Chương 12: Chiếc xe chở xác



Đúng, chính là chiếc này. Em đã từng nhìn thấy trong sân nhà anh ta.
Tôi chỉ tay phải vào màn hình máy tính rồi nói.

Đúng v8ào lúc này, điện thoại của anh Minh phát ra tiếng tít tít. Anh Minh mở tin nhắn lên, một tấm hình với con đường đất đầy vết bánh xe 3xuất hiện trên màn hình điện thoại của anh.


Đây là cái gì?
Tôi cúi đầu liếc nhìn, sau đó tò mò hỏi.

Đổi thế nào?
Tôi lại thò đầu ra hỏi.

Tạ Văn Lạc nuôi heo, bản thân anh ta không có xe, vậy tại sao lại có nhiều xe như thế chạy vào sân anh ta? Rõ ràng là Tạ Văn Lạc và những người này đã làm ăn với nhau. Chúng ta chỉ cần tra ra số điện thoại của Tạ Văn Lạc, xem anh ta thường liên hệ với những người nào rồi điều tra thông tin của họ, sau đó lại tra xem họ đứng tên những chiếc xe nào. Sau khi lấy được thông tin về xe, chúng ta sẽ kết hợp với video giám sát của trạm thu phí vào mấy ngày trước khi xảy ra vụ án, xem xét trong đó có chiếc xe nào khả nghi chạy qua đoạn đường ném xác không, như vậy về cơ bản đã có thể xác định được phương hướng điều tra rồi.
Anh Minh vừa nói vừa thao tác trên máy tính.
Tích tích, tích tích. Trong phòng làm việc, ngoại trừ tiếng nhấp chuột của anh Minh thì không còn nghe được một âm thanh nào khác cả. Ba người chúng tôi như ngừng thở, ngồi trên ghế lo lắng chờ đợi kết quả tìm kiếm.
Anh Minh phóng9 to tấm hình trong điện thoại lên mức cao nhất:

Đây là ảnh con đường đất trước cửa nhà Tạ Văn Lạc, lúc nãy tôi nhờ đội viên6 cảnh sát hình sự chụp lại. Nhà của Tạ Văn Lạc là nhà kiểu một cửa một sân, hơn nữa còn nằm ở góc phía nam xa nhất thôn, bình thường5 không có ai đi qua đây. Thế nhưng tấm hình này cho thấy, trên con đường đất trước cửa nhà bọn họ thường có xe cộ qua lại, nếu không cũng không thể xuất hiện dấu vết bánh xe chồng chất lên nhau trên một diện tích lớn như vậy được. Nói cách khác, thường có xe ra vào sân nhà bọn họ.


Từ vết bánh xe, chúng ta có thể tìm ra được đó là loại xe nào không?
Tôi cúi đầu hỏi anh Minh.
Lỗi Mập lấy những video giám sát buổi tối trong thời gian xảy ra vụ án trước. Bởi vì dựa theo tư duy của người bình thường, ném xác vào ban ngày rất dễ bị phát hiện, chỉ cần là người có đầu óc sẽ không làm như vậy.
Lúc này anh không còn dáng vẻ tùy tiện như bình thường nữa, thay vào đó là tư thế ngồi nghiêm chỉnh. Anh nheo đôi mắt nhỏ của mình lại, mở một đoạn video lên rồi bấm xem toàn màn hình, sau đó nhìn chằm chằm vào màn hình không hề chớp mắt.
Trong video, từng chiếc xe nhanh chóng chạy qua. Xem xong đoạn thứ nhất thì lại mở đoạn thứ hai, đoạn thứ ba. Không biết đã trôi qua bao lâu, tôi ngồi ở bên cạnh đã thấy mỏi nhừ mắt, nằm nhoài lên bàn làm việc rồi ngủ thiếp đi.

Đúng, chính là anh ta.

Ngay lúc chúng tôi đang chuẩn bị chạy lên trước, một bóng người thoăn thoắt lướt qua tôi từ phía sau. Tôi quay đầu nhìn lại, Diệp Thiến lúc nãy còn đang đứng đó giờ đã mất tiêu. Đợi đến lúc tôi hoàn hồn, người ta đã chạy được hơn mười mét.

Ôi trời, bản lĩnh ghê thật.
Tôi cảm thán trong lòng.
Thấy vẻ mặt của cô ấy, tôi đắc ý nở nụ cười.

Có phải là người kia không?
Mọi người thường nói mắt nhỏ thì tinh, quả nhiên Lỗi Mập là người đầu tiên tìm được vị trí của Lý Đông.
Tôi cúi đầu liếc nhìn tấm hình:
Trong phòng ban, ngoài việc chụp ảnh hình sự, Lỗi Mập còn có một công việc khá quan trọng, đó là phân tích thẩm định video. Bộ luật tố tụng hình sự quy định video cũng là một chứng cứ quan trọng để kết án, công việc như thế này vô cùng thích hợp với người nhạy cảm với ánh sáng như anh.
Lỗi Mập vừa vào đến văn phòng, lập tức lấy ổ cứng cực lớn từ trong cái tủ bằng sắt ra, sau đó gắn vào máy tính, chỉnh giờ Bắc Kinh, rồi mở video lên.
Có lẽ những người tỉ mỉ sẽ chú ý đến, trong quá trình quay, video luôn dùng thời gian được thiết lập trong thiết bị giám sát. Điều này thường làm cho thời gian của video giám sát khác với thời gian ở Bắc Kinh, vì vậy chỉnh lại thời gian là một bước vô cùng quan trọng trước khi xem video.
Tôi nghe đến đây thì hưng phấn vung tay:
Vậy còn chờ gì nữa? Mau chóng tìm ra chiếc xe này rồi để Lão Hiền đi xét nghiệm, nếu như có thể tìm được DNA của nạn nhân, vậy trên cơ bản có thể kết án rồi.


Chính là như vậy!
Trên mặt Lỗi Mập cũng mang theo niềm vui sướng. Anh ấy đóng sổ tay lại, đi về phía văn phòng của anh Minh.
Sau khi xác nhận được thông tin, anh Minh liên hệ bộ phận cảnh sát giao thông và nhanh chóng tìm được nơi để chiếc xe này. Nhưng chủ của chiếc xe lại khiến tôi bất ngờ, không ngờ đó lại là ông chủ của một quán ăn trong thành phố của chúng tôi, tên là Lý Đông, nam, ba mươi tám tuổi.

Cảnh sát đây, tránh đường.
Diệp Thiến vừa chạy vừa lớn tiếng hét với những thực khách xung quanh.
Âm thanh này truyền đến tai của Lý Đông, anh ta vội vàng bỏ cái chảo trong tay xuống, nhanh chân chạy đi từ cửa sau.
Tôi thấy thế thì dừng bước, liếc mắt nhìn phương hướng mà Lý Đông đã chạy trốn, sau đó xoay người chạy ra ngoài quảng trường. Quảng trường bia này cũng được xem là một khu ăn uống khá có tiếng trong thành phố của chúng tôi. Tôi đã đến đây không chỉ một lần, thế nên rất quen thuộc với đường xá ở đây. Cái cửa sau mà Lý Đông chạy trốn hướng đến một con hẻm, con hẻm này chỉ có một lối ra nằm trong hành lang bên cạnh. Tôi bình tĩnh đi đến cửa ra, nấp vào một chỗ rồi lặng lẽ duỗi chân ra, chờ cá lớn mắc câu.

Cậu hỏi tôi? Đây hẳn là lĩnh vực chuyên môn của cậu chứ.
Anh Minh giật giật khóe miệng, ngẩng đầu nói.
Bị anh vặn lại, tôi dứt khoát ngậm miệng không nói gì nữa.
Anh Minh cong môi nhìn vẻ mặt của tôi, rồi mở miệng nói:
Cho dù là chuyên gia của Bộ Công an cũng không thể phân biệt loại xe từ vết bánh xe, bởi vì hiện tại có rất nhiều bánh xe cùng loại như vậy ở trên thị trường, hơn nữa về cơ bản thì hoa văn trên các loại bánh xe đều giống nhau như đúc. Nếu không thể khai thác manh mối từ phương diện này, thế thì chúng ta có thể đổi hướng suy nghĩ.

Kim phút và kim giây của chiếc đồng hồ trên tường kêu
tích tắc, tích tắc
, xen kẽ nhau xoay tròn.

Có rồi.
Một tiếng hét vui sướng truyền vào tai tôi.
Rầm, tôi nhảy khỏi cái ghế, giật mình bởi tiếng hét của Lỗi Mập.

Tình hình thế nào?
Tôi mở đôi mắt lim dim, nhìn thấy cái gạt tàn chất đầy tàn thuốc bên cạnh anh.

Tôi phát hiện ra chiếc xe mà anh Minh nói.
Đôi tay của Lỗi Mập siết chặt, anh hưng phấn trả lời.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ và kim phút đang chỉ bốn giờ ba mươi phút sáng, sau đó tôi lại đưa mắt nhìn về phía màn hình máy tính:
Sau thời gian hút hết hai hộp thuốc lá, trên cuốn sổ tay của anh Minh đã tràn ngập đủ loại thông tin. Bỗng nhiên anh dụi tắt điếu thuốc trong tay, cầm bút ngoặc một biển số xe lại, sau đó nói với chúng tôi:
Tổng cộng tôi tra được ba chiếc xe khả nghi, một chiếc xe van loại nhỏ, hai chiếc xe hơi. Căn cứ vào độ rộng từ dấu vết bánh xe, chỉ có chiếc van 'Loan D67825' là khả nghi nhất. Tiêu Lỗi, cậu dựa vào tấm hình của chiếc xe này đi tra hết tất cả các video giám sát mà chúng ta đã lấy, xem chiếc xe này có từng xuất hiện trong video hay không.
Nói xong, anh Minh đưa tấm hình chiếc xe vừa in cho Tiêu Lỗi.
Tiêu Lỗi nhận lấy tấm hình, nhanh chóng nhìn lướt qua một lát rồi đi ra cửa.

Anh Lỗi, em đi với anh.
Tôi bước nhanh về phía trước, theo sát phía sau anh.
Chập tối ngày hôm sau, bốn người trong phòng của chúng tôi đi theo mấy người đồng nghiệp thuộc đội cảnh sát hình sự tới
Quảng trường bia của thành phố Vân Tịch
, đương nhiên trong đây không thể thiếu
con sâu bám đuôi
Diệp Thiến. Căn cứ vào báo cáo của người cung cấp thông tin, người tên là Lý Đông đã mở một quán ăn trong quảng trường bia này. Thế nhưng trong quảng trường này có cả trăm quán ăn, vậy nên muốn tìm ra anh ta cũng hơi khó khăn.
Tôi lấy mấy tấm hình hộ khẩu phóng to từ trong túi ra phát cho mấy người đồng nghiệp thuộc đội cảnh sát hình sự. Khi phát đến trước mặt Diệp Thiến cũng vừa hay là tờ cuối cùng. Cô ấy vừa đưa tay ra định nhận lấy, tôi bèn quay đầu đưa cho anh Minh.
Lúc này tất cả mọi người đều đưa mắt tập trung vào quảng trường bia để tìm kiếm tung tích của Lý Đông, hoàn toàn không có ai chú ý đến tình hình giữa tôi và Diệp Thiến. Diệp Thiến tức giận nhìn tôi.

Thật sao? Ở đâu vậy?


Đừng vội, tôi bật lại cho cậu xem.
Anh vừa nói vừa kéo nhanh thanh thời gian của video. Sau khi tìm được mục tiêu, anh nhấp chuột một cái trên nút tạm dừng.

Cậu xem, hai giờ khuya ngày 15 tháng 7 chiếc xe này xuất hiện ở chốt kiểm soát đường cao tốc của thành phố Động Sơn. Lúc ba giờ rưỡi, chiếc xe này lại trở về thành phố Động Sơn, hơn nữa tôi cũng không phát hiện tung tích của chiếc xe này ở chốt kiếm soát cao tốc của các thành phố khác. Nói cách khác, nó chỉ từng xuất hiện trong phạm vi của thành phố chúng ta, hơn nữa thời gian cũng trùng khớp, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Vì vậy, tôi đoán rất có thể trên chiếc xe này đã chở xác của nạn nhân.

Quả nhiên chưa được hai phút, một người đàn ông vấp chân tôi ngã gục xuống. Tôi vừa nhìn liền nhận ra là Lý Đông, nhân lúc anh ta còn chưa bò dậy được bèn đặt mông ngồi lên người anh ta, sau đó bẻ hai tay khiến anh ta đau đến mức gào lên ngay tại chỗ.

Bịch bịch bịch, một loạt tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, người đầu tiên xuất hiện trước mặt tôi là Diệp Thiến. Khi nhìn thấy Lý Đông đã bị tôi khống chế, cô ấy kinh ngạc hỏi:
Sao anh nhanh thế?


Tôi thấy gần như tất cả mọi người đều đã chạy đến bèn đứng dậy, phủi hai tay rồi đáp:
Tôi nói này cô thực tập sinh họ Diệp kia, lúc bắt người phải dùng đầu óc suy nghĩ một chút chứ, cô có biết mình đã phạm phải điều tối kỵ khi bắt người không? Lúc nãy cô vừa hét lên, chỉ cần là người có chút mờ ám liền biết phải chạy. Nếu không phải tôi đã dò đường từ sớm thì sao có thể bắt được người một cách dễ dàng như vậy chứ?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.