Chương 30: Cắm sừng



Ông đang làm gì trong khoảng thời gian từ 1 giờ chiều đến 5 giờ chiều ngày hôm nay?
Anh Minh hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi hướng dẫn vài sinh viên làm thí nghiệm ở phòng thí nghiệm của mình.
Lưu Kiến Lương bình tĩnh trả lời.


Những sinh3 viên nào? Họ tên lần lượt là gì? Phương thức liên lạc với họ ra sao?
Anh Minh hỏi liền một lúc vài câu.


Hai nam một n9ữ. Hai nam, một người tên Vương Xung, một người tên Trương Phi, nữ tên Cao Quyên. Họ đều là sinh viên của Đại học Y, về phương t6hức liên lạc, các anh đến trường hỏi là có ngay.
Lưu Kiến Lương đáp.
Trước mắt, không khó nhận ra bà giúp việc Ngô Thuý Miêu có thể tạm thời loại bỏ trong danh sách tình nghi, nguyên nhân là vì bà ta không có động cơ giết người, vậy thì người còn lại có độ khả nghi cao nhất chính là ông Lưu Kiến Lương này. Nhưng qua lời kể của ông ta thì rất có khả năng ông ta có thể chứng minh mình không có mặt tại hiện trường vào thời điểm xảy ra án mạng, cũng có nghĩa Lưu Kiến Lương chưa chắc là hung thủ. Loại trừ hai điểm này, hung thủ chắc chắn là người quen trong mạng lưới quan hệ xã hội của nạn nhân.
Nếu ngay từ đầu anh Minh đã hỏi câu hỏi này, chắc chắn Lưu Kiến Lương sẽ không trả lời, vậy nên anh mới sắp đặt trước để chuẩn bị cho câu hỏi then chốt lúc này.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy câu hỏi của anh Minh, Lưu Kiến Lương thở dài một hơi nói:
Anh cảnh sát, tôi nói thật cho anh biết vậy, tôi kết hôn với Hứa Uyển Nghi cũng là do bất đắc dĩ, tuy hai chúng tôi đã làm giấy đăng ký kết hôn, nhưng chúng tôi căn bản chẳng có đời sống hôn nhân thật sự. Khi các anh đến nhà tôi khám nghiệm hiện trường chắc cũng đã phát hiện, thật ra hai chúng tôi ở nhà đều là mỗi người một phòng ngủ. Có thể nói giữa tôi và Hứa Uyển Nghi căn bản chẳng có tình cảm gì. Từ khi cô ta bức ép vợ cũ của tôi đi, tôi chưa từng hoà nhã gì với cô ta. Về cơ bản, hai chúng tôi cãi nhau hai ngày một trận nhỏ, ba ngày một trận lớn.


Vậy tại sao hai người còn phải miễn cưỡng sống cùng nhau?
Anh Minh thắc mắc.

Con người Hứa Uyển Nghi các anh không hiểu đâu, tính khí cô ta rất khó chịu. Tôi làm nghiên cứu học thuật nhiều năm như vậy, có thể nói là nhân vật có địa vị trong giới hàn lâm, tôi cũng cần thể diện chứ, đúng không? Nếu như tôi không ở cùng cô ta, nói không chừng cô ta sẽ lại có hành động quá khích gì đó.
Lưu Kiến Lương bất lực thở dài.

Thường ngày, Hứa Uyển Nghi tiếp xúc với những người nào, chắc ông cũng biết chứ!
Anh Minh đưa ra câu hỏi quan trọng nhất.

Khụ khụ khụ...
Lưu Kiến Lương rít mạnh một hơi, vừa ho khan vừa nói:
Thời gian đi làm hằng ngày của tôi rất cố định, về cơ bản là từ hai giờ chiều đến tám giờ tối. Tuy tôi kết hôn với Hứa Uyển Nghi đã một thời gian dài nhưng hai chúng tôi chưa từng có quan hệ tình dục, có lẽ là cô ta không chịu được nữa nên ra ngoài dụ dỗ một tên đàn ông, hắn là bạn học cấp ba của cô ta. Rất nhiều lần tôi quay về nhà khi đang làm dở thí nghiệm, đứng ở ngoài cửa nghe thấy tiếng rên rỉ của phụ nữ, tôi cũng là người từng trải, vừa nghe đã biết bên trong đang làm trò gì rồi.


Ông có biết được thông tin cơ bản của người đàn ông đó không?
Anh Minh vội nhấc bút lên hỏi.

Tôi biết, hắn tên Tô Ngọc Sơn, 36 tuổi, tự mở một công ty. Hắn đã ly dị ba năm rồi, không có con, một thân một mình.
Lưu Kiến Lương vừa rít thuốc vừa nói.

Anh cảnh sát, anh đừng giận, vừa rồi là tôi thái độ không tốt, chúng ta bình tĩnh nói chuyện, được không?
Lưu Kiến Lương lập tức thay đổi thái độ.
Anh Minh chẳng thèm để ý mà ngồi trên ghế hút thuốc.

Anh cảnh sát, anh hỏi đi, anh hỏi gì tôi cũng sẽ trả lời.
Lưu Kiến Lương đứng lên, giọng nói mang ý áy náy.

Anh ta có chìa khoá nhà ông không?
Anh Minh lại hỏi.

Chắc chắn là có, tôi từng tận mắt thấy cậu ta dùng chùm chìa khoá của mình mở cửa nhà tôi đó.

Lưu Kiến Lương khẳng định.

Hứa Uyển Nghi có biết anh nắm được thông tin rồi không?
Anh Minh cất tiếng hỏi.

Cô ta không biết, lúc đó tôi chưa vạch trần. Tôi tính toán trong lòng, nếu Hứa Uyển Nghi thật sự có quan hệ với người kia, tôi cũng bớt phiền. Vậy nên tôi chẳng những không nói ra mà còn cố ý tạo cơ hội cho bọn họ.
Lưu Kiến Lương ngượng ngùng trả lời.

Nếu như ông thật sự muốn ly hôn với nạn nhân thì tại sao không vạch trần luôn tại trận, việc gì phải phức tạp như vậy?
Anh Minh ngờ vực hỏi.
Anh Minh thấy thái độ này của ông ta thì hừ lạnh một tiếng, anh gạt nhẹ tàn thuốc vào gạt tàn, nghiêm túc nói:
Các mối quan hệ xã hội của Hứa Uyển Nghi như thế nào, nói tôi nghe xem.

Lợi hại! Thấy anh Minh hỏi như vậy, trong lòng tôi không khỏi kinh ngạc cảm phục.
Lúc này tôi mới hoàn toàn hiểu được, thì ra tất cả đều là cái bẫy mà anh Minh sắp đặt từ trước. Kế sách của anh khiến tôi nghĩ tới chuyên gia thẩm vấn từng dạy chúng tôi môn Thẩm vấn học ở trường cảnh sát. Chắc chắn ngay từ đầu anh Minh đã đoán ra được thái độ này của Lưu Kiến Lương nên mới cố tình hỏi những câu hỏi không liên quan đến vụ án hoặc những câu mà mọi người đều đã biết kết quả, từ đó khiến thái độ cao ngạo của Lưu Kiến Lương lộ ra, sau đó lại tạo ra điểm xung đột, áp chế thái độ này của Lưu Kiến Lương, tạo thế chủ động cho bản thân, cuối cùng mới đưa ra câu hỏi then chốt. Như vậy sẽ có được câu trả lời hài lòng nhất.
Lưu Kiên Lương thở dài trả lời:
Anh cảnh sát, các anh căn bản không hiểu tính khí của Hứa Uyển Nghi, trừ khi cô ta chủ động rời khỏi tôi, nếu không thì kể cả tôi có bắt gian tại trận cũng chẳng ăn thua gì. Nếu tôi vạch trần mọi chuyện trước mặt cô ta, lỡ như cô ta rời khỏi người đàn ông đó, không chịu ly hôn với tôi thì phải làm sao? Kể cả có khởi tố lên toà mà cô ta vẫn cứ không chịu tha cho tôi thì phải làm sao? Vậy nên vì lý do an toàn, tôi chỉ có thể đưa ra hạ sách này.

Anh Minh nghe xong gật gật đầu, sau đó anh mở máy tính lên, nhanh chóng gõ thông tin cá nhân của Tô Ngọc Sơn vào. Tiếng máy in vang lên, ảnh hộ chiếu của Tô Ngọc Sơn đã được in ra. Anh Minh rút tấm ảnh từ máy in, đưa cho Lưu Kiến Lương, hỏi:
Có phải người này không?

Lưu Kiến Lương đón tấm ảnh bằng hai tay, chỉ liếc qua một cái liền gật đầu đáp:
Đúng đúng đúng, chính là hắn!


Ông nhìn nhận như thế nào về cái chết của vợ mình?
Anh Minh hút một hơi thuốc rồi hỏi.

Chẳng nhìn nhận như thế nào cả.
Lưu Kiến Lương hơi cau mày đáp.

Xem ra, quan hệ vợ chồng ông cũng chẳng ra sao nhỉ!
Anh Minh đan hai tay vào nhau, người tựa vào lưng ghế nói.
Anh Minh nghe xong, vỗ mạnh lên bàn, tức giận nói:
Đây là cơ quan công an, không phải nơi ông ra vẻ thanh cao! Đây là người chết chứ không phải chó mèo chết, phối hợp với cơ quan công an để điều tra lấy chứng cứ là nghĩa vụ mà mỗi công dân cần thực hiện, ngay đến cả quyền và nghĩa vụ cơ bản nhất của công dân mà ông cũng không nắm được, còn định ra điều kiện gì với tôi ở đây! Kể từ bây giờ, tôi hỏi gì thì ông trả lời đấy cho tôi, nếu không tôi không ngại cho ông thêm tội cản trở người thi hành công vụ đâu.

Sức ép từ anh Minh khiến Lưu Kiến Lương hơi hoảng sợ, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng cơ miệng ông ta giật giật một cách dữ dội.
Người xưa từng nói, người ngoài ngành thì xem chuyện vui, còn người trong ngành sẽ thấy kĩ năng nghiệp vụ, tôi vừa nhìn là biết anh Minh đang sử dụng thuật thẩm vấn. Thực ra thẩm vấn chính là một quá trình đấu trí đấu dũng khí với đối phương, nếu đối phương ghê gớm, thì bên mình nhất định phải ghê gớm hơn, như vậy mới có thể áp chế về mặt khí thế. Ngoài ra phải tấn công vào điểm yếu của hắn, kiểu giáo sư như Lưu Kiến Lương này sợ nhất là mất hết danh dự, nếu không ông ta sẽ chẳng cưới Hứa Uyển Nghi trước sự uy hiếp của cô ta, nói trắng ra là sợ ảnh hưởng đến thanh danh của mình thôi. Câu cuối
tội cản trở người thi hành công vụ
của anh Minh mới chính là then chốt cho việc áp đảo thành công.
Nghe thấy kết quả này, anh Minh hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, anh nói tiếp:
Sao ông phát hiện ra được?


Có thể cho tôi một điếu thuốc được không?
Lưu Kiến Lương không trả lời câu hỏi của anh Minh mà chuyển ánh mắt lên bao thuốc đặt trên bàn làm việc.
Tôi rất thức thời, bước lên lấy ra một điếu đưa cho ông ta, sau đó châm lửa giúp ông ta.

Các ông làm thí nghiệm gì?
Anh Minh châm điếu th5uốc hỏi.

Chúng tôi đang nghiên cứu một đề tài, tìm kiếm vật thay thế cho chất kháng sinh, còn về nội dung thí nghiệm, tôi không tiện tiết lộ tại đây.
Lưu Kiến Lương trả lời nhanh gọn.

Ông và nạn nhân Hứa Uyển Nghi kết hôn bao lâu rồi?
Anh Minh chuyển chủ đề hỏi.
Lưu Kiến Lương nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngượng ngùng nhìn mọi người trong phòng một lượt, có cảm giác hơi khó mở miệng.

Ông nói đi, ở đây đều là người của phòng chúng tôi, có liên quan đến mạng người, ông không được che giấu.
Anh Minh hiểu ý ông ta.
Lưu Kiến Lương cắn răng, mở miệng nói:
Được, tôi nói! Hứa Uyển Nghi có quen một người đàn ông ở bên ngoài, cô ta cắm sừng tôi hơn một năm nay rồi!


Sáu năm lẻ ba tháng.
Lưu Kiến Lương trả lời một cách rất bình tĩnh.

Ông nhớ rõ thật đấy nhỉ?
Anh Minh nhướn mày hỏi.
Lưu Kiến Lương vẫn không nói năng gì.

Về chuyện giữa hai vợ chồng, do có liên quan đến riêng tư cá nhân, tôi không tiện tiết lộ.
Lưu Kiến Lương trả lời không thân thiện lắm.

Người làm nghiên cứu học thuật, quả nhiên lời ăn tiếng nói rất cẩn trọng.
Anh Minh cười lạnh một tiếng.
Lưu Kiến Lương sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, ông ta mở miệng phản bác:
Anh cảnh sát, mong anh chú ý lời nói của mình. Tôi từ chối trả lời những câu hỏi không liên quan đến vụ án, đề cập đến những chuyện riêng tư của cá nhân tôi, tôi cũng không tiện tiết lộ.


Được, hôm nay chúng ta thẩm vấn đến đây thôi, có vấn đề gì tôi sẽ gọi điện thoại cho ông, hi vọng ông có thể tiếp tục phối hợp làm việc với cơ quan công an chúng tôi như trước, tôi tin Giáo sư Lưu có lẽ đã hiểu mình nên làm gì!
Anh Minh lịch sự đưa tay phải ra.


Chắc chắn, chắc chắn.
Lưu Kiến Lương vội bắt tay anh Minh, trả lời chắc như đinh đóng cột.

Chờ Lưu Kiến Lương rời khỏi phòng làm việc, anh Minh gấp gáp nói:
Diệp Thiến, có hai việc cần anh em bên đội cảnh sát hình sự làm.



Chủ nhiệm Lãnh, anh nói đi!
Diệp Thiến nâng cao một trăm hai mươi phần trăm tinh thần, lấy cuốn sổ mang theo bên người ra chuẩn bị ghi chép.


Việc đầu tiên, là điều tra mấy sinh viên mà Lưu Kiến Lương vừa nói, xác nhận xem ông ta có chứng cứ ngoại phạm thật không.


Việc thứ hai, xem xem cậu con trai vợ cũ của Lưu Kiến Lương trong khoảng thời gian gần đây có về nước không, cậu ta cũng có động cơ gây ra chuyện này!


Diệp Thiến rẹt rẹt vài tiếng ghi chép nhanh vào cuốn sổ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.