Chương 47: Thức tỉnh
-
Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến
- Thập Tứ Khuyết
- 2863 chữ
- 2020-05-09 02:59:03
Số từ: 2849
Dịch Giả: Tuế Nguyệt, Chi Lam, Nhung Tete, Ayukam
Nguồn: Sưu Tầm
Ký ức năm mười sáu tuổi nhanh chóng thoáng hiện, khuôn mặt mẫu thân hiện lên rõ ràng trong đầu.
Dáng vẻ nàng ôn nhu cười yếu ớt; dáng vẻ nàng đập bàn khóc lóc om sòm; dáng vẻ nàng thông minh xảo quyệt; dáng vẻ nàng ra vẻ rộng lượng…
Mẫu thân của nàng, mặc dù có khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, nhưng tính cách cũng chẳng khác gì một nữ tử bình thường, hơn nữa theo thời gian thay đổi, nếp nhăn trên mặt cũng càng ngày càng nhiều…
Một nữ tử bởi vì trượng phu uống rượu mà giận dữ, bởi vì con cá mình nuôi đã chết mà vụng trộm rơi lệ, bởi vì mấy bộ xiêm y xinh đẹp liền vui vẻ ra mặt… Người, dĩ nhiên là công chúa ma tộc?
Làm sao có thể? Không thể nào!
Không thể nào…
Giang Dạ Bạch thì thào,
Mẹ ta ngay cả thêu hoa cũng làm bị thương tay mình, nuôi mười con cá thì chết chín con, còn bị người ta lừa bỏ vốn đi buôn bán mất cả vốn gốc…
=))
Trong mắt Nhất Cửu hiện lên lửa giận, hừ lạnh nói:
Cho nên nói, loài người các ngươi ti bỉ vô sỉ, biến công chúa của tộc ta thành bộ dáng gì nữa !
Biến? Có ý tứ gì? Giang Dạ Bạch đang khó hiểu, Nhất Cửu vỗ vai Chu Đồ nói:
Xem, thiên nhãn lập tức sẽ mở hoàn toàn!
Theo một chữ cuối cùng, cái khe trên trời chợt trấn động, sau đó, toàn bộ bầu trời đều sáng lên theo, ánh lửa đỏ rực từ trên trời giáng xuống, bắn tung tóe trên mặt đất, sấm sét sáng ngời.
Tuy rằng thân ở không trung, nhưng Giang Dạ Bạch có thể cảm giác được chấn động ở mặt đất, trong không khí nơi nơi đều là hương vị hư thối cùng huyết tinh, xông vào xoang mũi, vừa ẩm ướt vừa nóng.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ!
Chẳng lẽ trơ mắt nhìn ma tộc cắn nuốt nhân giới?
Giang Dạ Bạch đột nhiên nghĩ tới mẫu thân của nàng, lúc này bắt lấy Bạch Nương Tử hô:
Ta muốn về nhà! Mau đưa ta về nhà!
Bạch Nương Tử bất vi sở động.
Nàng đành phải nhìn qua Cảnh Nguyên đang hấp hối, nhịn không được khóc thành tiếng:
Cảnh Nguyên… Ta, ta muốn về nhà…
Cái bóng màu hồng lóe qua trước mắt, trong nháy mắt Chu Đồ đã đi tới trước mặt, một tay kéo nàng từ trên Bạch Nương Tử đến, ôm vào lòng ôn nhu nói:
Chờ chúng ta nhận được công chúa, liền mang ngươi quay về Ma giới. Đó mới là nhà của chúng ta.
Giang Dạ Bạch không chút suy nghĩ, liền vung một cái tát qua.
Mà Chu Đồ nhưng lại không trốn, cứ thế đã trúng một cái tát này.
Bà cô đây rành rành cốt nhục con người 10 tháng mang thai, không giống với kẻ phản bội như ngươi! Ngươi phải làm ma làm yêu, cứ việc đi, không động chạm ta, cũng đừng vội liên lụy đến mẹ ta!
Giang Dạ Bạch nói vô ích, lại đẩy hắn ra, thả người nhảy xuống.
Nàng giờ phút này cách mặt đất đến hơn mười trượng, ngã xuống không chết cũng sẽ gãy tay gãy chân, có lẽ là Chu Đồ hai lần bị cự tuyệt đã có tức giận, bởi vậy thấy nàng lại nhảy, cũng chỉ là mắt lạnh nhìn, không đi cứu nữa.
Những người khác lại đều tự thân khó bảo toàn.
Khi mắt thấy Giang Dạ Bạch sẽ va đập mạnh với mặt đất, lam quang hiện ra, lúc này đây, cũng là Nhất Cửu ra tay cứu giúp. Hắn xách cổ áo của nàng, chờ sau khi hai chân vững vàng rơi xuống đất, liền đem nàng quăng một cái, lạnh lùng nói:
Ngươi muốn sống, không dễ dàng như vậy, muốn chết, nhưng cũng rất khó.
Ngươi đến tột cùng muốn thế nào?
Giang Dạ Bạch trợn mắt nhìn.
Ma vương có mệnh, phải mang ngươi và công chúa về cùng nhau. Cho nên, ngươi hãy ngoan ngoãn ở đây cho ta, xem hết trận tuồng này đi.
Nhất Cửu nói xong, viu viu vài tiếng ở bên cạnh nàng thiết hạ kết giới. Giang Dạ Bạch thấy như có rất nhiều dây thừng vô hình bay lại đây, trói mình thật chặt, không thể động đậy chút nào.
Buông buông!
Nàng ra sức giãy dụa.
Nhất Cửu không lại để ý tới, nói với Chu Đồ:
Thiên nhãn đã mở, mất đi lưới trời bảo hộ, đường Tu La nháy mắt sẽ thành, đại quân của tộc ta lập tức đi ra. Hiện tại nhanh chóng dọn dẹp, một kẻ cũng không thể buông tha, trước lúc Vương đến cần phải thu thập xinh đẹp sạch sẽ.
Chu Đồ gật gật đầu:
Còn công chúa thì sao?
Công chúa đã mang lại đây.
Cơ hồ là Nhất Cửu vừa dứt lời, xa xa liền bay tới một đạo hồng quang, dừng ở bên người hắn.
Trong kết giới Giang Dạ Bạch lập tức hét rầm lêm:
Mẹ!
Mẫu thân của nàng, Liễu Diệp, đang bị một Nhất Cửu khác Ngôn Sư Thải giữ lấy, vẻ mặt hoảng sợ:
Dạ Bạch! Dạ Bạch, đây là có chuyện gì vậy?
Nhất Cửu ngoéo tay một cái, Ngôn Sư Thải liền biến mất, sau đó xoay người, quỳ xuống trước mặt Liễu Diệp:
Ma sử Nhất Cửu, bái kiến công chúa.
Công cái đầu ngươi!
Liễu Diệp một cước bay lên, chính xác đá vào trên đầu hắn,
Đi chết đi, đi chết đi, các ngươi là ai? Sao bắt ta tới đây? Trời, gặp quỷ, đây là xảy ra chuyện gì? Còn có Dạ Bạch, ngươi làm gì ở đây? Người kia là Cảnh Nguyên sao? Hắn sao lại bộ dạng như sắp chết?
Liễu Diệp…
Run run kêu gọi, Chu Đồ chạy như bay, gần ngay trước mắt.
Chu Đồ chăm chú nhìn nữ tử mong nhớ ngày đêm, biểu tình trên mặt vừa chua xót vừa kích động:
Liễu Diệp… Ta, chúng ta… Rốt cục lại gặp lại …
Liễu Diệp cũng kinh ngạc nhìn lại Chu Đồ.
Trong mắt Chu Đồ lập tức nhấp nhoáng lệ quang:
Liễu Diệp… Nhiều năm như vậy … Nhiều năm như vậy a… Chúng ta rốt cục… gặp lại …
Biểu tình Liễu Diệp thay đổi liên tục, môi đỏ mọng khẽ nhếch, chậm rãi nói:
Ngươi là ai ?
Phốc! Mặc dù ở dưới tình trạng như thế, Giang Dạ Bạch vẫn không nhịn được cười.
Nhất thời mặt Chu Đồ tái nhợt, cả người hắn chấn động thật mạnh,
Nàng không nhận ra ta ?
Bệnh thần kinh, già đầu còn mặc cát phục[1], còn tự cho mình là chú rể!
Liễu Diệp cực khinh thường liếc mắt nhìn hắn, mặc kệ hắn thấp thỏm, quay đầu nhìn lại Cảnh Nguyên,
Này, tiểu tử, ngươi đã chết chưa hả?
Cảnh Nguyên vẻ mặt mê man ngẩng đầu, tuy rằng suy yếu đến cực điểm, nhưng vẫn hướng nàng nở nụ cười:
Nhạc mẫu đại nhân…
Trong lòng Giang Dạ Bạch run lên.
Nhạc mẫu đại nhân cái đầu! Ta còn chưa tính với ngươi cái bức thư từ hôn kia đâu!
Liễu Diệp quả nhiên cũng không hoà nhã đối với hắn, mắng xong hắn lại đi mắng Nhất Cửu,
Đồ ẻo lả nhà ngươi rốt cuộc muốn làm sao? Vì sao túm ta đến nơi đây?
Trên mặt Nhất Cửu tươi cười không thay đổi:
Công chúa đã quên mình là ai, nhưng không vấn đề gì, ngài rất nhanh có thể nhớ lại.
Nhớ tới cái gì?
Liễu Diệp mới hỏi một câu như vậy, đột nhiên tất cả hồng quang trên trời đều hội tụ lại cùng nhau, sau đó hướng nàng đánh xuống.
Giang Dạ Bạch ở một bên lập tức che mắt mẹ ơi, thế này cũng quá thảm ! So với lúc trước Quỳnh Hoa đánh nàng, còn mạnh hơn một ngàn lần một vạn lần a!
Hồng quang ở trên người Liễu Diệp nổ tung, Giang Dạ Bạch vốn tưởng rằng mẫu thân khẳng định sẽ giống mình lúc trước biến thành cháy sém, kết quả, sau khi hào quang tan hết, Liễu Diệp vẫn hoàn hảo đứng tại chỗ, da thịt tuyết trắng tóc dài xanh sẫm.
Giang Dạ Bạch mờ mịt chớp chớp mắt.
Liễu Diệp cũng thực mờ mịt, mờ mịt qua đi còn lại là nổi giận:
Làm cái quỷ gì! Vừa rồi đó là cái gì…
Còn chưa nói hết, một đạo bạch quang đột nhiên tập kích đến, chặn ngang một tầng.
Nhất Cửu cùng Chu Đồ nhất tề lắp bắp kinh hãi, trăm miệng một lời nói:
Buông công chúa ra!
Quả cầu bạch quang ở đầu ngón tay Cảnh Nguyên biến ảo thành, rõ ràng Cảnh Nguyên đã muốn đứng cũng không đứng lên nổi, ngoài dự kiến của mọi người ngay lúc này nắm lấy cổ Liễu Diệp.
Cái này, ngay cả Giang Dạ Bạch cũng nóng nảy:
Cảnh Nguyên, ngươi muốn làm gì?
Đem lửa ma thu hồi đi.
Cảnh Nguyên lạnh lùng phân phó.
Trên trán Chu Đồ nổi gân xanh:
Ngươi nói cái gì?
Không muốn công chúa của các ngươi lại chết lần nữa, mau ra lệnh lửa ma đình chỉ công kích.
Chỉ bằng ngươi sao?
Nhất Cửu nhíu mày,
Đừng quên, ngươi tự thân cũng khó bảo toàn, còn muốn giết nàng ấy?
Nếu ngươi không tin, có thể thử xem. Ta đếm một đến ba, nếu còn có một ngọn lửa ma tồn tại, nàng sẽ chết ngay lập tức.
Biểu tình Cảnh Nguyên thực trấn định, tay kề ở trên cổ Liễu Diệp cũng thực ổn định, mà ánh mắt của hắn, lại sắc bén như là mũi băng nhọn, làm cho người ta cảm thấy bị đe dọa.
Liễu Diệp trong lòng hắn, cũng không biết là bị dọa, hay là quá giận, cứ như vậy vẫn không nhúc nhích, hoa dung thất sắc.
Một…
Cảnh Nguyên bắt đầu đếm.
Nhất Cửu cùng Chu Đồ nhìn nhau, cả hai đều do dự.
Hai.
Nhất Cửu giật mình, Chu Đồ vội vàng khẩn trương đè hắn lại.
Cảnh Nguyên nhấc mi,
Ba…
Vừa phát ra âm thanh, hoa lửa vẩy ra khắp nơi trên trời đồng thời biến mất, trong trời đất từ cực độ hỗn loạn lập tức biến thành cực độ yên tĩnh.
Cảnh Nguyên nở nụ cười:
Tốt lắm. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Lửa ma đã thu. Ngươi mau thả công chúa!
Chu Đồ cắn răng nói.
Bước tiếp theo, vá trời.
Ngươi nói cái gì?
Ta nói, vá trời lại. Nếu không, nàng sẽ chết.
Trên tay Cảnh Nguyên dùng sức, Liễu Diệp liền phát ra một tiếng hét thảm, có vẻ vô cùng thống khổ.
Ngươi!
Chu Đồ tức giận đến cực điểm, nhưng cũng không có biện pháp, đành phải bình tĩnh nói,
Ngươi không thể ép buộc. Thiên nhãn đã mở, thiên giới đã vỡ, làm sao lấp vá được?
Không được sao? Vậy nàng sẽ chết.
Ánh mắt Cảnh Nguyên lãnh khốc đầy đủ thuyết minh rằng tuyệt không dàn xếp đường sống.
Chu Đồ giận đến giơ chân, Nhất Cửu ở bên ngăn hắn lại nói:
Ngươi đừng đầu trận tuyến đã tự loạn. Cứ mặc cho hắn động thủ.
Nói xong, nhìn chằm chằm Cảnh Nguyên cười lạnh,
Ra tay đi, ta không tin, một con người như ngươi có thể giết chết được công chúa. Năm đó Sùng Hương cũng không thể làm được, ngươi làm thật cho ta xem.
Chu Đồ đơn giản cũng mặc bất cứ giá nào,
Đúng! Nhất là ngũ phách của người đã tiêu tán, xem ngươi với một phách cuối cùng này có thể giãy dụa được bao lâu!
Cảnh Nguyên cười càng phát ra trấn định tự nhiên:
Tốt. Trợn to mắt chó của các ngươi, xem cho rõ.
Bạch Nương Tử theo đầu ngón tay hắn lại lần nữa bay lên, bay múa vòng quanh Liễu Diệp, biểu tình Liễu Diệp thoạt nhìn vừa mờ mịt vừa thống khổ.
Chu Đồ mấy độ muốn tiến lên, đều bị Nhất Cửu bắt lấy:
Ngươi phải tin tưởng công chúa. Đừng xem thường ma tộc.
Ta chỉ là tức khí, chẳng qua chỉ là một tiểu tử mà kiêu ngạo như thế!
Nhất Cửu âm trầm nghiêm nghị nói:
Gấp cái gì, rồi sẽ tới thời điểm hắn rơi vào tay chúng ta, đến lúc đó ngươi muốn tra tấn như thế nào, thì tra tấn thế ấy.
Liễu Diệp ở dưới Bạch Nương Tử quay chung quanh kêu rên, chọc Chu Đồ một trận kinh hoàng.
Đúng lúc này, Giang Dạ Bạch đột nhiên thấy trên người buông lỏng, dây thừng vô hình giống như không biết chạy đi đâu, nàng không chần chờ, lập tức liền xông đến chỗ Cảnh Nguyên. Cảnh Nguyên vốn suy yếu, hơn nữa hết sức chăm chú ở trên người Liễu Diệp, vô ý bị nàng xô ngã xuống đất.
Thả mẹ ta ra!
Giang Dạ Bạch cắn xuống cánh tay hắn. Máu tươi lập tức ào ạt chảy ra, nàng bị nghẹn ho khan.
Cứ việc như thế, Cảnh Nguyên vẫn không buông Liễu Diệp ra, chỉ là thần sắc phức tạp liếc nhìn Giang Dạ Bạch một cái, không nói gì, tiếp tục nhìn chằm chằm Chu Đồ cùng Nhất Cửu.
Giang Dạ Bạch lại chửi lại đánh:
Buông mẹ ta ra! Khốn khiếp! Ngươi buông người ra!
Nhưng mặc kệ nàng cắn như thế nào đánh như thế nào, thậm chí cắn khắp cả cánh tay Cảnh Nguyên, Cảnh Nguyên cũng không buông tay.
Sau một thời gian đồng tử Liễu Diệp tan rã, hoàn toàn căng cứng.
Chu Đồ cả kinh:
Công chúa!
Không thể nào…
Nhất Cửu cũng là vẻ mặt bất khả tư nghị,
Không thể nào! Ngươi không thể thật sự giết được công…
Mới nói đến đây, Liễu Diệp đột nhiên lại mở mắt, hơn nữa nguyên bản con ngươi nâu đen biến thành đỏ như máu, làm tất cả mọi thứ quanh mình đều ánh thành màu đỏ.
Giang Dạ Bạch theo bản năng buông Cảnh Nguyên ra, ngây ngẩn nhìn mẫu thân mình, thử gọi một tiếng:
Mẹ?
Hai tay Cảnh Nguyên từ trên gáy Liễu Diệp chảy xuống, người của hắn cũng lệch xuống theo, tựa như một đống quần áo rơi xuống trên mặt đất, không một tiếng động.
Trong lòng Giang Dạ Bạch nhảy dựng, vội vàng thò tay đi kéo tay áo hắn:
Cảnh Nguyên?
Một làn khói trắng từ từ lượn lờ theo trong mũi hắn bốc lên, ngay cả Giang Dạ Bạch tu vi còn thấp, cũng nhìn ra đây là một phách cuối cùng của Cảnh Nguyên, sau khi kiên trì lâu như vậy rốt cục tan rã.
Không biết vì sao, nước mắt của nàng lập tức rớt xuống.
Cảnh… Nguyên?
Nàng kéo kéo ống tay áo của hắn,
Ngươi, ngươi… Ngươi đừng làm ta sợ… Cảnh Nguyên?
Hắn đã chết sao?
Cứ như vậy mà chết?
Cái gì cũng chưa nói với nhau cái gì cũng chưa giải thích đã chết?
Đương lúc Giang Dạ Bạch hết sức hỗn loạn, Liễu Diệp lại đứng lên, ánh mắt đầu tiên là ở trên mặt Nhất Cửu và Chu Đồ, sau đó ngẩng đầu chuyển hướng nhìn bầu trời.
Bầu trời giờ phút này, tuy rằng lửa ma đã thu, nhưng vẫn là một cái lỗ hổng lớn tối như mực, bên kia lỗ hổng, có khói đặc cuồn cuộn không ngừng thổi vào, đến chỗ nào, hoa cỏ nháy mắt khô héo, nước sông bốc hơi, động vật hư thối suy kiệt…
Đây là chướng khí của ma tộc, bọn họ đang dùng lực lượng cường đại đáng sợ này, phá hủy tất cả.
Liễu Diệp đều thu hết thảy vào đáy mắt, sau đó nhẹ nhàng, thản nhiên, như đã trải qua ngàn năm, lại lần nữa quay đầu tang thương thở dài:
Quả nhiên… Tất cả lại tái diễn…
Nhất Cửu lập tức bước lên phía trước hành lễ nói:
Công chúa, ngươi tỉnh rồi!
Liễu Diệp chuyển mắt nhìn hắn:
Tiểu Nhất, ngươi lớn như vậy …
Nhất Cửu lộ ra sắc mặt mừng như điên,
Công chúa, ngươi còn nhớ rõ ta!
Năm đó ta ra đi, ngươi bất quá cao đến đầu gối…
Đúng vậy, công chúa!
Nhất Cửu quỳ rạp xuống đất, cúi đầu khóc lớn,
Ba trăm năm ! Công chúa, ba trăm năm, Nhất Cửu rốt cục tìm được người trở về !
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương tiếp theo, nguyên căn công đạo.
[1] Cát phục : Áo cưới, áo hỉ.