Chương 13: Nút thắt từ dầu ăn bẩn


Mà phòng thẩm vấn thì hoàn toàn khác xa, bởi vì người bước vào phòng thẩm vấn chỉ có kẻ bị tình nghi liên quan đến vụ án. Cấu tạo của phòng thẩ8m vấn khá phức tạp, được chia thành hai khu vực, khu thẩm vấn và khu trói kẻ bị tình nghi, ở giữa có một song sắt ngăn cách. Khu thẩm vấn là k3hu vực cảnh sát thực hiện thẩm vấn và ghi chép, bình thường sẽ có bố trí máy tính, bàn làm việc, ghế sô pha và ghế ngồi vân vân. Còn khu trói 9kẻ bị tình nghi chỉ có một thứ...
ghế hùm
.

Ghế hùm vốn là một dụng cụ tra tấn đặc biệt trong xã hội cũ, nó sẽ đè một nguồn lực mạnh 6đến mức con người không thể chịu nổi lên hai chân và khớp xương đầu gối để hành hạ, tra hỏi người bị tra tấn. Thế nhưng từ sau khi Cộng hòa Nh5ân dân Trung Hoa mới được thành lập, loại dụng cụ tra tấn này đã bị xóa bỏ.

Loại
ghế hùm
được sử dụng trong Công an là do nội bộ chúng tôi gọi vui thôi, chủ yếu là để hù dọa kẻ bị tình nghi, chứ không có công dụng như đã nói ở trên.

Anh nói tiếp đi.
Cho dù thường là người bình tĩnh nhất, giọng nói của anh Minh cũng đã để lộ sự hưng phấn.
Lý Đông nuốt ngụm nước bọt:
Thường ngày tôi lên chợ thu mua heo chết, heo bệnh hoặc là một số loại heo không thể ăn, sau đó kéo đến chỗ của Tạ Văn Lạc để chế biến. Sau khi chế biến thành dầu, anh ta sẽ đưa đến cho tôi, sau đó tôi lại bán cho các chủ quán khác.


Bình thường anh dùng gì để vận chuyển thịt heo đó?
Anh Minh lấy lại bình tĩnh, mở miệng hỏi.
Thật ra loại
ghế hùm
này là một cái ghế sắt được cố định trên mặt đất, ở dưới ghế có hai cái cùm chân hình tròn, có thể cố định chân của người ngồi ghế. Ở vị trí hai tay có hai cái vòng sắt có thể co gập, dùng để khống chế hai tay của kẻ bị tình nghi. Trên chỗ tựa lưng của ghế có treo một sợi dây, mục đích là để cột cả người của kẻ bị tình nghi vào lưng ghế, tránh cho đối phương tự mình hại mình. Loại ghế này có thể trói chặt kẻ bị tình nghi lại, vì vậy người ngồi trên ghế sẽ rất khó chịu. Dựa theo yêu cầu hiện giờ của Bộ Công an,
ghế hùm
là thiết bị nhất định phải có trong phòng thẩm vấn của đội cảnh sát hình sự địa phương.
Lúc này Lý Đông đã bị trói gô trên
ghế hùm
.

Cảnh sát, có cần phải làm như vậy không, tôi chỉ phạm một tội rất nhỏ thôi mà!
Lý Đông ngồi trên ghế với vẻ mặt đưa đám, trơ mắt nhìn mấy người cảnh sát cùm chân mình lại.
Lý Đông gật đầu thật mạnh, sau đó mở miệng nói:
Tôi còn nhớ hai năm trước, tôi thuê một gian hàng trong quảng trường bia của thành phố để bày quán. Sau khi được người ta giới thiệu, tôi quen với một người bạn tên là Tạ Văn Lạc. Anh ta nói trước đây nhà mình đã từng mở một xưởng ép dầu, thấy quy mô của quán chúng tôi lớn, lại dùng nhiều dầu đến vậy nên muốn hợp tác với tôi mở một nhà máy nấu dầu loại nhỏ.

Nghe thấy ba chữ
Tạ Văn Lạc
, đôi mắt của tôi không kìm được mà chớp một cái.
Anh Minh nghe đến đây thì xoay người liếc nhìn chúng tôi, vẻ mặt trở nên dịu hơn rất nhiều.

Đã biết, chủ nhiệm Lãnh.
Diệp Thiến nghiêm túc gật đầu, sau đó đặt hai tay lên bàn phím.
Anh Minh lấy ra vài điếu thuốc từ trong túi, phát cho mỗi người chúng tôi, sau đó mở miệng hỏi Lý Đông:
Anh có biết công an tìm anh là vì chuyện gì không?


Biết chứ!
Lý Đông gật đầu như gà con mổ thóc.

Cô có biết dùng phần mềm ghi chép không?
Anh Minh chỉ vào cái máy tính bên cạnh.

Biết, thưa chủ nhiệm Lãnh.
Diệp Thiến như bắt được một cọng cỏ cứu mạng.

Được, vậy cô mở phần mềm ghi chép lên, hôm nay tôi không viết tay.
Anh Minh đóng nắp bút máy lại.

Theo chúng tôi được biết, không phải ở đó là trại nuôi heo sao?
Anh Minh hỏi.

Trại nuôi heo chỉ là để che mắt thôi. Chúng tôi đào một tầng hầm trong nhà anh ta, bình thường đều nấu dầu ở đó.

Nghe đến đây, mặt của Lão Hiền trở nên đỏ bừng, cảm xúc kích động hiện rõ mồn một trên mặt anh ta. Xưởng nấu dầu nằm ở tầng hầm tự xây, điều này có thể giải thích tại sao trên giày của nạn nhân lại có thành phần đá gốc.
Anh Minh không để ý đến anh ta mà lấy giấy và bút ra.
Ngoại trừ mấy người trong phòng chúng tôi, những cảnh sát điều tra khác đều rất thức thời bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
Quay đầu liếc nhìn Diệp Thiến không có dấu hiệu sẽ rời khỏi, tôi mở miệng hỏi:
Cô còn đứng ở đây làm gì?


Không làm gì, chỉ nhìn thôi.
Diệp Thiến đáp với vẻ mặt vô tội.

Cô có hiểu quy định không vậy? Với vụ án thế này, toàn bộ quy trình thẩm vấn đều là do phòng của chúng tôi thực hiện.
Tôi ở bên cạnh nhắc nhở.

Tôi biết mà. Mấy người cứ hỏi chuyện của mấy người, tôi ở bên cạnh nghe cũng không được sao?
Diệp Thiến ngụy biện nói.

Vâng.
Diệp Thiến hưng phấn đi đến bên cạnh anh Minh, thuần thục bật máy tính lên.

Hóa ra là nhà có quan hệ!
Tuy rằng không biết mình có tính là nhà có quan hệ hay không, thế nhưng tôi vô cùng khinh thường loại người như vậy, thế nên tôi lại càng cảm thấy phản cảm với con nhỏ không biết trời cao đất rộng trước mắt.

Vậy Diệp Thiến, lúc tôi đặt câu hỏi thì cô không được phép chen miệng vào, chỉ tập trung ghi chép thôi. Hiểu chưa?
Anh Minh thiện ý nhắc nhở.

Ngoại trừ chuyện này thì còn chuyện gì khác nữa không? Anh nghĩ kỹ lại xem.
Anh Minh dùng tay vỗ lên vai của Lý Đông.

Không còn, tôi chưa từng làm chuyện gì phạm pháp cả. Nếu không phải bị bạn bè lôi kéo thì tôi cũng sẽ không làm chuyện như thế này.
Đầu của Lý Đông lắc như trống bỏi.

Nghĩ thật kỹ lại cho tôi!
Tôi hét to với Lý Đông.
Lý Đông hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:
Lúc đó trong tay tôi có một số tiền để dành, nhà của Tạ Văn Lạc có chỗ, hơn nữa anh ta còn ở trong thôn của thành phố Động Sơn, bên đó hoàn toàn không có người đến điều tra. Vì vậy tôi lập tức đồng ý làm, thế là vẫn làm cho đến bây giờ.


Chỗ nấu dầu ở đâu?
Anh Minh đút hai tay vào túi, cúi đầu nhìn Lý Đông.

Ở ngay trong nhà của Tạ Văn Lạc.
Lý Đông nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua anh Minh.

Vậy anh nói xem.
Anh Minh đứng dậy đi đến trước mặt anh ta.

Có phải là chuyện tôi nấu dầu bẩn không?
Lý Đông ngẩng đầu nhìn anh Minh, hỏi với vẻ thăm dò.

Dầu bẩn?
Anh Minh nghe đến đây thì dừng bước, nhíu mày lại.

Được, cô ở đây ghi chép cho hết đi, chúng tôi đi một lúc rồi quay lại.
Nói xong, anh Minh nháy mắt với ba người chúng tôi rồi rời khỏi phòng thẩm vấn.
Một tiếng sau, chiếc xe van của Lý Đông được lái vào trong sân của phòng chúng tôi.
Chiếc van này có màu đỏ, hiệu Wuling Sunshine. Trong xe chỉ có buồng lái và ghế phụ là còn có chỗ để ngồi, những chiếc ghế khác đều đã bị gỡ xuống, nhằm tăng tối đa lượng hàng hóa có thể vận chuyển.

Chính là chiếc xe van nhỏ của tôi.
Lý Đông thành thật trả lời.

Ngày 14 tháng 7 anh có lái xe không? Anh nhớ lại thật kỹ xem.
Anh Minh lấy một điếu thuốc ra, châm lửa rồi nhét vào miệng Lý Đông.
Lý Đông ngậm thuốc lá, hút hai lần, nhíu mày cẩn thận nhớ lại:
Ngày 14 tháng 7? Tháng 7? Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, ngày 13 tôi vừa đưa heo cho Tạ Văn Lạc, ngày 14 thì xe đang ở chỗ của anh ta.


Bị công an mấy anh thu lại rồi.
Lý Đông thở dài trả lời.

Cô có biết ai giữ chìa khóa xe không?
Anh Minh quay đầu nhìn Diệp Thiến đang đánh máy ở bên cạnh.

Ở chỗ của đại đội trưởng Từ.
Diệp Thiến nhìn không chớp mắt vào máy tính, miệng đáp.

Thật sự không có.
Bị tôi quát như vậy, Lý Đông có vẻ sắp khóc thật.
Anh Minh đưa lưng về phía tôi, nâng tay trái lên ra hiệu tạm dừng cho tôi:

Được, vậy nói chuyện anh nấu dầu bẩn trước đi.

Giữa lúc tôi và cô ấy còn đang tranh luận, anh Minh quay đầu nhìn về phía chúng tôi:

Cô tên là Diệp Thiến đúng không? Đại đội trưởng Từ là chú dượng của cô sao?


Đúng vậy, thưa chủ nhiệm Lãnh.
Diệp Thiến sùng bái nhìn anh Minh.

Hai người còn chia nhau chạy chiếc xe này sao?


Cả nhà Tạ Văn Lạc sống dựa vào một mình anh ta, anh ta làm gì có dư tiền để mua xe. Bình thường đều là do tôi đưa thịt heo đến, sau khi nấu dầu xong thì anh ta sẽ chở dầu đến cho tôi. Sau khi đưa thịt heo đến, tôi sẽ để xe lại trong sân nhà anh ta, còn tôi thì tùy ý bắt một chiếc xe trên đường cao tốc để về nhà, như vậy cũng tiện hơn.


Chìa khóa xe của anh đâu?
Anh Minh nghiêng đầu hỏi.
Nghe thấy vậy, tôi vội vàng kéo cửa xe kế bên chỗ ngồi của tài xế ra, sau đó thò đầu vào trong.

Thật sao, có thật sao.
Tôi vừa vỗ mạnh vào ghế bên cạnh tài xế vừa kêu lên.
Lão Hiền thuần thục mở hộp, lấy một ống thủy tinh ra, sau đó vô cùng cẩn thận lấy mẫu để kiểm nghiệm. Tôi siết chặt hai tay, nhìn chăm chú vào mỗi một hành động của anh ấy.
Lão Hiền mặc bộ đồ kiểm nghiệm rất kín, đeo găng tay cao su đi đến trước xe, cẩn thận tìm kiếm manh mối trong xe bằng đèn pin led siêu sáng. Anh ấy đi quanh xe tìm một vòng, sau đó kéo khẩu trang xuống nói với chúng tôi:
Chiếc xe này được nâng cao sàn xe trong quá trình thiết kế, dẫn đến việc phần giữa sàn thùng xe thì cao, hai bên lại trũng xuống, vậy nên máu rất dễ chảy xuống. Hơn nữa rõ ràng là chiếc xe này đã được rửa sạch, vì thế chúng ta chỉ có thể tìm tế bào máu từ kẽ hở ở hai bên thùng xe thôi.

Nói xong, Lão Hiền lấy một cái bình như bình xịt muỗi ra từ trong vali khám nghiệm, nhẹ nhàng phun vào góc xe.

Đó là thứ gì vậy?
Tôi tò mò hỏi.

Luminol, nó có thể xảy ra phản ứng với tế bào máu nhỏ bé, phát ra ánh sáng màu xanh nhạt trong bóng đêm. Cậu không học điều này ở Học viện Cảnh sát sao?
Anh Minh đứng bên cạnh tôi, bình tĩnh nói.

Ặc, hình như em đã nghe qua rồi.
Tôi hơi xấu hổ trả lời.

Có rồi!
Lão Hiền khom người, ló đầu ra kêu lên một cách hưng phấn với chúng tôi.
Sau đó Lão Hiền cất kỹ ống thủy tinh chứa một lượng nhỏ vết máu vào trong vali khám nghiệm hiện trường. Anh lau mồ hôi trên trán mình, tiếp đó mới quay lại nói với chúng tôi:
Cho tôi một tiếng.
Nói rồi, anh đi thẳng vào phòng thí nghiệm.

Trong lúc chúng tôi lo lắng chờ đợi kết quả, bên phía đội cảnh sát hình sự cũng dựa theo chỉ thị của anh Minh, âm thầm vây ráp bên ngoài nhà Tạ Văn Lạc. Chỉ cần chúng tôi vừa có tin tức, bên kia lập tức có thể hạ lệnh bắt người.

Tích tắc, tích tắc, trong phòng họp chỉ nghe được tiếng kim đồng hồ chuyển động trên tường, mọi người đều nghiêm nghị nhìn về phía phòng thí nghiệm.

Có thể nói báo cáo DNA về vết máu trên xe là chứng cứ then chốt. Nếu như không có báo cáo này, nhiều nhất chỉ có thể chứng minh Tạ Văn Lạc đã lái chiếc xe này. Có người sẽ hỏi rằng chẳng phải có thể giám định đá gốc sao? Thật ra khoáng chất trong đá gốc không mang tính duy nhất. Lấy một ví dụ, bạn đến tiệm bánh ngọt mua một cái bánh kem trái cây lớn, cắt cái bánh này thành nhiều miếng nhỏ, có miếng có táo, có miếng có dâu, chúng đều được gọi là bánh kem. Thế nhưng trong trường hợp bạn không biết mọi chuyện, bạn làm sao để chứng minh rằng những miếng bánh này được cắt ra từ một cái bánh kem lớn? Dù sao những loại trái cây trên bánh kem đều khác nhau. Lý lẽ khi giám định đá gốc cũng là như vậy. Một viên đá chứa một loại khoáng chất nào đó cũng được xem là đá gốc, thế nhưng đá gốc không chỉ chứa duy nhất một loại khoáng chất đó. Vì thế trên phương diện pháp luật, bằng chứng kiểu này chỉ là bằng chứng phụ, không thể tạo nên bất kỳ tác dụng gì trong việc kết án. Thế nhưng DNA thì không giống như vậy, chỉ cần là người có chút kiến thức đều biết rằng, ngoại trừ cặp sinh đôi cùng trứng thì trên cả thế giới không có hai người nào có DNA hoàn toàn giống nhau cả. Chúng tôi có thể xác định được kẻ bị tình nghi hay không còn phải chờ kết quả của Lão Hiền.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.