởi vậy, giờ phút này khi thấy Nhất Cửu dùng lời nói rõ ràng là châm chọc, lại có chút rất quen thuộc nói chuyện cùng nàng, trong lòng Giang Dạ Bạch dâng lên cảm xúc thực phức tạp.
Nàng lại hít sâu, cố gắng làm cho mình giữ vững bình tĩnh, sau đó quay ra mỉm cười với hắn:
Đã lâu không gặp, ngươi cũng không thay đổi chút nào? Vẫn còn hành động châm ngòi ly gián đục nước béo cò.
Nhất Cửu da mặt dày đáp lại:
Xem ra chúng ta đều không có thay đổi gì, thật sự là một chuyện tốt.
Giang Dạ Bạch trừng mắt lườm hắn một cái, quyết định không muốn cùng người này nói lời vô nghĩa, tiếp tục truy vấn Chu Đồ:
Chu sư thúc, tánh mạng của ta, chẳng lẽ quan trọng hơn so với vạn vật dưới bầu trời này? Đáng giá để người trợ Trụ vi ngược như thế, thậm chí không tiếc tự hủy linh nguyên đọa thân vào ma đạo?
Chu Đồ nhìn chăm chú vào nàng thật lâu.
Nhất Cửu lại lần nữa khịt mũi:
Đã nói ngươi là tự mình đa…
hắn còn chưa dứt lời, Chu Đồ đã vươn một bàn tay, ý bảo hắn không cần nhiều lời. Vì thế Nhất Cửu liền ngậm miệng lại.
Tiểu Dạ Dạ, việc ta muốn làm, ngày sau ngươi sẽ hiểu được.
Ngày sau ngày sau, một kẻ hai kẻ toàn bộ đều nói với nàng là về sau! Nàng muốn là hiện tại!
Giang Dạ Bạch dãy dụa, đột nhiên không biết từ đâu dâng lên luồng sức mạnh, một phen đẩy Chu Đồ ra, từ trong lòng hắn rơi xuống.
Chu Đồ kinh hãi:
Cẩn thận!
Nhưng nàng đã từ trên trời rớt xuống, tốc độ cực nhanh, khi mắt thấy sẽ ngã tan xương nát thịt, một đạo bạch quang hình cung bay tới, nhất thời Giang Dạ Bạch cảm thấy mình ngã vào một cái đệm bông mềm mại, toàn thân dào dạt ấm áp bao quanh.
Cùng lúc đó, chiến đấu hết sức căng thẳng.
Vô số đạo linh quang ở không trung công kích nhau, màng tai bị tiếng gió chấn động run lên. Bất chấp choáng váng, Giang Dạ Bạch vừa ổn định thân mình, mới phát hiện mình không phải ngã vào trong đệm gì, mà là vừa rồi trong lúc chỉ mành treo chuông, Cảnh Nguyên dùng Bạch Nương Tử đỡ được nàng.
Mà cứ như vậy rơi vào thế đối địch, Chu Đồ không nói hai lời ra tay, giờ phút này đang cùng Cảnh Nguyên đấu cùng một chỗ, linh quang đúng là từ trên người hai người phát ra, lóe ra chói mắt, với tu vi kém cỏi của nàng, đến tột cùng hoàn toàn không nhìn ra cái gì.
Nhưng Nhất Cửu thật ra đang canh giữ thiên nhãn, sắc mặt ngưng trọng nhìn chăm chú vào hai người đánh nhau, bỗng nhiên nói:
Ta đã nói rồi người này không thể giữ lại, quả nhiên thời khắc mấu chốt gây ra vướng bận…
Nói xong sắc mặt đanh lại, phi thân lên phía trước, muốn hạ sát thủ với Cảnh Nguyên.
Vừa vọt tới nửa đường, có một bóng người chợt lóe, phi lên ngăn cản.
Nhất Cửu xem, nguyên lai là Thần cơ tiên xu, liền cười lạnh nói:
Lui ra, ngươi không phải đối thủ của ta.
Thần cơ tiên xu cũng không tức giận, ý cười trong suốt:
Ta không được, nhưng nếu là
Là cái gì?
Ba người chúng ta thì sao?
Thay nàng tiếp lời là Tần trưởng lão. Rõ ràng một khắc trước còn đang vẻ mặt bi tình muốn tự sát, đột nhiên tựa như thay đổi cả con người, quanh thân tản mát ra ánh sáng trang nghiêm. Nhất Cửu kinh hãi trong lòng, thầm kêu một tiếng không tốt, dưới chân đã bị một sức mạnh lớn trói chặt.
Hắn cúi đầu vừa thấy, không biết khi nào thì có thêm một cái kết ấn bên trên, mà mình đúng là một bước tiến vào bên trong kết ấn.
Trúng kế !
Hắn lập tức nghĩ tới điểm này, nhưng đã không kịp. Hai vị trưởng lão cùng Thần cơ tiên xu ba người bên kia đã khởi động trận pháp, ba đạo lam quang dựng lên, chặt chẽ khóa hắn ở trong trận.
Không trung, Cảnh Nguyên cùng Chu Đồ đánh ra bảy bảy bốn mươi chín loại pháp thuật, Cảnh Nguyên bị một tia sáng đâm trúng, tử bào trên người nháy mắt tan thành tro bụi, mà người kia cũng xoay người một cái, từ không trung hạ xuống, trên mặt đất lăn vài chục vòng mới dừng lại.
Chu Đồ cười lạnh nói:
Tư chất của ngươi quả nhiên hơn người, ngắn ngủn năm năm đã có tu vi như thế. Đáng tiếc, vẫn là quá non !
Cảnh Nguyên phun ra một ngụm máu. Màu máu đen như mực, cho thấy bị thương không nhẹ.
Chu Đồ nói:
Ngay cả sư phụ ngươi giờ phút này cũng đã không phải đối thủ của ta, ngươi dựa vào đâu mà tự tin lớn đến mức cho rằng có thể đơn thương độc mã đối phó ta? Vừa rồi một kiếm kia đã đâm thủng ngũ phách[1] của ngươi, ta xem ngươi cầm cự tới lúc nào thì tiêu tán!
Cảnh Nguyên lại phun ra một ngụm lớn máu đen, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt cũng bắt đầu tan rã, đúng là điềm báo thoát hồn.
Thần cơ tiên xu vội vàng bỏ mặc trận pháp thi triển đến một nửa, bay đến bên người hắn gấp giọng nói:
Cảnh Nguyên ngươi sao rồi?
Nàng bên này mới vừa đi, bên kia Nhất Cửu liền phá trận mà ra, tay áo vung lên, cát bay đá chạy, vô số khối đá khổng lồ nện xuống hai vị trưởng lão, trong đó một khối tránh cũng không thể tránh, vừa vặn nện trên lưng Tần trưởng lão, Tần trưởng lão cũng vụt ngã xuống, nhị trưởng lão vội đi thăm dò xem nói:
Đại sư huynh!
Ha ha ha ha ha…
Chu Đồ thấy tình trạng như vậy, giương giọng cười to,
Tần Hòe ơi Tần Hòe, ngươi cũng có ngày hôm nay!
Tần trưởng lão buồn bã nói:
Thục Sơn ta đối đãi ngươi không tệ, tiên sư lại đối với ngươi bồi đắp tài năng, ngươi vì sao làm phản, dấn thân vào ma tộc, diệt giới chúng ta?
Nhất Cửu che miệng mà cười, hắn tuy rằng giờ phút này là thân nam nhi, nhưng rất nhiều động tác vẫn là khá là quyến rũ:
Không như vậy, sao có thể cưới công chúa của tộc ta đây?
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi.
Công chúa?
Tần trưởng lão thất thanh hô lên,
Ngươi muốn kết hôn với công chúa ma tộc?
Sắc mặt Chu Đồ âm trầm, nhưng đôi mắt lại đột nhiên sáng lên:
Phải.
Trong lòng Giang Dạ Bạch run lên, không biết vì sao, bỗng nhiên dự cảm có điềm xấu. Quả nhiên, ngay sau đó, Nhất Cửu liền quay đầu về phía nàng, ha ha cười hỏi:
Tiểu Dạ Dạ đáng yêu của chúng ta, ngươi có muốn biết công chúa ma tộc ở nơi nào hay không?
Giang Dạ Bạch ở trên Bạch Nương Tử kìm lòng không đậu bắt đầu run run, có chút ngồi không xong, thanh âm của nàng cũng phát run theo:
Nghe nói… Nàng bại bởi Sùng Hương, đã chết.
Sai, sai, sai. Công chúa của ma tộc ta, làm sao có thể chết?
Nhất Cửu đắc ý,
Đừng nói vạn thần rủa, cho dù vạn vạn thần, cũng chỉ tính là cái rắm.
Một chữ cuối cùng, cơ hồ là đè nặng đầu lưỡi nói ra, vô cùng mềm nhẹ, cũng không kém bén nhọn.
Vì thế trong lòng Giang Dạ Bạch dự cảm xấu càng sâu, cắn cắn môi dưới, lắp bắp hỏi:
Không, chẳng lẽ… Ngươi muốn nói cho ta biết, công chúa kia là, là là… Ta?
Ánh mắt nàng hồ nghi nhìn mặt Chu Đồ, sau đó nghe được xì một tiếng, cũng là Nhất Cửu vừa cười :
Đã bảo ngươi phải sửa tật xấu tự mình đa tình này…
Không phải nàng?
Thật tốt quá!
Bên này vừa mới buông lòng, vì câu thứ hai của hắn lại lập tức co thắt
Uổng ngươi là nữ nhi của công chúa, mà nửa phần trí tuệ của công chúa cũng chưa kế thừa được, cho nên nói máu loài người chính là dơ bẩn, làm cho huyết mạch của công chúa không sạch sẽ …
Những lời nói tiếp theo, Giang Dạ Bạch rốt cuộc không có nghe thấy.
Ánh mắt nàng mở rất lớn, trong đầu trống rỗng.
Chỉ có một sự thật, vô cùng tàn khốc lại chân thật hiện ra trước mặt
Công chúa ma tộc… Là mẫu thân… của nàng…
Không! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Đây không phải sự thật! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: rõ ràng hẳn là viết giai đoạn đại cao trào kích tình mênh mông
Nhưng vì sao ta lại thủy chung tĩnh tâm không đến?
Ai…
Quả nhiên, khỏe mạnh mới là thứ quan trọng nhất trên thế giới này
16 hôm nay lại không thể nào ăn cái gì (+﹏+)~
[1]Ngũ phách : hồn phách của con người – Cảnh Nguyên bị đánh tan 5 phách.
Ayu: chương trc thì tận 8 trang word, chương này lại chỉ có 5 trang =_=’