Chương 18: Thôn đậu phụ



Mẹ yên tâm đi, đúng rồi, mẹ có muốn ăn gì không, lát nữa đến thành phố con sẽ mua về cho mẹ.
Người đàn ông lấy khăn lau mồ hôi8 trên người rồi đi đến bên cạnh mẹ mình nói một cách vui vẻ.


Sức khỏe của mẹ thế này thì còn có thể ăn gì, con không c3ần mua đâu, phải tiết kiệm tiền chứ.
Bà giơ tay phải lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt con trai mình, trong mắt bà tràn đầy tìn9h yêu thương.

Vâng!
Tôi gật đầu, quay người chạy vào phòng giám định lấy vali khám nghiệm hiện trường.

Thầy ơi, hiện trường xảy ra vụ án cách chỗ chúng ta bao xa ạ?
Tôi ngồi trên ghế lái phụ hỏi thầy Lý Phong đang nhanh chóng điều khiển vô lăng.

50 dặm, ở vùng có mực nước biển thấp.
Thầy Lý Phong đạp hết chân ga rồi nói với tôi.
Chiếc xe giám định nổ máy, sau khi vòng vèo hơn một giờ trên đường núi, cuối cùng cũng đến cổng thôn đậu phụ.

Nhà của nạn nhân bị lục tung lên, hơn nữa tôi phát hiện thi thể của nạn nhân cũng có điểm khác thường. Anh vào trong xem xét trước đã rồi nói sau, dù sao thì tôi cũng là người ngoài ngành, không nói rõ được.
Cảnh sát Triệu gấp sổ ghi chép lại rồi nói.

Ừ, cậu bảo các anh em trong đồn cảnh sát bảo vệ hiện trường xung quanh trước đã, với cả giải tán người dân đang vây quanh đó nữa.
Thầy Lý Phong nói xong liền đeo găng tay đi về phía hiện trường.

Tìm dấu giày.
Thầy Lý Phong cúi đầu nói.

Gì ạ? Ở đây đều là đất đá, không thể có dấu giày ở đây được!
Tôi liếc nhìn mặt đất gồ ghề, sau đó ngồi xổm xuống nói với thầy Lý Phong.

Chúng tôi nhận được tin báo án, nạn nhân tên là Khương Vũ Trân, nữ, 53 tuổi, trước đây là giáo viên môn văn của trường tiểu học ở trung tâm xã chúng tôi, hiện đang nghỉ hưu ở nhà. Sáng nay hàng xóm đến nhà nạn nhân tán gẫu thì phát hiện ra bà ấy đã chết trong trạng thái treo cổ trên xà nhà nhà kho. Sau đó người hàng xóm liền báo án.
Cảnh sát Triệu cầm sổ ghi chép nói với chúng tôi.

Khi vụ án xảy ra trong nhà nạn nhân còn có ai khác không?
Thầy Lý Phong lại hỏi.
Thầy Lý Phong lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy dãy số gọi đến trên màn hình, đôi lông mày đang dãn ra lập tức cau lại.

Đồn công an gọi điện thoại đến, tôi phải nghe đã.
Thầy Lý Phong nói xong liền đi ra ngoài cửa.
Tôi thấy vậy liền buông bút xuống theo ông đi ra bên ngoài. Tay phải của thầy Lý Phong nắm chặt điện thoại, ông đi qua đi lại trên hành lang với dáng vẻ đầy tập trung. Đến khi ông kết thúc cuộc gọi, tôi vội vàng lại gần mở lời hỏi:
Xảy ra chuyện gì rồi hả thầy?


Đồn công an gọi điện thoại đến, trong một gia đình ở thôn đậu phụ phát hiện ra một thi thể, nạn nhân treo cổ trên xà nhà, theo lời của đồn công an thì tình hình ở hiện trường không giống tự sát.
Thầy Lý Phong cất điện thoại vào túi và nói với tôi.
Nghe câu hỏi, mắt tôi khẽ đảo mấy vòng, rất nhanh đã tìm được kiến thức liên quan trong đầu mình, tôi lên tiếng trả lời:
Dấu giày bình thường chúng ta nhìn thấy chia làm hai loại, một loại là dấu giày thêm tầng, một loại là dấu giày giảm tầng.


Dấu giày thêm tầng chính là dưới đế giày đã có vật chất nào đó, dưới sức nặng của cơ thể người khiến cho vật chất dưới đế giày lưu lại trên vật thể, từ đó hình thành nên dấu giày. Ví dụ như là người nào đó dẫm lên bùn hoặc là vết máu, sau đó lại dẫm lên sàn nhà thì sẽ lưu lại dấu giày có bùn đất hoặc là dấu giày có vết máu. Bản thân vật chất hình thành nên kiểu dấu giày này là do người nào đó từ nơi nào đó ‘mang vào’, sau đó lại ‘thêm’ một tầng nữa ở hiện trường, cho nên nó được gọi là dấu giày thêm tầng.
Thầy Lý Phong vừa đi vừa nói:
Tuy thành phố Hoa Sơn nằm ở vùng núi, nhưng cũng chia thành vùng có mực nước biển cao và vùng có mực nước biển thấp. Người dân ở vùng có mực nước biển cao chủ yếu đều dựa vào các thanh niên trai tráng hái nấm trong núi để kiếm sống. Còn những người sống ở vùng có mực nước biển thấp không có nhiều ưu thế địa lý như vậy nên họ chỉ có thể tự nghĩ cách khác. Thực ra người trong thôn đậu phụ này cũng khá may mắn, bởi vì ở trong thôn này có một con suối, nước suối rất giàu khoáng chất. Theo kiểm tra đo lường của các chuyên gia, giá trị dinh dưỡng của con suối này chắc chắn cao hơn nước dinh dưỡng bồi bổ sức khỏe được quảng cáo trên truyền hình. Thôn đậu phụ đã có điều kiện tự nhiên tốt như vậy, người dân trong thôn liền nghĩ rất nhiều cách biến con suối này thành công cụ làm giàu.


Bọn họ từng lấy nước này làm nước đóng chai đem bán, cũng có người muốn trực tiếp dùng nó làm nước giải khát. Em cũng biết là bây giờ ý thức vệ sinh an toàn thực phẩm của con người rất cao, tuy người dân trong thôn rất hưng phấn nhưng không phải tất cả mọi người đều có can đảm để người dân trong thành phố trực tiếp uống loại nước suối chảy từ trên núi xuống.


Đi đi.
Mắt bà lão khẽ nhắm lại, bà nhìn hình bóng con trai đang rời đi cho đến khi anh ta biến mất khỏi tầm mắt của bà.
Bốn ngày học tập làm tôi hiểu biết thêm về bản chất của lĩnh vực dấu tay. Phương pháp dạy học của thầy Lý Phong rất khác biệt, ông kết hợp vụ án với lý thuyết, dùng manh mối dẫn dắt tư duy, nếu giảng viên trong trường cảnh sát đều áp dụng phương pháp dạy học này thì đội ngũ công an của Trung Quốc không cần buồn rầu về việc thiếu nhân viên kỹ thuật xuất sắc nữa. Ngay khi thầy Lý Phong muốn giảng giải cho tôi về tác dụng đặc biệt của vân đốt ngón tay trong vụ án, một đoạn nhạc bỗng vang lên từ trong túi quần của ông.
Tôi đứng ở cổng thôn quan sát xung quanh thật kỹ, thôn nhỏ được gọi là thôn đậu phụ này nhiều nhất cũng chỉ có hơn 30 hộ gia đình, ba mặt là núi, một mặt hướng về phía đường, vừa hay khu vực thôn này là phần đất đai bằng phẳng, từng căn nhà mái ngói xếp xen kẽ nhau.
Hiện trường trung tâm là nhà của Khương Vũ Trân, cách cổng thôn chúng tôi đang đứng một đoạn. Tôi đi theo sau thầy Lý Phong, khi nhìn thấy nơi này trồng rất nhiều mầm đậu nành, tôi hỏi ông:
Thầy ơi, sao nơi này lại gọi là thôn đậu phụ? Còn nữa, sao người dân trong núi này ai cũng trồng đậu nành vậy?


Án mạng?
Tôi mở to mắt hỏi.

Bây giờ vẫn chưa rõ, chúng ta đến hiện trường trước rồi nói sau.


Cái gọi là dấu giày giảm tầng thì ngược lại, dưới sức nặng của cơ thể người, đế giày đã mang thứ vật chất gì đó ở hiện trường đi, từ đó tạo thành dấu giày giảm tầng. Ví dụ như là người nào đó mang giày đi vào trong căn phòng quanh năm không có ai dọn dẹp, sàn nhà trong căn phòng này chắc chắn là phủ đầy bụi, con người đi vào thì bụi trên sàn nhà sẽ bị giày ‘mang đi’, từ đó hiện trường
giảm đi một tầng, cho nên người ta gọi nó là dấu giày giảm tầng.

Sau khi nghe tôi nói xong, thầy Lý Phong liền hài lòng nói:
Ừ, em trả lời rất tốt. Bây giờ tôi đang tìm dấu giày giảm tầng.


Nạn nhân đã ly hôn từ rất sớm và có một người con trai, mấy hôm nay người con trai vào thành phố bán đậu phụ, cho nên chỉ có một mình Khương Vũ Trân ở nhà.
Cảnh sát Triệu trả lời.

Vừa nãy cậu nói trong điện thoại là hiện trường có vẻ kỳ quặc, chuyện này là sao?
Thầy Lý Phong vừa mặc quần áo giám định vào vừa hỏi.

Dạ, nhanh nhất là ba ngày, muộn nhất là năm ngày, con chắc chắn sẽ về thật sớm.
Người đàn ông cười hi hi quay người đi, sau đó ngồi lên xe ba gác vặn chìa khóa.

Con đi đây nhé mẹ ơi.
Khi tiếng khởi động xe ba gác ầm ầm vang lên, người đàn ông hét to chào mẹ mình.
Lúc này, một cảnh sát hơn 40 tuổi chạy nhanh đến.

Tiểu Triệu, có chuyện gì vậy?
Sau khi đỗ xe xong, thầy Lý Phong đẩy cửa buồng lái ra bước tới hỏi.

Mẹ nói gì thế, mẹ vẫn còn khỏe mà, mẹ đừng nghĩ nhiều, mẹ phải đợi con về đấy.
Người đàn ông vừa lấy ta6y vuốt lại mái tóc bạc bị gió thổi rối bù, vừa vui vẻ nói.

Con đi đi, không còn sớm nữa đâu.
Bà lão xua tay nói với n5gười đàn ông.
Về điểm này chúng ta thật sự phải học tập những người làm kinh doanh ở Chiết Giang, em xem thôn ví da, thôn Taobao của người ta đi. Tuy nơi này tên là thôn đậu phụ nhưng đều là kinh doanh nhỏ lẻ. Sau khi làm xong đậu phụ, nhà nào có tiền thì mua một chiếc ô tô nhỏ để vận chuyển vào thành phố, nhưng phần lớn đều là lái xe ba gác, đường núi ở đây hiểm trở, cả đi cả về mất ba đến bốn ngày là chuyện rất bình thường.

Hai người chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến hiện trường xảy ra vụ án.

Cuối cùng cũng không biết là ai nghĩ ra cách dùng nước suối này làm đậu phụ, sau đó bán cho quán cơm và chợ thức ăn trong thành phố. Người dân trong thành phố rất thích đậu phụ ở nơi này. Đậu phụ làm bằng nước suối này có vị ngọt, màu sắc đẹp, ăn rất ngon miệng, lại giàu dinh dưỡng, sau đó đậu phụ làm bằng nước suối này còn được đài truyền hình thành phố tuyên truyền, có thể nói là cung không đủ cầu.


Nhìn thấy cơ hội làm ăn này, toàn bộ người dân trong thôn đều không thể ngồi yên, thế là họ bắt đầu mở ruộng đất để trồng đậu nành. Do mực nước biển ở thôn này dưới 1000m nên đất đai bằng phẳng, ánh nắng mặt trời nhiều, tuy nơi đây là vùng núi nhưng thực ra hoàn cảnh địa lý cũng gần giống với đồng bằng. Thời gian dần trôi qua, dường như người dân trong núi ai cũng có tay nghề làm đậu phụ, dần dần hình thành quy mô như bây giờ. Vì muốn xây dựng thương hiệu của riêng mình mà họ đã đổi tên thôn này thành
thôn đậu phụ
. Thầy Lý Phong vừa đi vừa giới thiệu cho tôi.

Vừa nãy em nghe cảnh sát Triệu nói, con trai của nạn nhân vào trong thành phố bán đậu phụ mấy ngày không ở nhà, có cần lâu như vậy không ạ?
Tôi tò mò hỏi.
Thầy Lý Phong khẽ thở dài:
Nói đến vấn đề này thì không thể không nói đến tư tưởng của người dân vùng núi. Tuy điều kiện tự nhiên của thôn này rất tốt nhưng không có ai đứng ra kêu gọi làm kinh doanh tập trung.
Hiện trường là một căn nhà hướng bắc, cổng hướng nam, ba gian nhà mái ngói được bao quanh bởi một hàng rào. Thầy Lý Phong đứng ở bên ngoài hàng rào cúi người xuống quan sát kỹ lưỡng chứ không vội vào bên trong.
Tôi tò mò nhìn động tác của ông, sau đó hỏi:
Thầy đang làm gì vậy ạ?

Thầy Lý Phong chăm chú nhìn mặt đất một lúc lâu rồi mới nghiêng đầu hỏi tôi:

Tiểu Long, tôi hỏi em một câu, em nói cho tôi biết bình thường thì dấu giày chia ra làm mấy loại, hình thành như thế nào?


Gì cơ ạ? Trên mặt đất này có thể tìm thấy dấu giày giảm tầng sao? Không phải chứ, đất này rất cứng, có dẫm thế nào thì cũng không xuất hiện tình huống ‘giảm tầng’ được đâu!
Tôi mở to mắt thốt lên với vẻ không thể tin được.

Thầy Lý Phong lắc đầu nói:
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.