Chương 36: Món ăn bồi dưỡng tinh thần


Tôi cất bật lửa đi, chờ đợi câu trả lời của cậu ta.

Cậu thanh niên nhả khói thuốc ra, nói với tôi:
Tối nay tất cả những tuyển t8hủ tham gia trận đua đều phải thách thức
hai khúc cua tử thần hình chữ S
mới được tu sửa lại của trường đua. Đường đua này nổi tiếng 3vì có hai khúc cua lớn hình chữ S, khi mô tô phóng nhanh qua khúc cua sẽ tạo ra lực ly tâm vô cùng lớn, cho nên khúc cua này yêu cầu cá9c tay đua phải có kỹ thuật rất cao, nếu không sẽ bị văng ra khỏi đường đua, tối nay những người tham gia không ai không phải là cao thủ6 cả, những người mới học lái như tôi và anh chỉ có thể đến xem mà thôi.


Tôi ngẩng đầu lên hướng mắt về đường đua nhìn không th5ấy đâu là bến bờ, cuối cùng đặt tầm mắt vào chiếc mô tô có giá trị không nhỏ ở bên cạnh mình, tôi đột nhiên nhớ ra một câu nói của cậu thanh niên lúc nãy, thấy hơi kinh ngạc, tôi hỏi:
Trông ngoại hình và chiếc mô tô của cậu, vậy mà chỉ là mới học thôi sao?

Lúc này, Diệp Thiến chạy nhanh đến trước mặt tôi, vội vàng nói:
Xuống xe, mặc đồ bảo hộ vào.

Tôi không để ý đến Diệp Thiến mà chỉ chăm chú quan sát
đầu mào gà
không hề trang bị bất cứ đồ bảo hộ nào đang ngồi ở phía trước tôi, sau đó bướng bỉnh nói:
Không cần.


Tư Nguyên Long, bây giờ không phải là lúc để anh thể hiện, anh mặc ngay vào cho tôi.
Trong ngữ khí của Diệp Thiến có mang theo giọng điệu ra lệnh.
Cũng không biết đã chạy được bao xa, anh ta bỗng phanh gấp lại, đầu tôi đập mạnh vào lưng anh ta.

Oẹ!
Tôi ngồi trên xe mô tô, nôn thốc nôn tháo hết xuống đất.
Có lẽ anh ta đã cảm thấy hôm nay đùa hơi quá, cũng chẳng để tâm đến những thứ mà tôi nôn ra dơ bẩn như thế nào, anh ta đỡ tôi xuống xe, cố sức dìu tôi đến bên đường.

Tôi không hề nói tới chiếc tai nghe, mà cái tôi nói là nội dung của chiếc tai nghe.
Tôi đứng dậy cầm lấy chiếc tai nghe từ trong tay anh ta, chỉ vào dòng chữ tiếng Trung đang nhấp nháy trên đèn led rồi nói:
Bài ‘Vô cùng xấu hổ’ của nhóm nhạc Báo Đen, một ca khúc kinh điển nhất những thập niên 90. Tôi vừa nhìn thấy anh là đã để ý anh chỉ bật đi bật lại bài hát này, hơn nữa biểu cảm của anh khi nghe bài hát này vô cùng si mê, điều đó cho thấy anh đã gửi gắm tình cảm sâu đậm của mình vào trong bài hát này, tình cảm này, chỉ có thể là tình yêu, nếu không thì sẽ không khiến anh si mê như vậy.

Trong màn đêm tĩnh lặng, những giai điệu vọng ra từ tai nghe:
Trong biển người mênh mông, có anh và có em, gặp nhau, quen nhau, suy nghĩ về nhau. Trong biển người mênh mông, là em là anh, vờ mang nét mặt vui tươi trước mặt nhau…

Anh Lưu không hề nói gì, khẽ thở dài, nhìn về phía xa xăm.

Người anh em, xin lỗi nhé, hôm nay tôi hơi quá rồi.
Anh ta xin lỗi tôi một cách rất thành khẩn.
Nghe thấy anh ta nói như vậy, mặc dù còn đang giận điếng người, thế nhưng tôi cũng lập tức tha thứ cho anh ta. Một người đàn ông dám làm dám chịu mới đúng là một người đàn ông chân chính chứ.
Tôi nhìn những thứ dơ bẩn nôn ra trên người anh ta rồi xua tay đầy bất lực, nói với anh ta:
Tôi không sao, thế nhưng bản thân anh Lưu cũng phải nghĩ thoáng ra.

Tôi tắt nhạc đang phát trong tai nghe đi, đặt nó về lại trong tay anh Lưu, rồi nói:
Vô cùng xấu hổ là ca khúc mà năm đó tác giả viết cho một người con gái, có người coi nó là một bản rock&roll, có người coi nó là một bản nhạc ballad trữ tình, giọng ca chính của nhóm Báo Đen đã dùng chất giọng từng trải để thể hiện rất nhiều loại cảm xúc. Loại cảm xúc này gợi ra những cảm nhận khác nhau trong lòng mỗi người, còn từ anh, tôi có thể cảm nhận được rằng, anh coi nó là một bản tình ca.

Anh và người con gái này gặp nhau giữa biển người mênh mông, sau đó hai người vui vẻ bên nhau. Thế nhưng khi anh lấy hết dũng khí để cầu hôn cô ấy thì cô ấy lại rời xa anh, hòa vào biển người mênh mông. Anh không những không vứt nhẫn đi, mà còn luôn đeo nó, điều đó cho thấy anh khát khao có một ngày bản thân vẫn có thể gặp lại cô ấy trong biển người.

Anh Lưu nghe thấy tôi nói vậy, toàn thân bất giác run rẩy. Anh ta nhả khói thuốc ra, nhìn xa xăm nói:
Chúng tôi quen nhau trong một quán bar, thấu hiểu nhau, từ lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi đã bị cô ấy thu hút. Thời gian chúng tôi ở bên nhau rất ngắn ngủi. Khi tôi lấy hết dũng khí để cầu hôn cô ấy, cô ấy lại nói không thể chấp nhận tôi, lí do là cô ấy chỉ coi tôi là anh trai. Từ sau lần gặp mặt đó, cô ấy đã rời xa tôi, mãi cho đến tận bây giờ tôi vẫn không hề nghe thấy bất cứ tin tức nào về cô ấy. Tôi đã dùng rất nhiều cách để đi tìm tung tích của cô ấy, đáng tiếc những thứ mà tôi nhận được chỉ là những tin tức khiến tôi thêm thất vọng. Cậu nói không sai, tôi khát khao có một ngày tôi được gặp lại cô ấy, chỉ cần đứng từ xa lặng lẽ ngắm nhìn cô ấy một chút thôi cũng đủ rồi.

Sau một giờ đồng hồ, cuối cùng đã đến lượt Diệp Thiến vào đua, lúc này cô ấy đang cẩn thận kiểm tra lại đồ bảo hộ, tôi thấy vậy cũng chạy đến đó giúp kiểm tra.

Nịt gối, găng tay, bao khuỷu tay, đai an toàn.
Sau khi đã bảo đảm chắc chắn rồi, Diệp Thiến liền giơ tay ra dấu ‘Ok’ với tôi. Thấy cô ấy đã chuẩn bị xong, tôi dí dỏm làm Dấu Thánh Giá.
Diệp Thiến giơ ngón trỏ ra đặt ở vị trí miệng trên mũ bảo hiểm, làm một động tác
xuỵt
. Tôi cũng tự giác đứng tránh sang một bên.

À, hóa ra là như vậy.
Tôi bỗng hiểu ra, khẽ gật đầu.

Đường chỉ có thế thôi, đông người quá cũng chẳng thể đua được.
Cậu thanh niên cười hớn hở nói với tôi.
Pằng. Ngay sau âm thanh phát ra từ súng lệnh, bảy chiếc mô tô cùng lao về phía trước, chỉ trong phút chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi, một vài kẻ tò mò vội vã lái mô tô của mình chạy dọc theo con đường vòng xung quanh đường đua để xem tình hình cuộc đua.
Tôi chỉ lắc đầu không nói gì.
Cuối cùng, thành tích Diệp Thiến đứng thứ hai trong tổ nữ, giành được giải á quân, thành tích này thực sự đã làm tôi giật mình, dù sao thì những người đến đây đều là cao thủ của toàn tỉnh. Thế mà trước đây tôi lại nghĩ rằng, cô gái mạnh mẽ như Diệp Thiến, đoán chừng cả tỉnh cũng khó tìm được người thứ 2.
Khi tôi tưởng rằng trận đấu đã sắp kết thúc rồi, anh Lưu
đầu mào gà
đứng giữa đường đua, nói với tất cả mọi người rằng:
Hôm nay, Tiểu Thiến dẫn đến một người bạn không nằm trong hội. Bạn của Tiểu Thiến có thể đến chỗ của chúng ta, điều này cho thấy cậu ấy đã có sự công nhận nhất định về đua xe đường phố. Đã là bạn của Tiểu Thiến, vậy thì cũng chính là bạn của Đại Lưu tôi, bạn đi đường xa tới đây, chúng ta nhất định phải tiếp đón. Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, tôi có đề nghị như thế này, hôm nay tôi sẽ đích thân ra trận, dẫn theo bạn của Tiểu Thiến theo để cậu ấy có thể tự mình cảm nhận về sức hấp dẫn của đua xe. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ không từ chối đâu nhỉ.

Anh Lưu nghe đến đây, liền cúi đầu xuống nhìn vào cổ mình, sau đó chậm rãi tháo chiếc nhẫn đang đeo trên cổ xuống, nhờ ánh đèn của chiếc mô tô, tôi phát hiện ra anh ta đang vuốt ve dòng chữ tiếng Anh trên đó, rồi chỉ cúi đầu không nói gì.
Trông anh ta có chút cô đơn, tôi càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình, tiếp tục nói:
Vừa rồi ở vị trí xuất phát, nhờ có ánh đèn điện tôi đã quan sát được, đây chắc là một chiếc nhẫn bạch kim, thông thường thì loại nhẫn này dùng để cầu hôn là thích hợp nhất. Rất rõ ràng là anh chưa hề mang nó đi cầu hôn. Nếu những điều mà chiếc nhẫn nói với tôi chỉ là phần mở đầu, vậy thì tai nghe của anh đã nói cho tôi biết nội dung chính.


Tai nghe?
Anh Lưu tò mò lấy chiếc tai nghe đang đeo trên cổ xuống, cầm trên tay:
Chiếc tai nghe này là tôi tự mua, không phải cô ấy tặng tôi đâu!

Cậu thanh niên khẽ cười nói:
Chơi mô tô thì không thể nhìn bề ngoài xe mà phải hiểu được độ xe. Tất cả linh kiện của mô tô khi xuất xưởng đều thiết kế trong hệ số an toàn, căn bản chẳng thể đua được, chỉ trông mong vào chiếc xe như vậy thì còn đua cái nỗi gì. Cho nên, tuy xe tôi trông có vẻ hầm hố, thế nhưng thực chất vẫn chưa được độ lên gì cả.


Ở trong hội của mấy người thì ai là người độ xe chất nhất?
Tôi tò mò hỏi.

Đương nhiên là anh Lưu, anh ấy chính là thủ lĩnh trong hội đua xe chúng tôi. Trường đua này chính là do anh ấy thuê, hơn nữa ở Lưu Phủ có nhiều tiệm độ xe như thế nhưng tất cả đều do anh ấy cùng mấy người anh em mở ra, không chỉ có tiếng ở trong tỉnh chúng ta mà còn vang danh khắp cả nước. Anh không biết đấy thôi, câu lạc bộ đua xe Lưu Phủ của chúng tôi có hơn trăm nhóm QQ, hàng mấy chục nghìn hội viên đấy.
Khuôn mặt đầy tôn sùng của cậu thanh niên hướng về phía anh Lưu - người đang căng thẳng chuẩn bị bắt đầu trận đua.
Tôi và cậu thanh niên vẫn đang nói chuyện, bảy chiếc mô tô đã xếp thành một hàng thẳng tắp, tất cả tay đua đều đã đeo trang bị bảo hộ kín mít, đợi tín hiệu phát ra từ súng lệnh.
Tôi quay sang nhìn Diệp Thiến đang đứng ở bên cạnh, rồi lại hiếu kì hỏi cậu thanh niên:
Người đến đông như thế mà sao trước vạch xuất phát lúc này lại chỉ có vài người này thôi vậy?

Cậu thanh niên vứt đầu lọc thuốc xuống, dẫm mạnh lên đó rồi nói với tôi:
Buổi tối đã phân các tổ xong rồi. Nam bốn tổ, hai mươi tám xe; nữ ba tổ, mười lăm xe. Giành được thành tích tốt nhất sẽ là quán quân.

Pằng. Ngay sau tiếng súng lệnh, Diệp Thiến nhanh chóng vặn ga, phóng về phía trước.

Cố lên.
Tôi dùng hết sức hét về phía Diệp Thiến dù cô ấy đã sớm biến mất tăm rồi.

Bạn gái anh à?
Cậu thanh niên đứng bên cạnh cười đểu nói với tôi.
Tôi chỉ cười gượng, đẩy cánh tay của cậu ta ra, đi về phía chiếc Harley màu đen của anh Lưu.

Đầu mào gà
cười vui vẻ ngồi lên chiếc mô tô Harley, anh ta không hề đội mũ bảo hiểm mà còn đeo headphone lên tai.

Cậu có cần mặc đồ bảo hộ hay không?
Anh ta nghiêng đầu qua, nói với tôi.
Anh Lưu tò mò nhìn chằm chằm vào tôi, dường như chưa hiểu ý của tôi, liền hỏi:
Cậu nói tôi phải nghĩ thoáng cái gì?


Tôi muốn nói đến khúc mắc trong lòng anh! Một người phụ nữ.
Hai tay tôi chống xuống đất, cảm thấy đã ổn hơn chút.

Sao cậu biết được chuyện của tôi chứ? Hình như hai chúng ta đâu có quen biết nhau.
Anh Lưu có phần cảnh giác nói.
Anh Lưu nói xong thì dời tầm mắt về phía tôi. Vài giây sau, tất cả ảnh mắt ở trường đua đều hướng về phía tôi. Cả trường đua đã tràn ngập tiếng hò hét, ồn ào. Kể cả tôi có mặt dày hơn nữa thì cũng chẳng thể chịu được áp lực lớn thế này.

Xì, chơi bẩn!
Tôi thầm mắng cái tên
đầu mào gà
một câu.

Trời ơi, đích thân anh Lưu dẫn anh đi, đích thân anh ấy dẫn anh đi đó!
Cậu thanh niên đứng bên tôi kích động lắc lắc cánh tay tôi không ngừng.
Tôi quay đầu qua hướng khác, hét lên với
đầu mào gà
:
Nhanh lên, tôi còn phải về nhà sớm nữa.


Vậy thì cậu phải bám chắc vào nhé!

Dứt lời,
đầu mào gà
liền vặn khóa xe, vặn tay lái, một giây sau, tai tôi đã không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì nữa cả. Tôi ngồi phía sau mô tô giống như con rối bằng gỗ vậy, chỉ có thể lắc qua lắc lại theo sự chuyển hướng của chiếc mô tô.
Tôi cười nói với anh ta:
Tôi biết coi bói, anh có muốn nghe hay không?

Anh Lưu móc trong túi quần ra một bao thuốc rồi đưa cho tôi một điếu, sau khi giúp tôi châm lửa xong lại nói:
Được, vậy thì tôi sẽ kính cẩn lắng nghe.

Tôi hít sâu một hơi thuốc để xoa dịu cái dạ dày đang không thoải mái của mình, sau đó nói:
Trên cổ anh có đeo một chiếc nhẫn, trên chiếc nhẫn có khắc một cái tên bằng tiếng Anh, nếu như tôi đoán không nhầm thì đó chắc là tên của người con gái trong lòng anh.

Anh Lưu say sưa nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời cao, chìm đắm vào trong những hồi ức tươi đẹp.

Tôi đứng bên cạnh anh ta, cầm điếu thuốc đang tỏa ra làn khói xanh, nói:
Có rất nhiều người nghiện cái mùi vị của chất nicotin độc hại, không phải nó khiến người ta bị nghiện, mà là nó có thể hóa giải nỗi cô đơn trong lòng họ. Rất nhiều người không muốn cai thuốc, cũng không hẳn là vì họ không có nghị lực, mà là họ không muốn quên đi cảm xúc của lần đầu châm thuốc. Anh Lưu, tôi thật sự thấy rằng anh không cần thiết phải như thế này, có những lúc buông bỏ cũng là biểu hiện của người đàn ông đích thực.


Nói xong tôi liền dập điếu thuốc, vỗ vỗ lên vai anh ta.

Có lẽ nhiều người tò mò muốn biết, một người độc thân như tôi sao lại có thể ngộ ra được nhiều đạo lí nhân sinh như vậy?

Thực ra những điều này đều phải cảm ơn học sinh của mẹ tôi, nếu không phải họ thích đọc lén những tiểu thuyết kiểu ‘Súp gà cho tâm hồn’ trong lớp, vậy thì từ nhỏ tôi cũng đã không hình thành thói quen hễ đến trường của mẹ là lại lục lọi tủ sách của bà.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.