Chương 33: Nghiệt duyên



Người trong hai đoạn video này là một sao?
Lưu Kiến Lương chỉ vào màn hình máy tính hỏi.


Là cùng một người, chỉ có 8điều đây là video ghi lại từ mấy thiết bị giám sát khác nhau, chúng tôi ghép lại thành một đoạn thôi.
Tôi đứng bên cạnh kiên3 nhẫn giải thích.


Vậy anh cảnh sát này, có thể phiền các anh phóng to đoạn sau lên cho tôi được không? Tôi chỉ cần n9hìn hình ảnh mái tóc là được.
Lưu Kiến Lương thấp thỏm nói.

Anh Lỗi, giao cho anh đấy!
Tôi vội dùng cùi chỏ huých 6nhẹ Lỗi Mập đang ngồi trên ghế.

Yên tâm, đây là điểm mạnh của anh chú đấy.
Nói xong, Lỗi Mập nhấn F5, cắt lại hình 5ảnh rõ ràng nhất trên video, sau đó lại mở một phần mềm toàn chữ tiếng Anh ra, các nút chức năng nhằng nhịt trên phần mềm xuất hiện trước mắt tôi.
Lỗi Mập nhanh chóng thả hình ảnh vào, dùng khung vuông nét đứt chọn vị trí mái tóc của cô gái, sau khi bấm đi bấm lại tầm mười mấy phút, hình ảnh mái tóc cô gái rõ ràng xuất hiện trước mắt chúng tôi.
Câu nói này của anh Minh đã kéo sức chú ý của tôi về với vụ án, tôi lắc lắc đầu, nhìn về phía Tang Vận Giai.
Câu này của anh Minh hiển nhiên đã hỏi đến vấn đề nhạy cảm nhất của Tang Vận Giai, vậy nên cô ta ngẩng đầu lên, e thẹn đáp:
Đúng!


Ông ta đồng ý chưa?

Lưu Kiến Lương nhìn thấy hình ảnh này, sắc mặt lập tức thay đổi. Bịch! Chiếc túi xách tay nam mà ông kẹp dưới nách rơi xuống đất. Ông ta đã chẳng còn tâm trí quan tâm chiếc túi cao cấp dính đầy bụi dưới đất nữa, tay phải run rẩy đưa ra, từ từ lại gần màn hình máy tính, miệng ông ta thì thào:
Sao có thể là cô ấy? Sao có thể là cô ấy? Tất cả những chuyện này đều do cô ấy làm sao?

Nghe thấy Lưu Kiến Lương nói vậy, tôi lập tức bắt lấy tay phải ông ta, mắt mở to, khuôn mặt đã vì hưng phấn mà đỏ lên:
Cô ta là ai? Ông mau nói đi!


Là sinh viên của tôi, bạn cùng lớp với Hứa Uyển Nghi, tên Tang Vận Giai.
Lưu Kiến Lương đáp, ông nhìn chằm chằm bức ảnh, chầm chậm lắc đầu, không muốn tin.
Cũng có lẽ Tang Vận Giai chẳng thể nào ngờ được chúng tôi có thể tìm ra cô ta nhanh như vậy, khi mấy người chúng tôi mặc đồng phục cảnh sát phá cửa vào nhà, cô ta vẫn đang ngủ nướng thoải mái trên giường, gương mặt tràn đầy hạnh phúc. Đến khi bị đánh thức khỏi giấc mộng thì tinh thần cô ta hoàn toàn sụp đổ, lập tức ngây ra trên giường.

Mọi người xem, đây có phải chiếc áo blouse cô ta mặc khi gây án không?
Tôi đứng trên ban công chỉ vào chiếc áo đặt trong chậu nhựa màu đỏ, cao hứng nói vọng vào.
Nghe thấy tiếng tôi, Lão Hiền phi ngay đến, tay chỉnh lại chiếc kính đang trễ xuống, anh ấy quan sát tỉ mỉ một lúc lâu rồi mở miệng nói:
Không sai! Chính là nó.


Diệp Thiến, em đi tìm dây buộc tóc buộc tóc lên cho cô ta!
Anh Minh quay đầu lại nói.
Diệp Thiến nghe thấy vậy cũng không ra khỏi phòng, mà nhanh chóng tháo dây buộc tóc trên đầu mình xuống, mái tóc dài đen láy buông xuống vai, khẽ che đi khuôn mặt thanh tú.

Tang Vận Giai, hôm qua cô đã cầu hôn Lưu Kiến Lương?


Anh ấy là thầy giáo của tôi, tôi yêu thầy!
Tang Vận Giai không quên bày tỏ tâm tư của mình.

Cô và Hứa Uyển Nghi có quan hệ gì?
Anh Minh lại hỏi ngay, không cho cô ta thời gian suy nghĩ.

Chúng tôi là bạn học đại học, còn là bạn cùng phòng, cũng có thể nói là bạn thân chẳng có gì không kể.
Tang Vận Giai nhẹ nhàng trả lời.

Cầu hôn!
Lưu Kiến Lương ngồi bệt trên nền nhà, tay phải bóp trán, chật vật nói ra hai chữ này.
Ting! Ba người chúng tôi nghe thấy hai chữ này, đưa mắt nhìn nhau, không biết nên trả lời như thế nào. Anh Minh và Lão Hiền nghe thấy tin cũng nhanh chóng xuống lầu hỏi xem tình hình.
Tôi kể lại ngọn ngành mọi chuyện cho các anh. Anh Minh nghe xong liền vội chạy đến trước máy tính, quan sát chừng hơn một phút, sau đó mở mạng nội bộ công an ra, nhanh chóng tìm kiếm tất cả các cô gái có tên Tang Vận Giai trong toàn thành phố, từng bức ảnh hiện lần lượt hiện lên trên màn hình máy tính.

Làm sao ông nhận ra được cô ta?
Tôi tiếp tục hỏi ngay.

Cô ấy có một chòm tóc thiếu sắc tố đen bẩm sinh, ngay hôm qua, cô ấy còn đến tìm tôi.
Lưu Kiến Lương đau khổ ngồi bệt xuống đất nói.

Cô ta tìm ông làm gì? Mau nói đi!
Diệp Thiến sốt ruột hỏi.
Có kết quả xác nhận của Lưu Kiến Lương, lại có vật chứng DNA cùng với chứng cứ gián tiếp mà đội cảnh sát phòng chống tội phạm công nghệ cao cung cấp, bất kỳ một cái nào trong đó cũng đủ để tiễn kẻ tình nghi Tang Vận Giai vào tù rồi.
Một tiếng sau, anh Minh ngồi phía sau bàn thẩm vấn, đối diện Tang Vận Giai đầu tóc rối bời.
Từ lúc ngồi vào chiếc
ghế hùm
đến bây giờ, Tang Vận Giai chẳng nói một câu nào, chỉ cúi thấp đầu, không ngừng rơi nước mắt.

Đồng ý rồi.
Tang Vận Giai trả lời, dùng ánh mắt ảm đạm vô hồn nhìn chằm chằm anh Minh.
Vừa nghe đến đây, cuối cùng tôi cũng hiểu được tại sao Lưu Kiến Lương lại có biểu cảm hoảng sợ như vậy. Ông ta vừa tiễn được một cô đi, khó khăn lắm mới tìm được một cô khác, kết quả là còn chưa được như mong muốn thì đã phát hiện cô ta là hung thủ, chẳng trách ông ta thể hiện bộ dạng đó.

Cô và Lưu Kiến Lương có quan hệ gì?
Anh Minh châm một điếu thuốc.
Tang Vận Giai đỏ mắt lắc đầu:
Vì tôi biết tính Hứa Uyển Nghi, kể cả khi thầy biết chuyện này, nếu Hứa Uyển Nghi không chịu buông tay thì chẳng ai làm gì cô ta được.

Anh Minh đi tới đưa cho Tang Vận Giai một tờ khăn giấy, cô ta chỉ lau sơ nước mắt, rồi tiếp tục nói:
Khoảnh khắc tôi sắp chạm tới hạnh phúc, Hứa Uyển Nghi lại chơi đểu tôi, tôi đã chờ rất lâu rồi, tôi không thể khổ sở chờ đợi nữa, tôi phải học tập cô ta, không tiếc thủ đoạn cướp lấy hạnh phúc cho mình, chỉ có giết Hứa Uyển Nghi, tôi mới có hy vọng đạt được tình yêu của thầy, tôi tới nhà họ rất nhiều lần, cũng rất quen thuộc với thói quen sống của nhà họ, thế là buổi trưa ba ngày trước, tôi đứng bên ngoài tòa nhà căn hộ của thầy, khi nhìn thấy thầy và bà giúp việc đã rời khỏi nhà, tôi liền một mình gõ cửa nhà Hứa Uyển Nghi, cô ta thấy tôi cũng chẳng đề phòng, tôi nói dối là đi ngang qua nên tới nhà cô ta chơi, cô ta bảo tôi cứ thoải mái làm gì thì làm trong nhà, cô ta nói cô ta vừa gội đầu xong, cảm thấy hơi nhức đầu nên muốn ngủ một lát, tôi nghe đến đây liền biết cơ hội đã tới rồi.

Tang Vận Giai nói đến đây, hai mắt mở to nhìn chằm chằm xuống đất, tốc độ nói càng lúc càng nhanh, biểu cảm cũng càng lúc càng kinh dị, Diệp Thiến cảm nhận được sự thay đổi của cô ta, cũng đẩy nhanh tốc độ gõ chữ lên.

Đứng lên xem xem đâu là Tang Vận Giai, học trò của ông?
Anh Minh ngoái đầu lớn tiếng nói với Lưu Kiến Lương đang ngồi trên sàn nhà.
Lưu Kiến Lương có tâm lý sợ hãi với anh Minh, nghe thấy anh Minh gọi, lập tức chống hai tay lên sàn đứng phắt dậy, ông ta chẳng còn chú ý hình tượng như bình thường nữa, mang cả đít quần bám đầy bụi ngồi xuống bên cạnh anh Minh, sau đó ông ta híp mắt lại nhìn màn hình máy tính một lúc lâu, cuối cùng chỉ vào tấm ảnh thứ tư hàng thứ hai nói:
Là cô ta.

Anh Minh vội vàng chuyển ánh mắt lên vị trí Lưu Kiến Lương chỉ, kích chuột trái vào đó, mở thông tin cơ bản của cô gái ra, sau đó anh rút điện thoại gọi cho bên đội cảnh sát hình sự:
Đội trưởng Từ, thân phận kẻ tình nghi đã được xác định rồi, tên Tang Vận Giai, nữ, 32 tuổi, sống ở phòng 5, đơn nguyên 4, toà số 3, khu chung cư Tam Thuỷ Tân Thành. Anh để cấp dưới của anh đi bắt người đi, bây giờ chúng tôi sẽ đến hiện trường.


Tốt, nếu cô đã chịu nói rồi, vậy cô kể câu chuyện giữa hai người đi!
Anh Minh cố thả lỏng không khí nói chuyện thoải mái nhất có thể.
Tang Vận Giai nghẹn lời một lúc, gật đầu nói:
Tôi và Hứa Uyển Nghi có thể nói là bạn thân đến mức không thể thân hơn. Thời đại học, hai chúng tôi cùng yêu thầy Lưu Kiến Lương, tuy thầy lớn tuổi hơn chúng tôi khá nhiều, nhưng thầy rất hài hước, vui tính lại có sức quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, vậy nên tôi vẫn luôn thầm lặng thích thầy. Tôi đặt tình cảm với thầy ở trong lòng, vì thầy đã kết hôn, có một gia đình đầm ấm hạnh phúc, tôi không hy vọng xa vời thầy có thể làm gì đó vì tôi, tôi chỉ cần ngày ngày có thể lặng lẽ nhìn thầy là đủ rồi. Nhưng suy nghĩ của Hứa Uyển Nghi hoàn toàn ngược lại với tôi, cô ta có thể nghĩ ra những chiêu trò cực kỳ đê tiện chỉ để chiếm được thầy, nào là chụp ảnh nóng với thầy khiến thầy và vợ ly hôn, rồi mấy lần uống thuốc tự tử để ép thầy cưới cô ta.


Tuy tôi không đồng ý với cách làm của cô ta, nhưng tôi cảm thấy cô ta là một người phụ nữ dám yêu dám hận, cô ta có thể liều cả mạng vì thầy, điểm này khiến tôi tự ti, tôi không làm được. Nếu cô ta đã có được thầy, thì tôi cũng không mong mỏi gì nữa, có thể thi thoảng gặp thầy một lần là được rồi. Vậy nên mấy năm nay, tôi rất thân thiết với Hứa Uyển Nghi, có thể nói là hai chúng tôi thân đến chẳng có gì không nói cho nhau nghe.

Anh Minh cúp điện thoại xong, giơ ngón tay cái với tôi và Diệp Thiến. Nhận được lời khen ngợi của anh, hai chúng tôi quay sang nhìn nhau cười.

Chuẩn bị dụng cụ, đến hiện trường thu thập vật chứng!
Anh Minh hạ lệnh ngay sau đó.

Rõ!
Mấy người chúng tôi đồng thanh đáp. Tâm trạng vui sướng bộc lộ trong lời nói.
Nói đến đây, ánh mắt Tang Vận Giai vốn đang rất dịu dàng, lập tức trở nên sắc bén, toàn thân cô ta toát ra vẻ oán hận.
Khoảng hơn một phút trôi qua, Tang Vận Giai nghiến răng nghiến lợi nói:
Một năm trước, Hứa Uyển Nghi nói với tôi, cô ta yêu một người đàn ông khác. Quan hệ hai người rất tốt. Lúc đầu, khi nghe thấy vậy, tôi còn tràn ngập oán hận với cô ta, vì cô ta phản bội lại thầy tôi, nhưng sau khi nghĩ kỹ thì nếu như cô ta đến bên người đàn ông đó, vậy thì tôi có thể danh chính ngôn thuận theo đuổi người đàn ông tôi yêu rồi. Mấy năm nay, vì thầy, tôi chưa từng tìm kiếm nửa kia. Đúng vào khoảnh khắc tôi nghĩ hạnh phúc nhỏ bé của tôi sắp đến thì Hứa Uyển Nghi nói với tôi, cô ta chia tay người đàn ông đó rồi, vì anh ta nghiện hút. Tin này đối với tôi mà nói chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang, tôi thực sự không thể chịu nổi tình cảnh này. Hứa Uyển Nghi không nên cho tôi hi vọng, cô ta không nên cho tôi hi vọng!
Lúc này, nước mắt lã chã chảy xuống từ khoé mắt Tang Vận Giai.

Nếu cô đã biết Hứa Uyển Nghi phản bội lại thầy cô, tại sao cô lại lựa chọn không nói với ông ấy?
Anh Minh hơi ngờ vực.

Còn chưa kịp giặt, Quốc Hiền, mang cả áo và chậu về xét nghiệm.
Anh Minh quay đầu lại nói.
Qua xét nghiệm của Lão Hiền, trên chiếc áo blouse mà Tang Vận Giai mặc có rất nhiều tóc. Qua đối chiếu DNA, phần lớn số tóc trên chiếc áo là của nạn nhân Hứa Uyển Nghi.
Ngoài ra, cùng với sự phối hợp của đội cảnh sát phòng chống tội phạm công nghệ cao, chúng tôi tra ra được vị trí của Tang Vận Giai trong thời gian xảy ra vụ án chính là tại toà nhà hiện trường vụ án.
Cùng với tiếng lạch cạch gõ bàn phím, Tang Vận Giai lại nói tiếp:
Sau đó tôi lấy găng tay mang theo trong túi áo ra lẳng lặng bước vào phòng ngủ của cô ta, nhân lúc cô ta đang ngủ say liền siết cổ cô ta. Thấy cô ta liều mạng chống cự trên giường, cũng không biết tại sao, một nguồn sức mạnh lập tức lan toả khắp toàn thân tôi, cũng có thể đây chính là ý trời, ông trời đang giúp tôi. Tầm mấy phút sau, hai tay Hứa Uyển Nghi ngừng giãy giụa, nằm yên trên giường không còn động đậy gì nữa. Tôi thấy cô ta đã chết hẳn cũng khôi phục lại tinh thần. Tôi biết, nếu bây giờ tôi đi, công an các anh chắc chắn sẽ tìm đến tôi, vậy nên tôi lật tung hết đồ đạc có giá trị trong nhà bọn họ lên, sau đó đá vỡ mấy bình hoa trong phòng khách, nguỵ tạo hiện trường bị trộm. Khi tôi sắp xếp xong chuẩn bị rời khỏi đó thì đột nhiên tôi nhận ra thi thể Hứa Uyển Nghi nằm trên giường trong phòng ngủ, nếu cứ vậy mà đi thì vẫn có gì đó không thoả đáng. Vậy nên lúc đó tôi nghĩ, dứt khoát đem thi thể cô ta ra ghế sofa ngoài phòng khách, như vậy có thể để các anh tưởng rằng cô ta đã vật lộn với tên trộm ngoài phòng khách.


Vì vậy tôi trở lại phòng ngủ của cô ta, ôm xác cô ta lên. Nhưng khi tôi vừa nhấc mông cô ta lên thì phát hiện quần lót của cô ta ướt đẫm nước tiểu rồi, tôi cũng học ngành Y, tôi biết cô ta đã bị tiểu tiện mất kiểm soát. Dù thế nào thì cô ta cũng là bạn thân của tôi, thấy cô ta chết lôi thôi lếch thếch như vậy cũng không nỡ, nên tôi tìm một chiếc quần sạch trong tủ ra thay cho cô ta, còn thay cả ga giường đã thấm nước tiểu của cô ta luôn. Làm xong mọi chuyện, tôi liền rời khỏi đó.



Về sau tại sao cô lại liên lạc với Tô Ngọc Sơn?
Anh Minh kẹp điếu thuốc bằng tay phải, lặng lẽ hỏi.


Tôi vốn không định giết Hứa Uyển Nghi, gây nên cục diện như hiện tại có thể nói Tô Ngọc Sơn cũng có một phần trách nhiệm. Nếu không phải anh ta nghiện ma túy, tôi sẽ không tự tay giết chết chị em tốt của mình, vậy nên anh ta cũng phải chịu trách nhiệm cho chuyện này. Vì vậy sau khi rời khỏi nhà Hứa Uyển Nghi, tôi liền dùng điện thoại công cộng gần đó gọi cho anh ta, muốn lừa anh ta đến hiện trường, như vậy có thể anh ta sẽ để lại dấu vân tay hoặc dấu giày tại hiện trường. Anh ta vốn đã có gian díu với Hứa Uyển Nghi, hơn nữa lại còn nghiện ma túy, cần nhiều tiền để duy trì, như vậy khi phía cảnh sát các anh bắt đầu điều tra, anh ta cũng có động cơ phạm tội, các anh hoàn toàn có thể cho rằng, Tô Ngọc Sơn lên cơn nghiện, tìm Hứa Uyển Nghi đòi tiền, sau khi bị từ chối thì lỡ tay sát hại cô ta.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.