Chương 17: Bí mật của cha


Thầy Lý Phong sắp gọn hành lý của tôi, phủi bụi trong tay rồi nói:
Chúng ta vào trong thôi, có lẽ nhân viên nhà ăn đã nấu xong cơm và đang đợi c8húng ta rồi, hôm nay tôi đã dặn dò bà ấy nấu cho em vài món đặc sản vùng núi.



Vạn tuế!
Vừa nghe đến đồ ăn, nước miếng tôi liền ứa ra.3

Gì cơ? Cha em lại phủ nhận kiến thức lý thuyết ở trong sách vở?
Tôi nhìn thầy Lý Phong với vẻ không thể tin được.

Sách vở là do con người viết ra, nhưng con người không phải thánh hiền, không thể suy nghĩ kỹ càng mọi mặt trong mọi tình huống được. Vụ án lúc đó rơi vào bế tắc, tôi thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi điện thoại cho cha em, hai chúng tôi từng tham gia đào tạo cùng nhau, cha em giỏi giang thế nào tôi biết rõ nhất, đừng thấy cha em cả ngày nằm trên giường bệnh, những năm tháng này ông ấy đã chỉ đạo phá được không ít vụ án lớn qua điện thoại đấy.


Lúc đó cha em nói với thầy thế nào?
Tôi ổn định lại tâm trạng, mở miệng hỏi vấn đề tôi quan tâm nhất. Thầy Lý Phong hít sâu một hơi rồi nói:

Lúc đó chúng tôi đã nghi ngờ bạn du lịch bụi với nạn nhân chính là kẻ gây án nhưng không có chứng cứ, không còn cách nào chỉ có thể bất lực. Tìm được chứng cứ như thế nào chính là mấu chốt để phá án.


Cơm nước xong xuôi rồi, tôi đưa em tham quan phòng kỹ thuật coi như là vận động để tiêu cơm.
Thầy Lý Phong ăn nốt miếng cơm cuối cùng rồi đứng lên nói với tôi.
Tục ngữ nói rất hay
Ăn đồ của người khác thì phải cư xử mềm mỏng với người ta.
Vừa nãy ăn nhiều đồ ăn của người ta như vậy thì phải nể mặt người ta thôi. Tôi vỗ cái bụng tròn xoe, cười hi hi trả lời:
Dạ.


Sao lại có thể như vậy được?
Có lẽ là lượng thông tin quá lớn khiến đầu óc tôi nhất thời bị quá tải, không biết phải trả lời thế nào.

Cho nên tôi mới nói, em không hiểu về cha của mình. Ông ấy thật sự rất giỏi giang! Có thể nói cách tư duy vụ án của ông ấy không ai có thể vượt qua được.
Thầy Lý Phong nói với vẻ tôn sùng.
Tôi cau mày nhớ lại câu chữ trong sách vở, sau đó trả lời:
Có phải là mồ hôi và một vài tế bào còn sót lại không ạ?


Điều em nói chỉ là một bộ phận, gần giống với hiểu biết của tôi lúc đó, nhưng cha em đã phủ định quan điểm của tôi.
Thầy Lý Phong nói đến đây liền kích động đến mức hai tay siết chặt thành nắm đấm, giống như vụ án đó mới xảy ra vào ngày hôm qua.

Gì ạ? Cha em nói cho thầy biết ư?
Miệng tôi há to đến mức có thể nhét cả một quả trứng ngỗng vào.

Tiểu Long, em nói cho tôi biết, bình thường dấu vân tay do con người để lại gồm những thành phần nào?
Thầy Lý Phong hỏi.

Đây là phòng kỹ thuật có thiết bị tiên tiến nhất em từng gặp đấy ạ, đúng là được lãnh đạo coi trọng có khác.
Tôi tựa vào tường, đưa cho thầy Lý Phong một điếu thuốc rồi giúp thầy châm thuốc, sau đó giơ ngón cái lên nói.

Được lãnh đạo coi trọng chỉ là một mặt, thật ra tòa nhà này cũng có một phần công lao của cha em.
Thầy Lý Phong hút một hơi thuốc rồi trả lời.

Không phải chứ?
Tôi không dám tin vào tai của mình, bởi vì thứ này đã vượt qua phạm vi tri thức có trong sách vở rồi.

Tuy tôi đã tìm ra công thức thuốc thử, nhưng vẫn không thể hiển thị dấu vân tay một cách rõ ràng, sau này nhờ cha em cải tiến mới coi như là đã hoàn thành.

Công an thành phố lập tức thành lập tổ chuyên án, yêu cầu phá án trong khoảng thời gian nhất định, lúc đó tôi đảm nhận chức tổ trưởng tổ khám nghiệm hiện trường.


Khi phát hiện ra nạn nhân thì thi thể đã phân hủy nặng. Phía pháp y công an thành phố đã phân tích giải phẫu và phát hiện ra thời gian xảy ra vụ án cách thời gian phát hiện thi thể ít nhất là 10 ngày. Vùng này nhiều núi, thời tiết thay đổi thất thường, trong 10 ngày đã có 3 cơn mưa lớn, có thể nói những dấu vết, vật chứng nên có ở hiện trường gần như đã bị nước mưa xóa sạch. Hơn nữa trong núi không có camera giám sát, không có tín hiệu di động, khi kẻ bị tình nghi gây án cũng không để lại vật chứng sinh học, có thể nói vụ án này chẳng có một chút đầu mối. Lúc đó chúng tôi sốt ruột giống như kiến nằm trên chảo nóng, không thể nghĩ ra được manh mối nào.


Gì ạ? Dấu vân tay? Sao có thể thế được?
Tôi kinh ngạc hô lên. Tôi học giám định dấu vết nên hiểu rất rõ chuyện này, nếu nói dấu vân tay có thể lưu lại trên vật thể nhẵn mịn thì tôi còn có thể hiểu được, nhưng tôi thật sự không nghĩ ra dấu vân tay có thể lưu lại ở trên vật thể nào trong vụ án này.
Thầy Lý Phong dập tắt điếu thuốc rồi cười nói:
Có phải em cũng giật mình không? Thực ra phản ứng lúc đó của tôi cũng giống em, tôi cũng không tin có thể lấy được dấu vân tay ở trong vụ án này, nhưng cha em lại nói với tôi là có thể.


Dầu?
Tôi nghi ngờ hỏi lại.

Đúng vậy, do quá trình trao đổi chất nên bề mặt da người sẽ tiết ra một lượng lớn dầu, đặc biệt là vào mùa hè, lượng dầu tiết ra là nhiều nhất. Thành phần của nó là axit béo và glycerine, nó không tan trong nước cho nên nước mưa không rửa sạch nó. Trong quá trình gây án, kẻ bị tình nghi đã cởi hết quần áo của hai nạn nhân ra, cho nên cha em đã mạnh dạn suy đoán, trên quần áo của hai nạn nhân sẽ có dấu tay chứa dầu của kẻ bị tình nghi. Nghe đến đây tôi đột nhiên hiểu ra, nếu đã làm rõ được đặc điểm của dầu vậy thì bước tiếp theo phải làm đó là khiến đường vân của dấu vân tay chứa dầu hiện lên rõ ràng, khiến mắt thường có thể nhìn thấy là coi như thành công. Đã nhiều năm rồi cha em chưa được tiếp xúc với thuốc thử hóa học, cũng không biết điều chế dung dịch hiển thị này như thế nào, nhưng việc này không làm khó được tôi. Để không phá hoại vật chứng, tôi đã thử trên dấu vân tay của mình rất nhiều lần, cuối cùng tôi cũng tìm được công thức có thể sử dụng trên quần áo.


Tiên tiến như vậy sao!
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, mở to mắt nhìn những thiết bị đắt đỏ trong phòng.

Tiếp theo là tầng 2: Phòng thí nghiệm dấu vết súng đạn, phòng giám định dấu chân, phòng giám định dấu tay và phòng đối chiếu dấu vết trên công cụ, ngoài ra còn có phòng phân tích tổng hợp.


Phòng này chủ yếu dùng để làm thí nghiệm phải không thầy?
Tôi dừng lại ở trước cửa phòng thí nghiệm, sau đó thò đầu nhìn vào bên trong.

Về cơ bản là như vậy.
Thầy Lý Phong gật đầu trả lời.

Khụ khụ khụ!
Vừa nghe thấy câu nói đột ngột này của thầy Lý Phong, tôi liền bị sặc thuốc lá, mãi mới bình thường trở lại. Tôi ra sức vỗ ngực và hỏi thầy với vẻ mặt đỏ ửng không thể tin được:

Gì ạ? Công lao của cha em? Thầy Lý Phong, thầy nhầm rồi phải không? Cha em đã nằm trên giường mười mấy năm rồi, còn tòa nhà với thiết kế thế này cùng lắm mới xây dựng mấy năm nay. Ông ấy không có tiền, không có thời gian thì giúp gì được ạ?


Vậy cuối cùng vụ án đó được phá như thế nào?
Tôi tò mò ngắt lời thầy Lý Phong.

Dấu vân tay.
Thầy Lý Phong nhanh chóng nói ra ba chữ mấu chốt.
Thảo nào người ta lại kết hợp sơn hào và hải vị thành một thành ngữ, hương vị món ăn vùng núi quả thực không thể hình dung bằng lời nói9 được. Một mình tôi ăn hết một đĩa thịt thỏ rừng. Đến khi thức ăn trong 4 cái đĩa lớn đều hết sạch, tôi mới buông đũa lấy tăm xỉa răng, sau đó t6ấm tắc khen:
Ngon quá đi mất.


Ha ha, em thấy ngon là được rồi.
Trán của thầy Lý Phong hơi căng lên, với sức ăn kiểu này thì tiền mua5 thức ăn phải tăng thêm mấy lần.
Nói đến đây, thầy Lý Phong chắp hai tay ra sau lưng rồi nói tiếp:
Lúc đó cha em cũng rất đồng ý với quan điểm của tôi, ông ấy cho rằng bạn du lịch bụi của nạn nhân chính là kẻ gây án, nhưng tổng cộng có 14 người đàn ông bị tình nghi.


Thời gian xảy ra vụ án lúc đó là giữa tháng 7, nhiệt độ tầm hơn 30 độ, khi cưỡng bức nạn nhân thì quá trình trao đổi chất của người đàn ông diễn ra nhanh hơn, lại kết hợp với nhiệt độ lúc đó, cha em bảo tôi bắt đầu điều tra từ dầu.

Sau khi nhìn thấy biểu cảm của tôi, thầy Lý Phong nói:
Có muốn nghe câu chuyện về nơi này không?
Vẻ mặt nghiêm túc của ông khiến tôi dập tắt điếu thuốc, sau đó tôi nghiêm nghị gật đầu.
Thầy Lý Phong kẹp điếu thuốc, khẽ quay người đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ngọn núi xanh ngắt với rừng cây rậm rạp bên ngoài, ngây người một lúc, ông nói:
Ba năm trước, trong ngọn núi ở phía đối diện xảy ra một vụ án cưỡng bức giết người hết sức tàn ác. Nạn nhân là hai nữ sinh viên vừa mới tốt nghiệp, họ đi theo một nhóm du lịch bụi tự phát đến vùng núi nơi đây du lịch, cuối cùng bị cưỡng bức giết hại, vứt xác vào trong núi. Vụ án này gây chấn động cực lớn ở thành phố của chúng tôi. Em cũng biết thành phố Hoa Sơn là thành phố du lịch nổi tiếng nhất ở tỉnh Loan Nam, vụ án này chẳng khác nào một vết nhơ trên tấm biển chữ vàng của thành phố Hoa Sơn.

Vậy thì đi thôi.
Nói xong thầy Lý Phong cười híp mắt đi trước dẫn đường, tôi liêu xiêu đi theo sau.

Đây là tầng 1: Phòng vật chứng, phòng giải phẫu, phòng xét nghiệm và một vài máy móc loại lớn. Chúng ta có thể xét nghiệm DNA và giám định độc tố ở đây.


Tầng 3 là văn phòng và phòng để máy móc, tầng 4 là phòng nghỉ.

Sau khi hào hứng giới thiệu xong, thầy Lý Phong quay sang hỏi tôi:
Thế nào, cũng được phải không?


Em hiểu cha em không?
Thầy Lý Phong chăm chú nhìn tôi và hỏi.
Tôi sửng sốt, không biết phải trả lời thế nào.

Gì cơ? Ông ấy cải tiến ư?



Đúng vậy, bởi vì thuốc thử tôi điều chế ra dễ hấp thụ dung dịch máu, chỉ khi quần áo cần thử ngâm trong nước cất, lại cho thêm một lượng dung dịch vừa đủ để cho chất hóa học hoàn toàn ở trong trạng thái phân ly mới dần dần xảy ra phản ứng, nếu không thì vân tay hiện ra sẽ là một mảng tối đen, không có giá trị đối chiếu.



Sau này tôi đã lấy được một lượng lớn dấu vân tay rõ ràng ở trên quần lót của hai nạn nhân bằng dung dịch cha em cải tiến, thông qua nó, tôi đã xác định được hung thủ. Sau khi vụ án này điều tra thành công, cấp trên đã công nhận và quyết định cung cấp kinh phí xây dựng phòng kỹ thuật này. Cho nên em đã biết lý do tại sao tôi lại nói là tòa nhà này có công lao của cha em chưa?
Thầy Lý Phong vỗ vai tôi nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.