Chương 37: Cao lương đỏ



Haiz, đang bận đây, sao giờ này ông mới ra đồng?
Ông Trương đặt cuốc xuống, lấy cái khăn đang vắt trên cổ lau những giọt m8ồ hôi đang lấm tấm trên trán và nói.

Ông già lấy tẩu thuốc đang ngậm trong miệng xuống, nhả ra làn khói thuốc sặc m3ũi, khẽ nheo mắt nói:
Ruộng nhà tôi có ít ấy mà, không cần phải ra sớm như vậy, chắc khoảng một tuần lễ là xong.


Không quen biết. Hơn nữa vừa rồi tôi cũng đã gọi tất cả cảnh sát địa phương xác nhận rồi, họ đều khẳng định nạn nhân không phải là người của vùng này.
Đội trưởng Từ lắc đầu nói.

Lẽ nào là vứt xác?
Tôi vừa xoa cằm vừa lẩm bẩm.
Một tiếng sau, trên cánh đồng của thôn làng hiếm khi có người ngoài đến đã đỗ đầy xe cảnh sát, phòng chúng tôi cũng lập tức đến hiện trường ngay sau khi nhận được điện thoại báo án.
Để tiết kiệm thời gian, năm người chúng tôi vừa mặc cảnh phục vừa nghe đội trưởng Từ nói qua về tình hình.

Ủa? Sao lại có máu chứ? Lẽ nào có người giết gà bên đường?
Ông già nhấc chân chà lên chỗ đường sạch.
Ở nông thôn, giết gà sống để mang đi viếng mộ là chuyện hết sức bình thường. Nông thôn khác với thành phố, ở thành phố người chết đi có thể chôn cất ở nghĩa trang, nhưng ở nông thôn thường sau khi chết đi đều sẽ chôn cất ở ruộng của nhà mình. Cho nên trên đường có vết máu cũng không có gì là lạ, điều này không hề khiến cho ông già quá hoài nghi.

Đừng nghĩ nữa, chúng ta đến đó trước đã rồi tính tiếp.
Lỗi Mập bước đến bên cạnh vỗ nhẹ lên vai tôi.

Diệp Thiến, phiền cô cầm thiết bị chụp ảnh qua đây giúp tôi.
Lỗi Mập quay đầu qua nói.
9
Vậy thì nhanh quá, ông nhìn ruộng của nhà tôi mà xem, phải nửa tháng may ra mới thu hoạch xong.
Ông Trương ngẩng đầu lên 6nhìn ruộng cao lương không thấy đâu là bến bờ của nhà mình mà ngán ngẩm.

Năm nay mùa màng bội thu như này ông còn 5sầu lo cái gì, không có lương thực để thu hoạch có khi ông còn buồn thảm thiết hơn ấy chứ? Thấy hoa màu năm nay sinh trưởng nảy nở tốt như thế này, chúng ta dù có mệt chết thì cũng vẫn thấy sung sướng chứ sao!
Ông già vừa nói lại vừa hút hai hơi thuốc.

Vậy là kẻ tình nghi đã giết người ở đây, như vậy thì chắc chắn sẽ sơ suất để lại rất nhiều vật chứng có đúng không ạ?
Diệp Thiến đang đứng bên cạnh vội hỏi.

Không sai, chỉ cần chúng ta để ý kĩ, cho dù đây là cánh đồng hoang vu đi chăng nữa thì cũng không có khả năng không tìm ra manh mối.
Anh Minh trả lời đầy tự tin.

Đây là hiện trường bị vứt xác hay là hiện trường xảy ra vụ án ạ?
Tôi ngồi xuống trước mặt anh Minh rồi hỏi.
Anh Minh nhìn theo hướng Đông Tây, sau đó nói với tôi:
Đây chắc chắn là hiện trường xảy ra vụ án. Cậu có phát hiện ra không, trên con đường này chỉ ở đây là có vết máu, những chỗ khác đều không hề thấy, nạn nhân hẳn là bị vỡ động mạch, nếu vứt xác thì cách khu vực này một đoạn phải có vết máu nhỏ xuống mới phải.

Do hiện trường này là hiện trường ngoài trời, mặt đất ở đây thuộc dạng cứng và đầy ổ gà, hơn nữa mấy ngày gần đây sức gió rất lớn, mặt đất không thể giữ lại lớp bụi, do đó về cơ bản là không thể lấy được các dấu vết như dấu vân tay, dấu chân, cho nên vụ án này tôi lại trở thành người không liên can.
Sau khi xem xét tình hình hiện trường, anh Minh là người đầu tiên đi vào bên trong khu vực đã được cảnh sát căng dây bảo vệ hiện trường. Bốn người chúng tôi cũng đi theo ngay sau anh ấy.
Anh Minh bỏ cục máu trong tay xuống, đi nhanh về chỗ Diệp Thiến đang đứng. Sau khi ngồi xuống quan sát kĩ càng, anh Minh liền đứng dậy nói với chúng tôi:
Kẻ tình nghi hoặc là nạn nhân đã đi xe máy đến hiện trường xảy ra vụ án.


Chủ nhiệm Lãnh, sao anh lại phán đoán như vậy?
Diệp Thiến đứng ở bên cạnh tò mò hỏi.
Bẹp, dưới chân ông già vang lên một tiếng kì lạ. Ông cảm thấy cái thứ dưới chân nhão nhoét như cháo vậy, bèn ngờ vực nói:
Tiên sư nhà nó, chẳng có lẽ dẫm phải phân?

Nói xong, ông cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình.

Ngày tháng sáu, thời tiết nóng nực, bà quả phụ ra viếng mộ gặp phải quân lính…

Ông già vừa đi vừa ngân nga ‘bài hát văn nghệ’ mang đậm nét đặc sắc của đồng quê, cuối cùng cũng đã đến ruộng cao lương của mình.
Tôi vội ra hiệu
dừng lại
về phía Lỗi Mập, tỏ ý bảo anh ấy đừng quấy rầy Diệp Thiến. Người khác có thể sẽ không hiểu, thế nhưng trong lòng tôi vô cùng rõ, cao thủ độ xe mô tô như Diệp Thiến rất mẫn cảm với những thứ như dầu nhớt, những người bình thường như chúng tôi đương nhiên sẽ chẳng thể có được sự mẫn cảm này.

Ở đây.
Diệp Thiến bỗng dừng bước, cô tìm thấy một vũng dầu nhớt đen sì ở trên mặt đất cách chỗ chúng tôi đứng khoảng 3 mét về phía tây.

Con chó chết nào đã làm ra cái chuyện này? Tưởng ông đây dễ bắt nạt có phải không, dám dẫm lên hoa màu nhà ông à?
Ông già cất tẩu thuốc đi, chạy về chỗ cao lương bị đổ rạp.
Cũng chỉ vài giây sau đó, chỗ cao lương bị đổ rạp chợt vang lên tiếng gào thét vô cùng hoảng hốt và khiếp sợ của ông già:
Chết người rồi!

Anh ấy đặt vali dụng cụ khám nghiệm hiện trường xuống, bước đến chỗ vũng máu vẫn chưa hoàn toàn khô lại, sau đó dùng tay
nặn
lấy một ít máu, một cục máu màu đỏ sẫm được anh ấy
lấy
đi hết sức tự nhiên.

Xét từ vết máu và lượng máu chảy ra ở hiện trường, chắc hẳn nạn nhân đã bị vỡ động mạch.
Anh Minh không hề nhìn thi thể mà chỉ dựa vào điểm này liền có thể đưa ra phán đoán nguyên nhân cái chết của nạn nhân, điều này thực sự khiến người ta thấy khâm phục.
Lúc này, tôi cũng quay lại nhìn cô ấy, cô ấy đang đưa chiếc mũi nhạy bén của mình ra để truy tìm nơi có mùi.

Ở đây có mùi dầu nhớt á? Sao tôi không ngửi thấy nhỉ?
Lỗi Mập liền bỏ chiếc máy ảnh xuống, quay đầu đi tìm kiếm.
Khi tôi và anh Minh ngồi xuống để nghiên cứu trạng thái vết máu thì Diệp Thiến ở phía sau chúng tôi lại ra sức khịt khịt mũi, sau đó hỏi với vẻ đầy nghi hoặc:
Sao lại có mùi dầu nhớt nhỉ?

Anh Minh nghe thấy vậy cũng hiếu kì quay sang Diệp Thiến, nói:
Mùi dầu nhớt gì?

Ông Trương nghe thấy ông ấy nói như vậy, nét ưu sầu trên mặt lập tức tan biến, ông nở nụ cười chất phác, khẽ gật đầu.

Thôi, không tán dóc với ông nữa, tôi đến ruộng của tôi đây!
Ông già đặt chiếc cuốc lên vai rồi bước đi.
Anh Minh nhìn qua con đường rồi nói:
Con đường này không phải là con đường chính ở trong thôn, lối vào nằm ở phía đông, mà đường ở phía tây lại không thông, cho nên bình thường chẳng ai đi đường này cả, những người có thể tới đây gần như đều là người trong thôn.


Vừa rồi tôi đã hỏi thăm xung quanh, hai ngày nay nông dân đều đang bận thu hoạch cao lương, hiện nay việc thu hoạch cao lương ở thôn Cổ Tháp về cơ bản đều dựa vào nhân công. Sau khi họ chặt đứt thân cao lương sẽ dùng xe công nông cỡ lớn để chở thân cao lương đi, sau đó mới tuốt hạt.


Được.
Diệp Thiến nhấc hai túi xách lớn lên, đi phía sau chúng tôi.
Hiện trường vụ án là một cánh đồng cao lương hình chữ nhật với cạnh ngắn chạy hướng đông tây và cạnh dài chạy hướng nam bắc, bên phía bắc của nó là một con đường đất rộng khoảng gần một mét, con đường đất này cũng chính là nơi phát hiện ra vết máu lớn.

Tên của người báo án là Tôn Nhị Cẩu, nam, 58 tuổi, là người dân của thôn Song Tháp. Buổi sáng vào khoảng 7h30, khi ông ta đến ruộng của nhà mình để chuẩn bị thu hoạch hoa màu thì phát hiện ra thi thể này.


Đội trưởng Từ, người tên Tôn Nhị Cẩu này đã từng gặp nạn nhân hay chưa?
Tôi là người đầu tiên mặc xong quần áo, đứng dậy hỏi.

Cái bọn khốn kiếp này, dám giết gà ở đầu bờ ruộng nhà ông.
Ông già vừa chùi vết máu dưới chân vừa mắng chửi.
Khi ông đứng thẳng dậy chuẩn bị xuống ruộng làm việc thì một mảng cao lương bị đổ rạp đã thu hút sự chú ý của ông.

Mọi người nhìn xem, con đường này rộng chưa đến một mét, xe công nông hoàn toàn không thể đi vào được, hơn nữa trên đường không có dấu bánh xe, do đó nông dân sẽ chở cao lương đi bằng con đường rộng rãi ở phía nam chứ không chọn con đường này. Vì thế, chỗ dầu nhớt này chắc chắn không phải do xe công nông thường dùng trong thôn rò rỉ xuống. Vậy là phương án xe công nông đã bị loại bỏ, mà xe ô tô thì càng không có khả năng, vậy chỉ còn lại xe máy. Xét từ tình trạng dầu nhớt ngấm xuống đường, có thể thấy dầu nhớt không chỉ mới ngấm xuống đường trong một thời gian ngắn, cũng có nghĩa là khi xe máy dừng ở đây, trời chắc chắn chưa sáng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.