Chương 16: Bị ép đến hoa sơn



Biết rồi thì tốt, cậu thấy cậu không cần thiết phải học nữa à? Cậu cho rằng biểu hiện của cậu trong vụ án này là xuất sắ8c à?
Anh Minh ngồi đối diện, chỉ ngón tay về phía tôi và hỏi.


Sao thế? Anh không mong tôi phá được án à?
Tôi 3mất kiên nhẫn gạt tay anh Minh sang một bên.

Hai năm nay, những vụ án giết người bằng súng không còn ít nữa, nếu phát hiện ra vỏ đạn và đầu đạn ở hiện trường xảy ra vụ án thì dấu vết trên đó chính là mấu chốt để phá án. Với vụ án giết người bằng súng thì cậu bắt buộc phải viết báo cáo giám định dấu vết, muốn trốn cũng không trốn được. Nhưng theo tôi được biết, hiểu biết của cậu về dấu vết trên súng đạn có thể nói là con số 0, cậu còn thấy cậu không cần phải học nữa không?

Anh Minh nói xong liền đứng ở trước mặt tôi hút thuốc, đợi tôi trả lời. Đến khi anh hút hết một điếu thuốc, tôi vẫn chưa nói được câu nào.
Anh Minh dụi đầu thuốc vào gạt tàn thuốc lá ở trên bàn, sau đó anh lấy ra một cái phong bì từ trong túi áo, ném lên bàn và nói với tôi:
Đây là 4000 tệ tiền thưởng của phân cục trong vụ án mảnh thi thể. Chủ nhật cậu lên đường đến Hoa Sơn.
Dứt lời, anh Minh đi vào phòng ngủ của cha tôi.
Ngày thứ ba, tôi bị ép phải kéo vali bước vào hành trình học tập, sau 5 tiếng đồng hồ lắc lư trên xe bus, cuối cùng tôi cũng tới đích đến của hành trình này - thành phố Hoa Sơn.
Tôi vừa xuống xe, mấy chữ vàng
Phòng kỹ thuật hình sự huyện Tiềm Sơn - Thành phố Hoa Sơn
đã đập vào tầm mắt tôi.

Thầy Lý Phong, 4 tầng này đều là phòng kỹ thuật sao ạ?
Tôi hơi ngạc nhiên hỏi.

Cậu có biết là cậu đã mắc bao nhiêu sai lầm trong vụ án này không?


Sai lầm? Cả vụ án này đâu có dùng đến giám định dấu vết học, anh nói xem tôi mắc sai lầm gì?
Tôi hỏi với vẻ hơi không phục.
Lúc này, anh Minh vừa kẹp điếu thuốc trên tay vừa đi đến trước mặt tôi, anh cúi đầu nói:

Còn nữa, là một nhân viên giám định dấu vết thì cậu không thể chỉ chú ý đến dấu tay và dấu chân, trong một vài vụ án, dấu vết trên công cụ gây án cũng có khả năng là điểm mấu chốt để phá án. Chẳng hạn như là vụ án này, kẻ bị tình nghi sử dụng máy cắt để chia thi thể thành nhiều mảnh, nếu dựa theo quy trình bình thường thì nhân viên giám định dấu vết là cậu còn phải viết ra một bản báo cáo giám định vết cắt để chứng minh dấu vết mặt cắt ở chỗ xương bị gãy là do máy cắt tạo thành. Nhưng cậu có thể làm được không?


Tôi…
Tôi lập tức nghẹn lời trước câu hỏi của anh Minh.
Anh Minh hút một hơi thuốc rồi nhả khói ra, anh ấy nói:

Không thể nào, giáo trình học của em viết rất rõ ràng, chỉ cần tiếp xúc là sẽ để lại dấu vân tay, hơn nữa hàng rào bảo vệ trên đường cao tốc đều quét sơn, kiểu vật thể nhẵn mịn này rất dễ để lại dấu vân tay, anh có hiểu không?
Tôi ngồi trên ghế sofa bắt đầu
dạy dỗ
anh Minh.

Đúng, cậu nói đúng, vậy cậu nói xem căn cứ đối chiếu vân tay là gì?
Anh Minh không phản bác lại mà bắt đầu kiểm tra tôi.
Thầy Lý Phong bước tới vỗ vai tôi cười nói:
Cục trưởng nhiệm kỳ trước sắp xếp cho thầy đấy.


Đúng là được lãnh đạo coi trọng có khác!
Tôi hơi ghen tỵ trả lời.
Tuy cực kỳ không muốn đến nơi này, nhưng tôi rất giỏi ứng biến với những việc xảy ra trong cuộc sống, trong thời gian rất ngắn, tôi đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình với suy nghĩ
đã đến đây rồi thì phải yên tâm ở lại đây
. Thầy Lý Phong nhìn thấy biểu cảm của tôi liền cười ha hả nói:
Tôi thấy em còn hiểu chuyện hơn nhiều so với lời giới thiệu của cha em đó.


Cảm ơn thầy đã khen ngợi, một tháng này em phải làm phiền thầy rồi.
Tôi cười đáp lại.
Tôi không thấy phiền đâu. Đi thôi, chúng ta phải tranh thủ thời gian, nếu không sẽ không kịp giờ ăn cơm đâu.
Nói xong, ông cầm vali bên cạnh tôi lên đi về phía bãi đỗ xe. Tôi nghi ngờ giơ tay phải lên nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ mới có 10 giờ sáng thôi mà, sao lại không kịp giờ ăn cơm chứ? Sau đó, con đường núi gồ ghề gần 6 tiếng đồng hồ chạy xe đã hoàn toàn đập tan nghi vấn của tôi. Ban đầu tôi còn tưởng cơ quan của thầy Lý Phong nằm ở khu vực thành phố, thầm nghĩ phải hưởng thụ cuộc sống phố thị, giờ thì vui rồi, xe của thầy ấy đang chạy thẳng vào núi.

Tiểu Long, đến nơi rồi, xuống xe đi.
Thầy Lý Phong đỗ xe trong sân của một tòa nhà nghiên cứu 4 tầng.

Đúng vậy.
Thầy Lý Phong vui vẻ mở cốp xe, lấy hành lý của tôi ra.

Ai chà, khí thế quá đi mất, điều kiện tốt hơn nhiều so với chỗ em.
Tôi đứng bên ngoài nhìn lên một góc 125 độ và cảm thán.

Em chào thầy Lý Phong.
Tôi cúi đầu đi đến trước mặt người đàn ông.

Em là Tư Nguyên Long, con trai của đàn anh Tư Hồng Chương, cấp dưới của Lãnh Khải Minh?
Thầy Lý Phong vừa hỏi vừa đánh giá tôi.

Đúng rồi, phòng kỹ thuật của thầy có mấy người?
Tôi hỏi sang chủ đề khác.
Thầy Lý Phong cúi đầu đáp:

Tôi không kiểm tra, vậy sao lúc đó anh không nhắc nhở tôi? Bây giờ lại còn trách tôi!
Tôi giận dữ phản bác lại.

Tuy tôi là một bác sĩ pháp y nhưng tôi biết sẽ không kiểm tra được vân tay trên hàng rào bảo vệ này.
Anh Minh lại lạnh lùng nói.

Có được lãnh đạo coi trọng không thì phải xem chúng ta có bản lĩnh hay không, em nói xem có đúng không?
Thầy Lý Phong nghiêng đầu cười.

Vâng, thầy nói có lý.
Dường như tôi có thể nghe được ý khác trong lời của ông ấy.

Vâng, xin chào thầy Lý Phong.
Tôi hít sâu một hơi, lễ phép đưa tay phải ra.

Chào em!
Thầy Lý Phong cũng hết sức khách sáo đưa tay phải ra.

Quá trình điều tra vụ án lần này có rất nhiều yếu tố trùng hợp, cậ9u tưởng những vụ án sau này vẫn sẽ trùng hợp như vậy sao?

Anh Minh thu tay về rồi hỏi vặn lại.
Hàng rào bảo vệ trên đường cao tốc quanh năm không được làm sạch, độ dày lớn nhất của lớp bụi có thể lên tới 1 cho đến 2mm, khi bàn tay con người tiếp xúc với hàng rào bảo vệ thì thứ đầu tiên dính vào tay chính là bụi, lúc này kẽ hở trên dấu vân tay của kẻ bị tình nghi đã bị bụi lấp đầy, đường vân bị bụi che phủ thì sao có thể nhận biết dấu vân tay để lại trên hàng rào bảo vệ?
Anh Minh nhìn thẳng vào tôi, chờ đợi câu trả lời của tôi.
Nghe xong lời anh Minh nói, tâm trạng đắc ý của tôi lập tức sụp đổ hoàn toàn. Tôi cố ổn định lại tâm trạng của mình, sau đó chán nản hét lên với anh Minh:
Có phải anh thấy chơi tôi như vậy là rất vui không? Cái gì anh cũng biết thì sao lại phải hỏi tôi?


Bây giờ có hai người là tôi và một nhân viên pháp y. Năm nay vừa tuyển thêm mấy người, hiện đang đào tạo ở thành phố, có lẽ là năm nay họ vẫn chưa đi làm được.


Gì ạ? Cả tòa nhà văn phòng lớn thế này mà chỉ có hai nhân viên kỹ thuật?
Tôi nhìn thầy Lý Phong với vẻ kỳ lạ.
Anh Minh lắc đầu thất vọng, sau đó nhìn tôi chăm chú và nói:
Là một nhân viên giám định hiện trường, bất cứ lúc nào cậu cũng phải nghĩ xem hung thủ sẽ để lại dấu vết ở những nơi nào. Theo lời khai của Tạ Văn Lạc, khi ném thi thể hắn không đeo găng tay, hơn nữa còn ném thi thể sát hàng rào bảo vệ, rất có khả năng hắn đã để lại dấu vân tay của mình ở trên hàng rào bảo vệ, nhân viên giám định dấu vết như cậu đã kiểm tra hàng rào bảo vệ chưa?

Nghe đến đây, lòng tôi chùng xuống, anh Minh nói đúng, đây thật sự là một sơ suất khá lớn.
Tôi nghẹ6n lời chẳng thể phản bác câu nào, bởi vì cái anh ấy đề cập đúng là từ cái nhìn khách quan.
Anh Minh lấy một điếu5 thuốc ra từ trong túi, châm thuốc rồi hít sâu một hơi, sau đó mở miệng hỏi:

Nếu cậu là một nhân viên giám định dấu vết đạt tiêu chuẩn thì hôm nay, người không nói được lời nào phải là một nhân viên pháp y như tôi!
Khi nói đến bốn chữ
nhân viên pháp y
, anh Minh hung hăng lên giọng.
Tôi cúi đầu, mệt mỏi ngồi phịch lên ghế sofa.
Thành phố Hoa Sơn là khu du lịch nổi tiếng nhất nằm ở phía nam tỉnh Loan Nam. Cả thành phố Hoa Sơn được bao bọc bởi một dãy núi với phong cảnh nên thơ, nơi đây có
Tình Nhân Cốc
khiến người ta không nỡ rời xa, còn có dãy núi hùng vĩ hiểm trở trên đời hiếm nơi nào sánh bằng.
Khi xe bus đi vào thành phố Hoa Sơn, tôi liền nhìn thấy sự sầm uất của thành phố Hoa Sơn ngay từ hai bên đường quốc lộ với những khách sạn nhà hàng được trang trí nguy nga lộng lẫy. Là bộ mặt của tỉnh Loan Nam, có thể nói mọi phương diện của thành phố Hoa Sơn đều đi trước các thành phố trực thuộc tỉnh khác. Tôi kéo vali đi ra khỏi bến xe bus, một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi đang giơ một cái bảng nhìn xung quanh, người đàn ông đó mặc một chiếc sơ mi màu ghi cùng chiếc quần cảnh sát, trông mặt mũi rất hiền lành. Tôi vừa nhìn đã nhận ra người đàn ông đó là Lý Phong - đàn em của cha tôi, thầy giáo hướng dẫn anh Minh giới thiệu cho tôi, được mệnh danh là người đứng đầu trong lĩnh vực giám định dấu vết ở tỉnh Loan Nam.
Cho dù tôi kém cỏi thế nào thì vẫn biết những kiến thức cơ bản này, thế là tôi từ trên ghế sô pha đứng dậy đi quanh bàn một vòng:
Cái gọi là dấu vân tay chính là những đường vân rất nhỏ, vậy chúng ta xác định kẻ bị tình nghi qua dấu vân tay thế nào?Thực ra đều dựa vào một vài chi tiết đặc trưng trên dấu vân tay, ví dụ như những đường ngắn, điểm nhỏ, chia nhánh, những đặc trưng này cực kỳ nhỏ, không thể phân biệt bằng mắt thường, nhân viên giám định dấu vết chuyên nghiệp phải phóng to ảnh chụp dấu vân tay mới có thể tiến hành công việc đối chiếu. Bình thường chỉ cần tìm ra từ 10 đến 14 điểm đặc trưng thì về cơ bản có thể xác định thân phận.


Ừm, cậu nói rất cụ thể, bản thân cậu cũng biết chúng ta xác định dấu vân tay dựa trên một vài đặc trưng rất nhỏ trên đường vân, nhưng tiến hành thế nào còn phải dựa vào tình huống cụ thể.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.