Chương 49: Không phải tai nạn



Quốc Hiền, cậu trình bày trước đi.
Anh Minh mở cuốn sổ ghi chép ra nói.

Lão Hiền châm điếu thuốc, nói:
Dựa theo kết quả xét nghiệ8m, hiện tại chúng ta vẫn chưa thể kết luận vụ nổ này có phải là một vụ án hay không.


Đầu thuốc cách điểm gây nổ bao xa?
Anh Minh vội vàng hỏi.

Cách bốn mét, cách hai mét so với chân tường của căn nhà.
Lão Hiền lật cuốn sổ ra, nhìn con số viết trên đó rồi trả lời.

Hóa ra Triệu Tuấn Tân là một con cáo già!
Nghe xong, tôi cảm thán nói.

May mà lúc chủ nhiệm Lãnh tra hỏi tôi cũng ở đó, Triệu Tuấn Tân đã nói dối chúng ta.
Diệp Thiến nói tiếp.

Vậy sau khi ly hôn hắn sống một mình thì không bị bọn chủ nợ dóc thịt à?
Tôi trêu Diệp Thiến.
Diệp Thiến gấp cuốn sổ lại, lắc đầu nói:
Bề ngoài Triệu Tuấn Tân trông thì có vẻ thật thà chất phác, nhưng thực ra hắn cũng là một tay chơi liều mạng đấy. Tôi từng nghe nói, sau khi ly hôn, một mình hắn đến tìm chủ nợ, lúc đó hắn nói rõ, hắn chỉ còn cái mạng ghẻ này thôi, muốn chém muốn giết thì tùy; còn nếu như để hắn tiếp tục kinh doanh xưởng pháo hoa thì hắn sẽ kiếm tiền trả từ từ. Chẳng ai nghĩ sau khi ly hôn hắn lại gan góc như vậy, kết quả là đám chủ nợ cũng chịu thoả hiệp, để hắn tiếp tục kinh doanh xưởng pháo hoa, bất ngờ hơn là mấy ông chủ nợ còn tìm quan hệ, giúp hắn làm giấy phép hoạt động kinh doanh pháo hoa. Hai năm nay, xưởng pháo hoa của hắn kinh doanh lên hương phết, về cơ bản, số tiền nợ cũng coi như đã trả xong rồi.


Hiện trường có thiết bị gây nổ không?
Anh Minh dường như chẳng có biểu cảm gì, hút một hơi thuốc rồi hỏi tiếp.
Lão Hiền nghe xong lắc đầu nói:
Đến giờ tôi vẫn chưa tìm thấy thiết bị gây nổ hay chất dẫn nổ nào tại hiện trường, cũng có nghĩa là rất có khả năng không phải do ai đó cố tình dẫn nổ.

Nghe anh Minh nhắc đến chữ
thầy
, tôi bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng.

Chủ nhiệm Lãnh, ý của anh là...?
Diệp Thiến ngẩng đầu hỏi.

Cũng may cự ly giữa các gian phòng và các nhà cửa xung quanh đều rất xa, nếu không thì hậu quả không thể nào lường được.


Thầy Quốc Hiền, tại sao lại như vậy?
Diệp Thiến tò mò nghiêng đầu hỏi.
Lão Hiền đáp:
Tôi căn cứ theo độ sâu của hố nổ và mức độ tổn hại của gian phòng, tính ra lượng thuốc nổ đen có lẽ vào khoảng trên chục cân. Lượng thuốc nổ đó có thể san bằng một căn nhà bốn tầng đó! Số gạch bắn ra dưới áp suất của vụ nổ đủ để giết sạch những ai đi ngang qua đó. Cô nghĩ xem nếu như là trong thành phố đông đúc thì sẽ có bao nhiêu người phải chết? May mà Lưu Phong nói Cao Lượng ở lại quay đầu xe, không thì anh ta cũng tan xác.

Nghe thấy kết quả đó, tôi khẽ rùng mình.

Hắn nói dối chuyện gì?
Nghe Diệp Thiến nói vậy, tôi bỗng nhớ lại nụ cười của hắn trước lúc rời khỏi đây, vội hỏi Diệp Thiến.

Xưởng pháo hoa của hắn đã thế chấp cho chủ nợ từ lâu rồi, không phải hắn không muốn kinh doanh nữa, mà phía chủ nợ muốn dừng cuộc chơi tại đây, bây giờ Triệu Tuấn Tân chỉ còn hai bàn tay trắng.
Diệp Thiến trả lời.
Anh Minh nghiêm túc nói:
Tuy dựa trên những vật chứng bây giờ, chúng ta vẫn chưa xác định được đây có phải một vụ án hay là tai nạn ngoài ý muốn không, nhưng tôi đã coi nó là một vụ án rồi.


Vụ án?
Tôi mở to mắt, hồ nghi hỏi. Tôi nghĩ, vụ nổ này có thể là tai nạn ngoài ý muốn thôi: thứ nhất, chủ xưởng pháo hoa không có ở hiện trường; thứ hai, hiện trường không có vật dẫn nổ; thứ ba, hiện trường không có thiết bị gây nổ; cuối cùng, vật liệu nổ là thuốc nổ đen dùng trong xưởng sản xuất pháo hoa. Tất cả những tình tiết này đều rất hợp lý, tôi không hiểu sao nó lại là một vụ án được?

Điện thoại? Điện thoại gì?
Anh Minh cau mày hỏi.

Một con Nokia giá rẻ. Tôi thấy hơi kinh ngạc, vỏ và màn hình chiếc điện thoại này nát be bét nhưng bản mạch bên trong vẫn ok lắm, trên điện thoại còn có một chiếc sim.
Lão Hiền trả lời.

Ồ! Cậu nói thử xem.
Anh Minh hơi kinh ngạc 3hỏi.
Lão Hiền gật đầu trả lời:
Hiện trường có rất nhiều mẫu vật có thể xét nghiệm, tôi chỉ làm xét nghiệm một số mẫu quan trọng th9ôi. Qua phân tích thành phần hoá học trong mẫu bụi đất tại vị trí nổ ở hiện trường thì chất gây nổ có lẽ là thuốc nổ đen. Thông thường sản 6xuất pháo hoa đều sẽ dùng thuốc nổ đen, về điểm này có thể thấy là hoàn toàn không có vấn đề gì.


Cậu có tìm được đầu thuốc lá nào trong hiện trường không?
Anh Minh nhớ ra một chi tiết, hỏi.

Có, nhưng không phải ở vị trí gây nổ, mà nhặt được ở dưới lớp gạch gần thi thể, qua phân tích DNA, đầu thuốc này có lẽ là của nạn nhân Lưu Phong, nhưng đầu thuốc này có lẽ đã bị dập tắt trước khi xảy ra vụ nổ, đó không phải là vật dẫn nổ đống thuốc nổ đen.
Lão Hiền giải thích.

Ừ, điểm này giống với những gì T5riệu Tuấn Tân nói. Điều này cũng có thể loại trừ khả năng có người cố ý sử dụng loại thuốc nổ khác.
Anh Minh nghe xong thì gật đầu nói.
Lão Hiền đặt tờ báo cáo thứ nhất xuống rồi cầm tờ thứ hai lên nói tiếp:

Diệp Thiến, phía đội cảnh sát hình sự điều tra đến đâu rồi?
Anh Minh lại hỏi tiếp.
Diệp Thiến mở cuốn sổ ra, trả lời:
Đội cảnh sát hình sự chúng tôi chủ yếu triển khai điều tra xoay quanh Triệu Tuấn Tân, qua điều tra phát hiện, hắn còn có một cậu con trai đang học cấp hai, tên là Triệu Tử Ngang, vợ trước của hắn tên Trương Linh. Ba năm trước, xưởng pháo hoa của Triệu Tuấn Tân bị niêm phong do sản xuất pháo hoa trái phép, hắn còn khoản vay nặng lãi gần hai triệu tệ không trả nổi nên suốt ngày có người đến đòi nợ, Trương Linh không chịu được nữa, nên đã ly hôn Triệu Tuấn Tân, Triệu Tử Ngang được toà phán quyết cho sống cùng mẹ.


Vậy chiếc điện thoại này có phải thiết bị gây nổ không?
Anh Minh không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng sau đó phát hiện không phải, vì nếu muốn kích nổ thuốc nổ đen thì cần phải có lửa, nhưng tôi không tìm thấy dấu hiệu chập mạch trên bo mạch chủ, cũng không thấy nó liên kết với thiết bị bên ngoài nào, vậy nên đó không thể là thiết bị gây nổ được.
Lão Hiền bác bỏ ý kiến của anh Minh.

Làm sao cậu phán đoán được đầu thuốc đã được dập trước khi xảy ra vụ nổ?
Anh Minh nheo mắt hỏi.

Tôi lấy được tàn thuốc lá trên đế giày bên phải của nạn nhân, hơn nữa đầu thuốc lá được phát hiện đang ở trạng thái dẹp ngang, từ hai điểm này, phán đoán của tôi có lẽ đúng.
Lão Hiền trả lời nghiêm túc.

Nói như vậy thì sau khi vào xưởng, nạn nhân đã dập thuốc cách gian nhà thường hai mét, đúng lúc này căn phòng phát nổ, Lưu Phong bị những viên gạch văng vào đầu do áp suất của vụ nổ.

Đại khái là như vậy!
Lão Hiền gật đầu nói.
Anh Minh nghe đến đây chẳng nói năng gì, chỉ châm hết điếu này đến điếu khác, chúng tôi không biết anh ấy đang nghĩ gì, tất cả đều hướng ánh mắt về phía anh ấy.
Anh Minh ngẩng đầu lên nhìn quanh, sau đó dí mạnh điếu thuốc xuống gạt tàn, cau mày nói:
Thầy tôi từng nói với tôi rằng, không phải vụ án nào cũng có thể lấy được đầy đủ chứng cứ định án, nhưng nhất định phải làm cho rõ những điểm đáng ngờ.


Trên hiện trường còn phát hiện gì nữa không?
Anh Minh hỏi tiếp.

Theo phân tích của tôi, những thứ còn lại không giúp ích cho cuộc điều tra cho lắm, có một chiếc điện thoại cháy nham nhở, một vài mảnh vỡ của chiếc chậu nhựa, và một số mảnh thủy tinh vỡ, tôi thấy mấy thứ này không cần xét nghiệm, nên vẫn để trong phòng thí nghiệm.
Lão Hiền trả lời.
Trong lúc tôi thể hiện biểu cảm đầy nghi hoặc, anh Minh tiếp tục nói:
Tôi cho rằng đây là một vụ án, vì vừa rồi khi hồi tưởng lại cả quá trình xảy ra vụ án, tôi phát hiện bên trong có rất nhiều điểm đáng nghi. Những điểm đáng nghi này, tôi vẫn chưa có đáp án.



Thứ nhất, Triệu Tuấn Tân có giấy phép kinh doanh, mà theo điều tra, có một khoảng thời gian hắn không sản xuất pháo hoa, lúc điều tra hiện trường, chúng ta cũng không thấy xưởng này cất trữ loại hàng nào như vậy. Vậy sao lại có người gọi điện tố cáo? Động cơ của người tố cáo là gì?



Thứ hai, cửa hàng kinh doanh pháo hoa nào cũng có dán poster in số điện thoại tố cáo hoạt động sản xuất pháo hoa tư nhân trái phép, tại sao người tố giác lại gọi thẳng cho nạn nhân Lưu Phong? Hơn nữa, tại sao sau cuộc điện thoại, Lưu Phong vừa mới đến hiện trường thì vụ nổ xảy ra, đây là tai nạn sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.