Chương 31: Đọ sức
-
Tiếng Nói Tử Thi 1
- Cửu Tích Thủy
- 1935 chữ
- 2021-12-31 04:57:30
Đâu có! Tiểu Hứa có chuyện gì thế?
Ngô Thúy Miêu tròn mắt vô tội nhìn anh Minh.
Chính Lưu Kiến Lương đã thừa nhận rồi, Hứa Uyển Nghi có ng8ười đàn ông khác ở bên ngoài, bà không biết sao?
Anh Minh hỏi với giọng điệu không tin tưởng cho lắm.
Tôi đứng bên cạnh, liếc Tô Ngọc Sơn, rồi lại nhìn anh Minh, không hiểu nổi anh đang làm gì. Lúc này, Diệp Thiến đang ngồi bên máy tính chuẩn bị ghi chép, cô ngẩng đầu lên nhìn tôi thăm dò. Tôi đọc được ý nghĩ của cô ấy, khẽ lắc đầu.
Ây dà, tôi khó chịu lắm rồi đấy! Anh cảnh sát, anh mau hỏi đi.
Tô Ngọc Sơn đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói. Chỉ một lát sau, trên trán hắn bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, thỉnh thoảng còn giật giật một lát.
Ây, cậu cảnh sát trẻ này hiểu chuyện thật đấy.
Ngô Thuý Miêu nở nụ cười chất phác với tôi.
Tiễn Ngô Thuý Miêu đi, tôi hưng phấn nhảy lên trong phòng:
Cuối cùng cũng tra ra manh mối rồi! Tên Tô Ngọc Sơn này có chìa khoá nhà của nạn nhân, mà lại còn từng xuất hiện trong thời gian xảy ra án mạng nữa, kẻ tình nghi rất có khả năng chính là anh ta.
Cậu cảnh sát trẻ này, tôi thật sự không biết mà! Tôi gạt các cậu cũng tức là gạt chính phủ, phải ngồi tù mà, tôi đâu dám gạt cá5c cậu!
Ngô Thúy Miêu vô cùng hoảng sợ giải thích.
Tôi đỡ bà ta ngồi lại vào ghế, lấy tấm ảnh anh Minh in ra đưa ra trước mặt bà ta:
Vậy bà đã từng gặp người này chưa?
Tô Ngọc Sơn ngập ngừng một lúc, mới lên tiếng trả lời:
Tôi và Hứa Uyển Nghi là bạn học cấp ba, bắt đầu liên lạc lại từ lần họp lớp hai năm trước. Trước đây, Hứa Uyển Nghi từng theo đuổi tôi, tôi lại cũng độc thân, cho nên có liên lạc qua điện thoại, sau khi họp lớp xong thì chúng tôi cùng đi nhà nghỉ, rồi cứ bên nhau được hơn một năm. Có điều, chúng tôi đã không liên lạc với nhau hơn một tháng nay rồi.
Vì sao lại không liên lạc nữa?
Anh Minh nhíu mày hỏi.
Anh Minh dứt khoát lấy điện thoại ra, đọc tin tức. Tô Ngọc Sơn lại giãy giụa thêm hơn chục phút nữa, sau đó chẳng còn chút sức lực nào, nói với chúng tôi:
Anh cảnh sát, tôi phục rồi đấy, anh hỏi đi, hỏi gì tôi nói nấy.
Anh Minh ngẩng đầu lên nhìn Tô Ngọc Sơn, chẳng thèm đáp lại, tiếp tục xem điện thoại.
4 giờ sáng, tổ bắt giữ của đội cảnh sát hình sự đã bắt được Tô Ngọc Sơn trong nhà hắn. Sau khi biết tin, anh Minh nhanh chóng vạch kế hoạch thẩm tra, vì trước mắt ở hiện trường không hề có vật chứng dấu vết gì có thể định tội, tất cả manh mối đều phụ thuộc hết vào lời khai của hắn.
Một tiếng sau, Tô Ngọc Sơn được dẫn vào phòng thẩm tra của đội cảnh sát hình sự.
Anh Minh lấy tấm ảnh Tô Ngọc Sơn ra, vẽ một hình móc lên trên rồi nói:
Thông báo Diệp Thiến, để đội cảnh sát hình sự đi bắt người.
Do Tô Ngọc Sơn rất có khả năng là kẻ tình nghi phạm tội, trong phòng kỹ thuật chúng tôi không có khu chuyên thẩm tra nên mấy người chúng tôi lập tức xuất phát đến đội cảnh sát hình sự chờ đợi kết quả đi tóm người của họ. Trong lúc đó, Diệp Thiến cũng đưa tin tức điều tra tới, về cơ bản có thể loại bỏ nghi ngờ cho Lưu Kiến Lương và con trai ông ta rồi. Hiện tại tất cả mũi nhọn đều hướng về một mình Tô Ngọc Sơn nữa thôi.
Anh cảnh sát, anh cảnh sát, đừng đi, đừng đi, tôi nói, tôi nói!
Tô Ngọc Sơn chảy cả nước miếng, vội vàng nói.
Không khó chịu nữa à?
Anh Minh bước đến trước mặt hắn hỏi.
Từ một đống vết kim châm chằng chịt đó có thể thấy, chắc chắn Tô Ngọc Sơn có sử dụng ma tuý, chẳng trách tính khí của hắn lại nóng nảy như vậy. Xem ra anh Minh cũng đã chú ý đến điểm này nên mới để hắn la lối trên
ghế hùm
như thế, vì như vậy sẽ khiến quá trình trao đổi chất của hắn mạnh mẽ hơn, khiến cơn nghiện phát tác nhanh hơn, đến điểm tiệm cận khi cơn nghiện sắp phát tác thì Tô Ngọc Sơn đã như cá nằm trên thớt rồi, muốn chặt thế nào thì chặt thế ấy.
Tôi cũng thấy anh đùa bỡn hơn cả một tiếng rồi, nói nghe xem, anh và Hứa Uyển Nghi có quan hệ như thế nào?
Anh Minh hút một hơi thuốc hỏi.
Ngô Thúy Miêu đón lấy tấm ảnh bằng hai tay, rồi híp mắt lại, nhíu mày nhìn. Tôi ngồi xổm xuống phủi bụi trên quần giúp bà.
Tôi gặp rồi, chiều nay lúc ra khỏi nhà tôi có gặp!
Một câu nói vang lên trên đầu tôi.
Anh Minh vẫn không nói năng gì, lại châm thêm điếu thuốc nữa.
Tôi muốn uống nước!
Tô Ngọc Sơn gồng hai tay lên đẩy chiếc vòng sắt, gào lên.
Ngô Thúy Miêu nghe xong lập tức hoảng3 hốt, trượt từ trên ghế xuống đất, ngay sau đó bà nhanh chóng giơ tay phải lên, mở to mắt nhìn chúng tôi và thề hứa đảm bảo:
Tôi xin thề, tôi mà bi9ết tôi sẽ không được chết tử tế.
Thấy vậy, tôi vội vàng bước lên trước đỡ bà ta đứng lên, sau đó phủi phủi bụi trên người bà rồi nói:
Bà l6àm gì thế?
Vậy bà nói xem từng gặp anh ta như thế nào?
Tôi nháy mắt với anh Minh, anh lập tức hiểu ý, lấy giấy bút trên bàn, chuẩn bị ghi chép.
Tôi ra ngoài đánh mạt chược lúc 1 giờ, chơi đến tầm 2 giờ thì định về nhà đi vệ sinh, vì lúc đó nhà vệ sinh trong quán mạt chược kín hết rồi, không sao đi được. Quán mạt chược cũng không xa nhà lắm nên tôi chạy vội về nhà, vừa đến cổng toà nhà, tôi liền thấy người đàn ông này đang lượn lờ ở đó.
Ực ực, Tô Ngọc Sơn nuốt nước bọt, ra sức lắc đầu:
Không khó chịu nữa, không khó chịu nữa.
Được, trả lời tôi, vẫn là câu hỏi đó, anh và Hứa Uyển Nghi có quan hệ gì?
Anh Minh quay người lại ngồi lại xuống ghế.
Lúc đó tôi mới có thời gian đánh giá Tô Ngọc Sơn đang đứng trước mặt mình đây, dáng người hắn cao gầy, mặt mũi cũng coi là tạm được, trên người mặc một chiếc áo sơ mi dài tay cùng với một chiếc quần âu, chân đi đôi giày da bóng loáng, từ cách ăn mặc có thể dễ dàng nhìn ra, hắn là một người khá kỹ tính.
Tô Ngọc Sơn vừa gào vừa ra sức giãy giụa khỏi sự trói buộc của
ghế hùm
. Anh Minh cứ như vậy hút hết điếu này đến điếu khác, chẳng nói một câu nào. Khi anh dụi điếu thuốc thứ bảy vào gạt tàn, Tô Ngọc Sơn thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm lưng, lớn tiếng nói với chúng tôi:
Anh cảnh sát, tôi muốn uống nước.
Ây dà, anh cảnh sát, tôi khó chịu lắm!
Tô Ngọc Sơn đau khổ nói.
Anh hút ma tuý gì?
Anh Minh lên tiếng hỏi.
Heroin!
Tô Ngọc Sơn đáp, giả bộ không còn sức lực gì.
Bớt giả bộ với tôi ở đây đi. Ít nhất anh còn chịu được hai tiếng nữa. Chúng ta tranh thủ thời gian, thẩm vấn xong tôi sẽ cho anh uống chút Methadone (một loại thuốc có thể khắc chế cơn nghiện).
Anh Minh gõ mạnh lên mặt bàn nói.
Các người làm gì thế? Các người dựa vào đâu mà bắt tôi? Tôi đã phạm tội gì?
Tô Ngọc Sơn gào lên với tất cả chúng tôi.
Lúc này, chúng tôi đều nhìn sang anh Minh, không biết anh sẽ quét sạch bộ dạng phách lối này của Tô Ngọc Sơn như thế nào. Vốn tưởng anh Minh sẽ đập bàn trở mặt như với Lưu Kiến Lương, thế nhưng đáng tiếc là anh Minh chẳng hề nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông này.
Anh cảnh sát, tôi thật sự không chịu được nữa rồi, thật đó.
Tô Ngọc Sơn co giật toàn thân nói.
Vậy được, tôi không hỏi nữa.
Anh Minh nói xong liền đứng lên bỏ đi.
Anh Minh thấy vậy, mới chậm rãi cất điện thoại đi, nói với Diệp Thiến đang ngồi bên cạnh:
Chuẩn bị ghi chép.
Ngay lúc này, tôi quay đầu lại nhìn Tô Ngọc Sơn một lần nữa, đột nhiên, một mảng vết kim châm trên cổ tay phải của hắn khiến tôi chú ý. Thình thịch! Tim tôi đột nhiên thắt lại, tất cả thắc mắc đã được giải đáp. Cuối cùng tôi đã biết mục đích anh Minh làm như vậy là gì rồi.
Quan hệ tình nhân.
Tô Ngọc Sơn trả lời trong trạng thái run rẩy toàn thân.
Bao lâu rồi?
Anh Minh châm một điếu thuốc, đưa sang cho tôi đang đứng bên cạnh, tỏ ý để tôi đưa qua cho hắn.
Tôi vốn chẳng ôm nhiều hi vọng, nhưng nghe thấy bà ta nói vậy, tôi đứng phắt dậy:
Cái gì? Bà đã từng gặp rồi?
Ngô Thúy Miêu dùng ngón tay chỉ khoé miệng người đàn ông trong ảnh nói:
Tuy tôi già rồi nhưng mắt còn chưa mờ đâu, chắc chắn tôi đã gặp rồi, chính là lúc chiều nay. Cậu nhìn nốt ruồi trên mép cậu ta đi, dựa vào điểm này tôi có thể chắc chắn một trăm phần trăm là đã từng gặp cậu ta.
Tôi nhét điếu thuốc vào cái miệng đang chảy đầy nước bọt của Tô Ngọc Sơn, hắn hít mạnh một hơi, dùng răng cắn lấy đuôi thuốc, sau đó méo miệng nhả khó thuốc ra, hơi bình tĩnh lại một chút, hắn đáp:
Hơn một năm rồi.
Tình trạng quan hệ giữa hai người như thế nào?
Anh Minh dùng tay phải chống cằm hỏi.
Tôi làm ở đây đã nhiều năm, người trong khu chung cư này tôi đều quen cả, nhìn một cái là tôi nhận ra ngay cậu ta là người lạ. Tôi trông cậu ta lén lén lút lút còn tưởng là ăn trộm, thế nên lại gần một chút định nhìn cho kỹ. Nào ngờ, đúng lúc đó cậu ta quay lại, nhìn thấy tôi cậu ta liền quay người bỏ đi ngay. Tôi thấy cậu ta cũng chẳng có hành động gì hơn nên cũng không quá để tâm. Thận tôi không tốt lắm, không nhịn được quá lâu, tôi cũng không muốn chạy lên tận tầng năm nên mượn dùng tạm nhà vệ sinh của hàng xóm tầng một, sau đấy thì đi đánh bài tiếp. Người đàn ông này chính là người trong ảnh, chắc chắn là cậu ta.
Ngô Thuý Miêu bảo đảm nói.
Tôi ngoái đầu lại thấy anh Minh đã dừng bút, liền nói với Ngô Thuý Miêu:
Làm phiền bà rồi, chúng tôi hỏi như vậy thôi, lát nữa tôi sẽ cho người lái xe đưa bà về.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.